Người đăng: mlrvrom
“Sét kìa.” Tuấn đột nhiên chuyển cười chế giễu.
Gã tóc vàng nghe được lập tức nhảy lui về sau một khoảng xa, đề phòng nhìn lên
trời.
Tử Kim Sư chớp ngay cơ hội này chạy lại lôi Tuấn chạy đi.
“Dám lừa tao.” Gã tóc vàng cáu lên mắng.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, mười mấy cột sét lập tức hướng về hắn đánh tới,
chỉ có điều kích thước của chúng không thể nào so được với lúc đầu.
Gã tóc vàng liên tục vung vài kiếm đợt tấn công này lập tức tan rã.
“Giả thần giả quỷ.” Gã tiếp tục mắng một câu, đồng thời vận Khí áp lên thanh
kiếm trên tay.
“Cút đi.” Quát lớn một tiếng, gã nhảy thẳng lên không trung vài chục mét rồi
mạnh mẽ vung kiếm về phía bầu trời.
Một đạo ánh sáng khổng lồ màu trắng theo đó phát ra, chém nát tầng trời, đem
toàn bộ mây mù và sấm sét đánh nát.
Ở phía xa, Tuấn nhìn thấy cảnh này, con ngươi kinh hãi co rụt lại, kẻ này thật
sự quá mạnh.
Năm tên Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh đã bại trận, không còn liên lạc được nữa.
Tuấn vội thúc giục Tử Kim Sư chạy nhanh vào rừng, hắn đã sắp cầm cự không được
nữa, cố gắng kéo dài được bao lâu thì kéo.
“Muốn chạy, không có cửa đâu.” Gã tóc vàng trừng mắt nhìn đối phương rồi biến
mất.
Tuấn vừa chân trước bước vào rừng thì chân sau gã đã đến.
Vụt! Vụt!
Vài tiếng xé gió vang lên, từng quả cầu lửa đem một mảnh rừng này đốt cháy. Gã
tóc vàng hơi nhướng mày rồi nhảy lên một cành cây cao đứng nhìn xuống dưới.
Dựa vào tình thế hỗn loạn, khói mù dày đặc, Tuấn tạm tránh được ánh mắt của gã
một thoáng.
Tuấn thấy tạm thoát liền nghiêng người thoát khỏi Tử Kim Sư.
Hai con thú vội quay lại dự định đem hắn chạy tiếp nhưng Tuấn trước một bước
ngăn
“Được rồi, tao qua không khỏi đâu, bọn mày chạy trước đi.”
Hai con Tử Kim Sư trong mắt tràn ngập ưu thương, chúng khẽ rên vài tiếng rồi
liên tục liếm máu trên người Tuấn, nhất quyết không chịu đi.
Nhìn con thú vừa rồi hắn cưỡi đã trở thành một con Huyết Sư, Tuấn cảm động
không gì diễn tả được, nhưng hắn thật sự không còn cách nào phản kháng nữa.
Khu Giao Tiếp đã vắng tanh không một đoạn nhắn, điều này chưa bao giờ xuất
hiện trong bảy ngày qua, đồng nghĩa với việc thời gian thử nghiệm đã hết.
Và hắn không được đưa về hiện thực.
“Trăn trối xong chưa.” Giọng của gã tóc vàng đột ngột xuất hiện bên cạnh.
Hai con Tử Kim Sư giật nảy mình lao đến tấn công, nhưng gã chỉ nhẹ vung kiếm
chúng lại lần nữa bại trận.
“Chỉ ra tung tích đồng bạn, tao tha cho mày sống.” Gã tóc vàng nhìn Tuấn lạnh
lẽo nói. Vừa rồi hắn đã lùng sục quanh đây một vòng nhưng hoàn toàn không phát
hiện dấu tích gì của Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt.
“Giết tao đi.” Tuấn cười khinh bỉ lẩm bẩm.
“Tao sẽ không cho mày chết dễ dàng vậy đâu.” Gã tóc vàng lắc đầu rồi đưa tay
chạm lên người đối phương.
Ngay lập tức Tuấn cảm thấy một luồng Khí mạnh đến kinh khủng đang tràn vào cơ
thể, xé rách từng bộ phận trong người hắn.
Nhưng thần trí của hắn hiện tại lại tỉnh táo hơn rất nhiều, thậm chí còn tỉnh
hơn cả khi khỏe mạnh.
Nhưng cái sự tỉnh táo ấy chỉ khiến Tuấn cảm giác thống khổ thêm nhiều hơn mà
thôi.
“Tao sẽ khiến cho mày muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.” Gã
tóc vàng cười tà ác gằn, rồi tiếp tục hỏi “Giờ thì tao muốn biết đồng bạn mày
ở đâu.”
“Ở…ở….” Tuấn khó khăn lắp bắp rồi dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, hắn
cố rướn cổ phun một bãi nước miếng lên mặt gã tóc vàng.
“Thằng chó chết.” Gã tóc vàng tức giận gầm lên, trên tay bộc phát một luồng
khí cực kỳ dày đặc.
Ngay lập tức Tuấn điên cuồng giãy nãy, đau đớn gào thét.
“Buông tay ra.” Một giọng nói khá kiêu ngạo đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một con rắn với nửa thân trên là người bay xuyên qua những tàn
cây rậm rạp, đánh thẳng về hướng gã tóc vàng.
“Cút.” Gã tức giận quát một tiếng rồi vung kiếm, đem kẻ mới tới đánh văng qua
một bên.
“Mộc Ngân Liên ?” Tuấn nghi hoặc tự hỏi, hiện tại mắt hắn nhìn rõ lắm, nếu
không lầm thì vừa rồi chính là vị thần kiêu ngạo mà hắn vừa triệu hồi.
Con rắn vừa chạm đất liền cuống quýt bật dậy, cảnh giác nhìn đối thủ.
“Người rắn ?” Gã tóc vàng lẩm bẩm rồi nhìn canh tay tóe máu của mình, âm trầm
gằn giọng “Pháp tắc ?”
“Thả hắn ra.” Mộc Ngân Liên lạnh lùng nói.
“Thả hắn ? được thôi, nhưng cô phải về làm nô lệ cho ta.” Gã tóc vàng cười tà
mị đáp.
Hai mắt Mộc Ngân Liên bắn ra từng tia ác liệt. Đuôi nhanh chóng cuộn tròn lại
một chỗ rồi mạnh mẽ búng lên, cả người cô như một mũi tên bắn thẳng về phía
địch thủ.
Gã tóc vàng khinh thường cười, tiếp tục vung thêm một kiếm nữa.
Mộc Ngân Liên lại bị đánh bại, nhưng ngay lúc này đột nhiên một mũi tên màu
xanh lục bắn thẳng về phía gã tóc vàng.
Tùy ý đón đỡ, gã vội lui nhanh về sau, nhíu mày quan sát bốn phía.
“Mau thả chủ nhân ra.” Hai tiếng quát lớn đồng loạt vang lên.
Gã tóc vàng cười thoải mái nhìn Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc lao ra từ khỏi khu
rừng.
“Cuối cùng cũng tìm ra rồi à.” Mộc Ngân Liên nhìn họ trêu chọc.
“Thần cũng chỉ đến thế thôi.” Tô Như Nguyệt không chịu thua đáp trả.
“Đừng cãi nhau nữa.” Trầm Ngọc khó chịu nhìn hai người quát.
“Ba người các cô theo ta, ta sẽ ban cho làm thiếp đồng thời thả tên này.” Gã
tóc vàng nhìn họ, đắc ý cười nói.
“Hắn nói sảng cái gì vậy.” Mộc Ngân Liên ngơ ngác hỏi.
“Chịu, tôi chỉ hiểu tiếng người.” Tô Như Nguyệt tràn đầy nghiêm túc đáp.
“Tốt, rồi các cô sẽ phải cầu xin ta tha thứ.” Gã tóc vàng âm trầm hăm dọa.
“Đánh.” Mộc Ngân Liên thốt ra một tiếng.
Lập tức ba người xông thẳng về phía gã, Tô Như Nguyệt cùng Mộc Ngân Liên liên
tục ngưng tụ rất nhiều quả cầu lửa mở đường.
“Trò trẻ con.” Gã tóc vàng khí thế bừng bừng, vứt Tuấn qua một bên rồi xông
lên tiếp chiến. Đã đạt thành mục đích hắn cũng chẳng giữ mạng sống của tên này
làm gì.
Chiến đấu lập tức bộc phát.
Ba vị nữ anh hùng liên tục chạy xung quanh quấy nhiễu nhằm tiêu hao đối thủ,
nhưng chính bản thân của họ cũng bị chiến thuật này mài mòn.
“Các cô sớm muộn gì cũng thua thôi.” Gã tóc vàng nhẹ nhàng đón đỡ vài chiêu
rồi ung dung nói.
“Ta có chết thì ngươi cũng không yên đâu.” Mộc Ngân Liên cứng rắn đáp.
Một câu này y hệt câu nói lúc trước của Tuấn, gã tóc vàng lập tức bị chọc
giận, trên tay lập tức chuyển thế công, đánh cho ba cô gái trở tay không kịp.
Hai bên đánh càng lúc càng kịch liệt, một bóng người nhân cơ hội này tiếp cận
Tuấn.
“Liễu Mộng Nghiên ?” Tuấn đang trong tình trạng mê màng, lờ mờ thều thào tên
người mới đến.
Liễu Mộng Nghiên gật đầu một cái rồi đưa tay cố gắng chữa trị cho Tuấn.
“Các cô còn đến đây làm gì ?” Tuấn đỡ một chút liền cố gắng hỏi.
“Bọn thiếp có chết cũng không bỏ ngài một mình.” Liễu Mộng Nghiên kiên quyết
đáp.
Tuấn im lặng không đáp, thứ nhất là không còn đủ sức để nói nữa, thứ hai đây
là lời của hắn lúc trước, muốn cãi cũng không được.
“Thiếp đưa ngài chạy trước.” Liễu Mộng Nghiên nhẹ giọng lẩm bẩm rồi đem Tuấn
ôm vào người, vừa chữa trị đồng thời nhanh chân chạy vào rừng.
Gã tóc vàng nhìn hết mọi thứ vào mắt. Đối với việc xung quanh Tuấn càng ngày
càng nhiều mỹ nữ, hắn tràn ngập đố kị.
“Đã các cô quan tâm hắn vậy thì ta trước tiên giết hắn.” Gã chuyển giọng nói
một câu rồi biến mất trước ánh mắt lo lắng của đối phương.
Liễu Mộng Nghiên dốc hai loại thuốc cho Tuấn, vừa uống vừa thoa lên người, hai
chân tăng nhanh tốc độ chạy đi, cô cảm nhận rõ ràng áp bách phía sau càng lúc
càng gần.
“Cô bỏ tôi lại đi, dù sao thì tôi cũng không cố được nữa.” Tuấn thều thào.
Liễu Mộng Nghiên quật cường lắc đầu, cố gắng chạy.
“Ta đã nói chỉ cần cô về làm thiếp, ta liền tha hắn.” Giọng tên tóc vàng xuất
hiện kế bến hai người.
Liễu Mộng Nghiên lập tức trở người đẩy Tuấn lên giữa không trung đồng thời kéo
cung bắn về phía gã.
“Tuy ta không biết các cô làm thế nào sử dụng được pháp tắc, nhưng các cô vẫn
còn yếu lắm.” Giọng của gã lại xuất hiện phía sau, đồng thời gã mạnh mẽ dùng
sóng kiếm đập mạnh vào lưng cô.
Liễu Mộng Nghiên hộc ra một ngụm máu tươi rồi ngã sấp xuống đất.
Gã tóc vàng còn định tiếp tục thì ba tiếng xé gió nhanh chóng đến gần.
Hừ lạnh một tiếng, gã xoay người mạnh mẽ chém ra một làn sóng khí. Tuy kém lúc
hắn chém nát bầu trời nhưng vẫn vô cùng mạnh.
Ba người đến không kịp né tránh liền trúng chiêu, như diều đứt dây văng qua
một bên.
“Ta không muốn tổn thương làm xấu vẻ đẹp, nhưng xem ra các cô rượu mời không
uống lại muốn uống rượu phạt.” Gã tóc vàng lạnh lùng nhìn họ.
Ba người Mộc Ngân Liên lần nữa lao lên, Liễu Mộng Nghiên cũng trở người bắn
vài mũi tên về phía gã.
“Vô ích.” Gã cười nhạt vung kiếm đón đỡ rồi lại dùng sóng kiếm đánh ngã từng
người.
...................................................
Trên một tán cây gần đó, hai ông lão do dự đứng nhìn toàn bộ chiến trường ở
dưới.
“Chúng ta có nên ra tay không ?” Triệu lão xoay sang hỏi.
“Chúng ta giúp bên nào ?” Phạm lão hỏi ngược lại.
Về tư thì hẳn là phải giúp bên phía Tuấn nhưng về công họ vẫn có trách nhiệm
bảo vệ gã tóc vàng. Tuy trông họ có vẻ tuyệt tình nhưng họ có rất nhiều ràng
buộc, không thể muốn dứt là dứt ra được.
“Trận chiến này tùy theo ý trời vậy.” Phạm lão bất lực nhìn trời lẩm bẩm.
.................................................
Thuốc có công hiệu cực tốt, chẳng mấy chốc Tuấn đã dần tỉnh táo lại, tuy vẫn
chưa hoạt động được nhưng cảm giác đau đớn đã đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng dù hắn có khỏe mạnh như cũ thì cũng chỉ có thể đứng nhìn trận chiến càng
đánh càng thua.
“Chơi vậy đủ rồi.” Gã tóc vàng quát lớn một tiếng rồi vung kiếm đập văng bốn
người ra xa.
Máu từ trên người họ chảy dài, nhuộm đỏ một thảm lá khô dày trên đất.
Gã tóc vàng đột nhiên đứng yên đó trầm ngâm không biết nghĩ gì.
Cũng không lâu lắm, gã cười gian ác thèm thuồng nói
“Nếu hắn đã vậy thì tôi thử đem các cô chơi trước mặt hắn xem thế nào.”
Dứt lời, hắn vung tay hút bốn cô gái lại gần rồi khống chế, đem họ vứt nằm
trên đất.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của bốn cô gái cùng Tuấn, gã cười lớn đưa
tay về phía quần áo của họ.............