Ở hướng kia bỗng rực sáng, sau đó một tiếng huýt dài vang lên làm mắt đại trưởng lão khẽ nheo lại.
Tả Mạc!
Hắn có thể cảm nhận được rất rõ khí thế của Tả Mạc đang không ngừng tăng lên, cùng lúc đó, trước mặt hắn một điểm sáng bỗng nổ tung.
Không tốt!
Đại trưởng lão hoảng sợ, không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thì điểm sáng ấy đã vọt tới trước mặt.
Ầm!
Nơi Tả Mạc đi qua thần văn và phù văn đều ầm ầm sụp đổ, tất cả tạo thành một vệt sáng dài thẳng tắp!
Tâm đại trưởng lão thoáng trầm xuống. Mặc dù những thần văn này không có uy lực quá lớn nhưng Tả Mạc có thể thoải mái một đường đi dạo như vậy vẫn làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Ngọn lửa màu vàng chẳng khác gì lúc trước nhưng thiếu niên ở bên trong lại như vừa thoát thai hoán cốt vậy.
Mặc dù trong lòng đại trưởng lão có chút run sợ nhưng vẻ mặt vẫn như thường, thần văn đang xoay quanh hắn chầm chậm bay về phía Tả Mạc.
Trong lòng hắn chẳng có nhiều hi vọng rằng khỏa thần văn này có thể ngăn cản được Tả Mạc.
Lúc này hắn mới phát hiện ra tình cảnh của bản thân ngày càng không ổn. Hắn vẫn cho rằng có thể giải quyết Tằng Liên Nhi, Tông Như, Ngã Ly một cách nhanh chóng nhưng không ngờ bọn họ lại chống đỡ ngoan cường như vậy, điều này là nằm ngoài dự đoán của hắn.
Ba người ngăn chặn ba khỏa thần văn làm hắn rơi vào tình cảnh khó khăn.
Lúc này đại trưởng lão mới nhận ra ba tên gia hỏa mà hắn coi như không có này mới là then chốt của vấn đề!
Trong lòng hắn không khỏi có chút hối hận, vừa rồi nếu có thể tăng thêm chút áp lực giải quyết xong ba người thì có sẽ có thêm ba khỏa thần văn nữa, tổng cộng có bốn khỏa. Hắn không tin Tả Mạc có thể ngăn cản được bốn khỏa thần văn này.
Tốc chiến tốc thắng!
Chỉ có như thế thì mình mới có khả năng thắng!
Sát cơ tràn ngập trong mắt đại trưởng lão.
Nhưng khi nhận ra nguy hiểm thì đại trưởng lão lại không biết rằng chiến cuộc đã không nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.
-------------------------------
Nhìn thấy giọt máu bị vòng xoáy hút sạch sẽ, Vi Thắng không những không kinh hoảng, ngược lại hai mắt càng sáng rực hơn.
Hắn bỗng buông thí thần huyết kiếm trong tay ra.
Dưới sức hút mãnh liệt của vòng xoáy, thí thần huyết kiếm nhanh chóng bay về phía nó.
Thí thần huyết kiếm bay tới trung tâm của vòng xoáy, có thể nhìn thấy nó sắp bị vòng xoáy thôn phệ.
Thí thần huyết kiếm đột nhiên phát ra huyết quang chói mắt, máu tươi nồng đậm từ trên thân kiếm cuồn cuộn không ngừng bắn ra rồi nhanh chóng lan tràn khắp vòng xoáy.
Trong chớp mắt vòng xoáy đã biến thành một vòng xoáy máu.
Máu tươi sền sệt làm tốc độ của vòng xoáy dần chậm lại, càng ngày càng chậm, hấp lực cũng yếu bớt đi. Rất nhanh, vòng xoáy biến thành một bãi máu tươi hình tròn.
Vi Thắng đột nhiên biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở bên cạnh thí thần huyết kiếm, một lần nữa tay nắm lấy thí thần huyết kiếm.
Hai mắt rực sáng, quát to một tiếng: “Phá!”
Vòng xoáy bị nhiễm máu tươi lập tức sụp đổ!
Thần văn ầm ầm tan vỡ!
Thân hình Vi Thắng khẽ rung lên, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.
------------------------------
Thần văn bị sợi xích quấn chặt lấy, sợi xích trong tay A Quỷ giống như vô cùng vô tận. Giờ đây niễn trần lam quang đã mạnh tới mức kinh người, hôi vụ vừa mới xuất hiện liền nhanh chóng bị tiêu hao sạch sẽ.
Ca ca ca!
Cốt giáp trên người A Quỷ bắt đầu rạn nứt.
Mặt A Quỷ không chút biểu cảm.
Trong vô thức hai sợi xích bị kéo căng thẳng tắp, tử diễm trên xích bỗng biến mất.
Từ trong cơ thể A Quỷ đột nhiên phát ra khí tức hủ bại, nó men theo sợi xích nhanh chóng lan về phía thần văn. Nói ra cũng thật kì quái, khí tức hủ bại lại không hề bị ảnh hưởng bởi niễn trần lam quang.
Rất nhanh, khí tức hủ bại đã tràn ngập thần văn.
Khí tức hủ bại nhanh lan ra toàn bộ thần văn, thần văn giống như bị phong hóa, không phát ra chút tiếng động nào liền biến mất.
Trong mắt A Quỷ tràn ngập khí tức hủ bại đáng sợ.
-------------------------------
Trong nháy mắt hai khỏa thần văn bị phá hủy làm đại trưởng lão vô cùng kinh hãi.
Ba khỏa thần văn còn lại thì bị ba người ngoan cường chống đỡ, nhìn qua thì thấy bọn họ lung lay sắp ngã nhưng vẫn không ngã. Sau khi nghe thấy tiếng hú của Tả Mạc sĩ khí ba người đại chấn, bắt đầu phản công lại.
Không biết vì sao, cảm giác sợ hãi trong lòng đại trưởng lão càng ngày càng nặng.
Những gia hỏa này quá ngoan cường, ngoan cường tới mức làm người ta khiếp sợ!
Cứ tưởng đã nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ đánh tới lúc này bản thân vốn đang ở thế thượng phong lại rơi vào hiểm cảnh!
Không đạt tới thần cấp, thiêu đốt thần lực cũng có nghĩa là thiêu đốt tiềm năng. Người bình thường bạo phát, đại trưởng lão có thể hiểu được, mỗi người đều có tiềm năng của mình, gặp phải nguy hiểm tự nhiên sẽ bạo phát. Nhưng những người này tiềm năng đều đã thiêu đốt sạch sẽ rồi!
Vì sao… Vì sao có thể kiên trì tới bây giờ chứ?
------------------------------
Tả Mạc không hề có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục lao tới đánh về phía đại trưởng lão.
Một khỏa thần văn hiện ra trước mặt hắn.
Giờ đây Tả Mạc giống như nhập ma vậy!
Cố gắng nhiều như vậy, hi sinh nhiều như vậy mới có thể tới đây! Mới có thể tới trước mặt đại trưởng lão!
Làm sao có thể để một khỏa thần văn cản trở chứ?
Làm sao có thể!
Mắt Tả Mạc tựa như dã thú khát máu, không chút do dự tập trung toàn bộ thần lực!
Tả Mạc cảm thấy bản thân sắp bốc cháy!
Vậy thì cháy đi!
Địch nhân đang ở trước mặt, chỉ cần đánh nát khỏa thần văn này là có thể đánh bại đại trưởng lão!
Đánh nát nó!
Giết!
Thần lực trong cơ thể Tả Mạc ầm ầm bắn ra, vô số sí lưu thái dương màu đỏ ẩn trong thái dương thần lực cũng bắn ra.
Ánh sáng màu vàng và đỏ với tốc độ kinh người tập trung về phía nắm đấm của Tả Mạc!
Hai mắt Tả Mạc đổ kệch, thở dốc một cái rồi quát lớn: “Giết!”
Một quyền đánh ra!
Ánh sáng chói mắt bùng nổ trước mặt mọi người.
Ầm!
Thần văn không kịp phát ra bất cứ công kích gì liền bị ánh sáng rực rõ nuốt chửng rồi biến mất.
Trên măt đại trưởng lão lộ ra vẻ sợ hãi!
Ánh sáng do hữu quyền của Tả Mạc phát ra mang theo một luồng khí tức vô cùng kinh khủng.
Không hề có dấu hiệu báo trước, Tả Mạc đột nhiên bạo phát, rất nhanh cả người Tả Mạc được bao phủ trong hỏa diễm đã xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn thậm chí có thể nhìn thấy Tả Mạc đang nhe răng trong ngọn lửa.
Sao có thể…
Đại trưởng lão choáng váng, hắn không thể tin được Tả Mạc ở trước mặt đã đạt tới thần cấp!
Sao có thể!
Thần cấp!
Làm sao Tả Mạc có thể bước vào thần cấp? Thần lực của hắn tuyệt đối không đủ để hắn bước vào thần cấp! Nhưng vì sao…
Tả Mạc không cho hắn có thời gian suy nghĩ, nắm đấm bị vô số sí lưu thái dương bao lấy ầm ầm nện vào lồng ngực của đại trưởng lão!
Rắc!
Tất cả xương lồng ngực của đại trưởng lão đều lõm xuống, sí lưu thái dương giống như nước thép tiến vào trong người phá hủy sức sống của hắn!
Sức mạnh rất lớn làm đại trưởng lão giống như lưu tinh ầm ầm nện vào mặt đất tạo ra một hố sâu không thấy đáy.
Khí tức của đại trưởng lão biến mất, trong lòng Tả Mạc không có chút vui mừng nào.
Trận chiến này đã phải trả giá quá nhiều!
Không bị đại trưởng lão khống chế, biển hoa văn lập tức biến mất.
Mọi người giống như đèn hết dầu, mất đi khả năng khống chế từ trên trời ngã xuống. Tả Mạc lập tức biến mất rồi sau đó xuất hiện bên cạnh mọi người, đón lấy từng người một.
Trong mọi người chỉ có đại sư huynh là còn tỉnh táo, trong mắt hiện ra vẻ mừng rỡ. Hắn định nhanh chóng đánh bại đại trưởng lão rồi thừa dịp sức mạnh trong người chưa biến mất cấp cho sư đệ, như vậy có thể giúp sư đệ tìm được chút cơ hội.
Mọi người không tiếc tất cả từ các nơi trong biển hoa văn chạy tới cũng chỉ vì điều này.
Khi nhìn thấy Tả Mạc đã bước vào thần cấp và có thể chạy thoát khỏi nơi này, trên mặt Vi Thắng không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ.
Tim Tả Mạc đau như bị dao cắt. Trong lòng hắn đại sư huynh vô cùng vững chắc, đại sư huynh chưa bao giờ gục ngã. Giờ đây trên gương mặt kiên nghị kia đã không còn chút huyết sắc làm người ta khiếp sợ.
“Làm tốt lắm!” Đại sư huynh vỗ vỗ vai Tả Mạc như lúc còn ở Vô Không Sơn, sau đó giục: “Đi mau đi!”
Khí tức hủ bại trên người A Quỷ càng ngày càng nặng, nàng ngất đi rồi.
Tằng Liên Nhi đang mê man, hơi thở rất mỏng manh, không còn bộ dáng lười nhác như bình thường, nhìn nàng giống như một đứa trẻ.
Trên người Tông Như là vô số vết thương, mặt vàng như nghệ, mặc dù đã hôn mê nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Thân hình Ngã Ly càng ngày càng mờ đi.
Một quyền vừa rồi đã mang theo rất nhiều sí lưu thái dương, giờ đây cơ thể Tả Mạc đã ổn định hơn nhiều. Đại trưởng lão nghĩ không sai, tích lũy của Tả Mạc không đủ. Chiếu theo lẽ thường thì hắn không có khả năng bước vào thần cấp nhưng Tả Mạc lại đánh nát thái dương tinh chủng, vì thế mà dành được một con đường sống. Sí lưu thái dương ẩn chứa bên trong thái dương tinh chủng vượt xa tích lũy của đại trưởng lão.
Thế nhưng nó quá cường đại! Cường đại đến mức thậm chí nếu Tả Mạc không nhanh chóng bước vào thần cấp thì sẽ bị nó thiêu thành tro. Nhưng Bồ yêu và Vệ vào thời điểm mấu chốt đã cho nổ tung thức hải của Tả Mạc làm thái dương thần văn có không gian phát triển, từ đó mới hấp thu tiêu hóa được nửa lượng sí lưu thái dương, mới có thể kéo Tả Mạc ra khỏi bàn tay tử thần, ngược lại còn nhân họa đắc phúc, bước vào thần cấp.
Mấy người đại sư huynh hi sinh để Tả Mạc có thêm thời gian. Bồ yêu và Vệ hi sinh để cứu mạng hắn. Đại sư huynh và A Quỷ phá hủy thần văn, ngay cả Tằng Liên Nhi, Tông Như, Ngã Ly giống như nỏ mạnh hết đà cũng vẫn cố gắng chống đỡ tấn công của thần văn, tất cả chỉ vì muốn tạo điều kiện cho Tả Mạc có được một kích tất sát.
Mọi người đã dùng tính mệnh của mình để đổi lấy cơ hội sống cho hắn.
“Đi nhanh đi!” Vi Thắng ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi giục.
Giới này sắp hỏng rồi!
Tay Tả Mạc khoác lên vai Vi Thắng, nhếch miệng cười với: “Đại sư huynh, lúc này đệ không thể nghe theo lời huynh được.”
Vi Thắng sửng sốt.
Một luồng thần lực theo tay của Tả Mạc rót vào trong cơ thể Vi Thắng.
Vi Thắng bỗng thấy trước mặt trở nên vàng rực sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Tả Mạc cản thận đặt thân thể Vi Thắng ở trên đất, bên ngoài thân thể Vi Thắng hiện lên một khỏa thần văn màu vàng vô cùng phức tạp.
“Đại sư huynh, mọi người dùng tính mệnh của mình để đối lấy mạng sống của đệ, đệ sao có thể vứt bỏ mọi người ở đây chứ?”
Tả Mạc lẩm bẩm đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh A Quỷ, đặt tay lên người nàng.
“A Quỷ, thiếu gia thật vô dụng, thiếu gia nói sẽ bảo vệ cho ngươi nhưng kết quả lại thành ra như này. Thiếu gia nhất định sẽ cứu tỉnh ngươi, bất kể dùng phương pháp gì.”
Thần văn màu vàng hiện ra trên người A Quỷ, khí tức của A Quỷ bị phong ấn lại.
Hỏa diễm trên người Tả Mạc đã ảm đạm hơn nhiều.
Hắn không dừng lại, đi tới bên cạnh Tằng Liên Nhi, Tông Như, Ngã Ly làm điều tương tự.
Sau khi bước vào thần cấp, lý giải về thần văn của Tả Mạc đã đạt tới một tầm cao mới. Cấm chế do hắn tạo ra chỉ có một tác dụng duy nhất đó là làm cho thời gian ngừng trôi.
Năm người sẽ luôn luôn được giữ ở trạng thái này.
Loại cấm chế này không phải là thứ mà Tả Mạc có thể dễ dàng thi triển.
Lúc này toàn bộ mặt trời nhỏ trên thái dương thần thụ đều biến mất, thân cây xuất hiện những vết nứt. Thái dương của hắn với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang trắng bệch ra, tuổi thọ của hắn nhanh chóng giảm xuống.
Tả Mạc không chút do dự, sau khi hoàn thành cấm chế với năm người, thái dương màu trắng đã lan tới tóc.
Mạng của mình là do mọi người dùng tính mệnh của mình để đổi. Bây giờ hắn sống rồi, còn bước vào thần cấp nên hắn muốn dùng mạng của mình để đổi lấy một cơ hội sống cho mọi người.
Có thể sẽ cùng chết! Nụ cười hiện ra trên mặt Tả Mạc.
Này chẳng quan hệ gì tới lý trí.
Mái tóc trắng bay phần phật trong gió.