Nhục Nhã


Người đăng: mlrvrom

“Bộ giáp này khó gỡ thật.” Gã tóc vàng lầm bầm thử xé vài cái không được liền
tấm tắc.

Nhưng chẳng bao lâu hắn liền đắc thủ.

Bốn thân thể trắng như ngọc hiện ra trước mắt mọi người.

“Thằng chó chết.” Tuấn hai mắt đỏ ngầu, nổi điên gầm lên, đồng thời dùng hết
sức lết lại gần đó.

“Mày còn chưa chết sao… thôi kệ chút nữa tao cho mày làm khán giả lần cuối.”
Gã tóc vàng cười tà ác tùy ý nói.

Bốn cô gái bị hắn phong bế không cách nào nói chuyện cũng như cử động, chỉ có
thể dùng ánh mắt căm thù nhìn gã, tràn ngập sự bất lực.

“Ta rất thích cái ánh mắt đó.” Gã tóc vàng cười khoái trá rồi vươn tay leo lên
những ngọn núi cao tuyệt đẹp kia.

Mạnh mẽ nắn bóp, một ngọn núi tuyết trong phút chốc bị hắn biến thành một đống
than đen kịt.

“Cảm giác tốt lắm.” Gã cợt nhả khen rồi tiếp tục hoành hành, đem toàn bộ cơ
thể họ phá đến nát bấy.

Từng giọt nước mắt phẫn uất lăn dài trên gương mặt tái nhợt, bốn người dù muốn
tự sát nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Cảm giác đau đớn truyền về khiến họ đau đớn, nhưng nỗi nhục nhã trong linh hồn
còn khiến họ đau hơn gấp trăm lần.

“Tự nhiên tao lại ghét cái ánh mắt này rồi.” Gã tóc vàng đột nhiên chuyển lạnh
rồi bất chợt mạnh mẽ vung tay quạt mạnh vào mặt bọn họ.

“Vốn dĩ chỉ cần bọn mày nghe lời là được, cần quái gì phải cãi lời tao.” Gã
vừa tát vừa chửi.

Trong chốc lát bốn gương mặt xinh đẹp đã tràn ngập máu tươi, nhưng điều này
chỉ càng khiến gã có hứng thú hơn.

Tuấn điên cuồng gào thét chửi bới, nhưng mọi chuyện vẫn cứ diễn ra như vậy.
Hắn bất lực, thật sâu bất lực, hắn hận gã tóc vàng đồng thời cũng hận mình vô
dụng, nếu có thể lần nữa làm lại, hắn tình nguyện mình chết cũng không triệu
hồi bốn người bọn họ. Chỉ tiếc hối hận là một thứ chẳng có tác dụng gì.

“Ấy chết, suýt chút nữa phá nát cái mặt này rồi.” Gã tóc vàng chợt ngừng lại,
ra vẻ tỉnh ngộ thốt lên.

Dứt lời gã đứng dậy, vừa chậm rãi cởi quần áo vừa trêu tức nhìn Tuấn. Đối với
tên ti tiện dám liên tục chống đối với mình, gã cực kỳ căm ghét, một câu nói
trước của Tuấn khiến hắn muốn đối phương bị dày vò cho đến chết.

Thấy động tác của gã, Tuấn càng thêm nổi điên

“Mẹ kiếp mày dừng lại… thằng chó chết mau dừng lại….”

Nhưng gã tóc vàng chẳng để ý hắn mà càng thêm vui vẻ.

“Yên lặng đi, xem con đàn bà mày hầu hạ tao ra sao.” Gã trêu chọc một câu rồi
từ từ tiến tới mục tiêu thứ nhất, Tô Như Nguyệt.

Bốn cô gái bị hắn dày vò hồi lâu thần trí đã lâm vào trạng thái căng cứng, hai
mắt họ vô hồn nhìn lên bầu trời, nếu không phải hơi thở vẫn còn thì ai cũng
nghĩ đây chỉ là bốn cái xác.

Mắt thấy cái đồ vật khốn kiếp kia sắp đắc thủ, hai mắt Tuấn trừng muốn nổ, bất
lực gào lên.

Tiếng gào văng vẳng trong khu rừng, gã tóc vàng càng lúc càng khoái chí.

Grào!!!!!

Đột nhiên tiếng gào của Tuấn lại biến thành tiếng gầm của sư tử.

Gã tóc vàng ngớ người dừng lại trước u cốc. Nhưng gã còn chưa kịp phản ứng
lại, hai ông lão đã xuất hiện bên cạnh.

“Tử Kim Sư Vương đến, mau chạy thôi.”

“Đợi đợi chút.” Gã tóc vàng luýnh quýnh đáp, gã vẫn chưa kịp thích ứng với
tình thế hiện tại.

“Mau đi nhanh lên.” Triệu lão gắt rồi túm lấy gã lôi đi.

Ba người nhanh chóng biến mất, bỏ lại hiện trường một mảnh thê thảm.

Ầm!!!

Một cái chân khổng lồ đạp thẳng xuống đất, cách chỗ của họ không bao xa liền
dừng lại.

Tử Kim Sư Vương cũng chẳng cần đuổi theo ba người kia bởi vì nó đã tìm được
con mình.

Nhưng sao lại là con ?

Đôi mắt màu tím lộng lẫy của nó kinh ngạc nhìn hai con Tử Kim Sư vô lực nằm
dưới đất. Bản năng từ huyết thống cho nó biết đây chính là con mình, nhưng
đáng lý ra trứng không nở sớm như vậy mới phải.

Tuấn lăn ngửa lên nhìn vị vua của rừng xanh rồi theo ánh mắt nó nhìn về phía
hai con Tử Kim Sư.

Hai con thú này hiện tại dùng ánh mắt tràn ngập phức tạp nhìn cha ruột của
chúng. Tuy bản năng liên tục mách bảo nhưng theo nhận thức của chúng thì Tuấn
mới là người thân nhất.

Tuấn nhẹ nhàng cười, lần này Tử Kim Sư Vương xem như cứu hắn một mạng, dù cho
lát nữa hắn sẽ bị nó giết thì nó vẫn đã cứu hắn.

“Bọn mày không cần nghi ngờ, đó đúng là cha của bọn mày đó.” Tuấn yếu ớt hướng
về phía hai con Tử Kim Sư nhắc nhở.

Ba đôi mắt màu tím đổ dồn về phía hắn, Tử Kim Sư Vương kiềm không được, dùng
một giọng nói ồm ồm hỏi

“Đây thật sự là con của ta ?”

“Đến con mình cũng không nhận ra à.” Tuấn cười cợt đáp, gián tiếp xác nhận câu
hỏi của nó.

“Nhưng đáng lẽ không nở sớm vậy mới đúng chứ.” Tử Kim Sư Vương nghi hoặc.

Tuấn thoáng nghĩ một hồi thì đúng là vậy thật, những quả trứng này chẳng có
dấu hiệu nở gì cả. Nhưng việc này không thể giải thích rõ được, Tuấn chỉ đành
lấp liếm cho qua

“Đây là bí mật.”

Trầm mặc, không ai nói thêm một câu gì nữa, chỉ có hai con Tử Kim Sư đến gần
chân cha chúng, ra sức ngửi ngửi.

“Con người, ta muốn cùng ngươi làm một cuộc giao dịch.” Tử Kim Sư Vương nghĩ
một hồi rồi kiên định nói.

“Giao dịch ?” Tuấn khó hiểu hỏi lại.

“Đúng, nếu ngươi có thể ấp nở hai trứng còn lại, ta sẽ tha cho ngươi một mạng,
đồng thời cứu chữa những kẻ còn lại.” Tử Kim Sư Vương trực tiếp đi vào vấn đề.

Một lời đề nghị vô cùng dụ hoặc, nhưng lỡ hắn làm xong chuyện Tử Kim Sư Vương
liền lật lộng thì sao.

“Tôi không tin ông.” Tuấn nói thẳng.

“Con người, đối với ta chuyện này được thì tốt nhưng không được cũng chẳng
sao. Nhưng đối với ngươi thì đây chính là con đường sống cuối cùng.” Tử Kim Sư
Vương hai mắt bắn ra hung quang, ồm ồm đáp lại.

Tuấn lần nữa trầm mặc rồi lựa chọn đáp ứng, dù sao hắn đã không còn con đường
nào để đi nữa.

“Nhưng tôi có một điều kiện.” Tuấn vội kêu lên.

“Nói.”

“Giết ba kẻ vừa rồi.”

“Bọn chúng nếu chủ tâm muốn chạy ta cũng chẳng thể ngăn cản được, việc này xem
như bỏ qua đi.” Tử Kim Sư Vương thở dài từ chối.

“Nếu chỉ là đả thương họ.” Tuấn cắn răng oán hận nói.

Tử Kim Sư Vương suy nghĩ một hồi rồi thoải mái đáp ứng.

Tuấn cười nhẹ một cái, tuy những lời này chỉ như một lời nói xuông, nhưng ít
nhất hắn vẫn phát tiết được một chút khó chịu trong lòng.

“Mau đưa trứng đến đây đi.” Tuấn tiếp tục bảo.

Tử Kim Sư Vương lập tức ngẩng đầu gầm lớn, từ phương xa cũng có một tiếng gầm
vang lên đáp lại.

“Vợ ta sẽ mang chúng đến, hiện tại trước cứu các ngươi đã.” Xong việc Tử Kim
Sư liến nói.

“Ông không sợ tôi gạt sao ?” Tuấn kinh ngạc hỏi.

“Ngươi chưa đủ tư cách.”

Dứt lời nó liền há cái miệng khổng lồ bắn ra năm quả cầu màu xanh nhạt về phía
họ.

Quả cầu bay đến, đem từng người bọc vào bên trong.

Một cảm giác sảng khoái từ khắp cơ thể truyền lại khiến bao đau đớn trước đó
tan biến sạch sẽ, Tuấn thậm chí trầm mê không muốn dứt khỏi.

Qua hồi lâu, ánh sáng dần biến mất, năm người bọn họ toàn thân khôi phục như
lúc đầu, không có lấy một vết thẹo nhỏ.

“Cảm ơn.” Tuấn chân thành nói.

“Cố gắng giúp ta là được.” Tử Kim Sư Vương ồm ồm đáp.

“Nhưng sao họ vẫn chưa tỉnh.” Tuấn lo lắng chỉ vào bốn cô gái hỏi.

“Bọn chúng tự phong bế, ta đã ngăn linh hồn chúng tản mác nhưng chúng có tỉnh
hay không ta cũng không biết được. Việc này chỉ có thể dựa vào chúng và ngươi
thôi.” Tử Kim Sư thở dài đáp, việc này đúng là vượt quá dự liệu của nó.

Tuấn trong lòng lại tiếp tục không yên, nhưng hiện tại chỉ có thể đành chịu.
Chỉ cần còn sống là còn hi vọng.

Grào!!!

Tử Kim Sư Vương cái gầm lớn một tiếng rồi ầm ầm rơi xuống đất, hai quả trứng
được nó ngậm trong miệng, cẩn thận bảo vệ.

Hai con Sư Vương hướng về nhau thảo luận liên tục, thỉnh thoảng ánh mắt lại
nhìn về phía Tuấn.

Qua hồi lâu, con sư tử cái nhìn hai con Tử Kim Sư con tò mò nhìn nó liền cắn
răng cúi đầu xuống, nhả hai quả trứng đến trước mặt Tuấn.

“Tin tôi đi.” Tuấn cười nhạt an ủi rồi đặt tay lên hai quả trứng.

Hai tỷ ngân tệ phút chốc lại bay đi, nhưng nó lại vô cùng đáng giá.

“Xong chưa.” Tử Kim Sư Vương thúc giục.

“Khoảng nửa giờ nữa mới nở được.” Tuấn bất đắc dĩ giải thích.

Con sư tử cái lập tức gầm gừ muốn xông lên, cũng may con đực vội cản lại.

Tuấn âm thầm đổ mồ hôi, chơi với sư tử đúng thật là chẳng vui vẻ gì.

Lại qua nửa giờ, trước ánh mắt vừa kinh vừa mừng của hai con sư tử cùng cái
thở phào nhẹ nhõm của Tuấn, hai quả trứng thuận lợi nở ra.

Con Tử Kim Sư cái không chần chờ được nữa, một hơi nằm lăn xuống đất, đem bốn
con nhỏ ôm vào người. Bọn chúng cũng theo bản năng bắt đầu bữa ăn của mình.

Thấy cảnh này Tuấn trợn mắt há mồm, đã thế này còn cần trữ sữa Tử Kim Sư làm
quái gì ???

Nhưng hắn chỉ có thể ngậm vào bụng không dám hỏi.

“Làm tốt lắm.” Tử Kim Sư Vương hài lòng nhìn về phía Tuấn khen.

“Không có gì.” Tuấn hơi sợ ngồi bệt xuống, sau khi được trị liệu hắn đã có thể
hoạt động bình thường như cũ.

“Không cần sợ.” Tử Kim Sư Vương vui vẻ an ủi rồi nói tiếp “Lần này ta không
cứu được đồng bạn của ngươi xem như ta chưa làm tròn trách nhiệm.”

Dứt lời nó liền phun từ trong miệng ra năm thứ bay thẳng lại gần Tuấn

“Đây là Tử Kim Tinh Hoa, hai trăm năm ta mới ngưng tụ được một viên. Chỉ cần
dùng nó linh hồn và thân thể đều được tăng cường, đồng bạn của ngươi cũng có
cơ hội tỉnh lại cao hơn.” Tử Kim Sư Vương giải thích.

Với tay nắm lấy năm hạt châu màu trắng to bằng nắm tay, Tuấn ngơ ngác đánh giá
chúng.

Hai trăm năm mới có một viên, thứ này tuyệt đối cực kỳ trân quý.

“Thôi được rồi, hiện tại ta đi đánh bọn người kia. Nếu có thể sẽ cố gắng giết
chúng.” Tử Kim Sư Vương thở dài một hơi rồi nói tiếp.

“Cảm ơn ngài.” Tuấn chân thành nói ra.

Tử Kim Sư Vương gật gù rồi dắt cả gia đình nó bay mất.

Đợi chúng đi hẳn, Tuấn mới sầu lo nhìn về phía bốn cô gái.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #29