Chương 848: Bồ, Vệ ...


Lúc này Vi Thắng giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ. Ở Mạc Vân Hải, tiểu nương đem đến cho mọi người cảm giác vừa kính vừa sợ, còn Vi sư lại khiến bọn họ tôn kính từ tận đáy lòng, Vi sư chưa bao giờ tức giận, hắn luôn luôn mỉm cười ôn hòa, lại không bao giờ tỏ ra không thích khi mọi người làm phiền mình, mà lúc nào cũng ân cần chỉ dẫn. Có thể nói trên người Vi Thắng lúc nào cũng tỏa ra một loại khí chất rất khó mường tượng, mỗi một lời hắn nói đều khiến mọi người tin tưởng từ tận đáy lòng, khiến không một ai lại không tin tưởng hắn không làm được điều gì đó.

Gần như chưa người nào được nhìn thấy bộ dạng lúc Vi sư tức giận, lúc nào hắn cũng trầm ổn như một ngọn núi lớn, và hắn luôn là thần tượng trong lòng các kiếm tu ở Mạc Vân Hải.

Vi sư giống như một ngọn núi lớn làm mọi người kính trọng và tín nhiệm, một khi hắn đã quyết định một việc trọng yếu nào đó, thì hắn không bao giờ để ý hay cố kị điều gì, chỉ có những lúc như vậy hắn mới tỏa sáng giống như một thanh kiếm sắc bén, khiến mọi người tin rằng, ngay cả bầu trời cũng sẽ bị hắn bổ rách.

Nhìn sáu khảo thần văn đang bay lượn quanh người Đại Trưởng lão, lập tức Vi Thắng đã hiểu được ý đồ của lão.

Nhưng dù vậy tâm hắn vẫn tĩnh lặng phi thường, bất kể lực lượng cuồng bạo của huyết kiếm trong tay đang không ngừng trùng kích vào tâm trí hắn. Lúc này Thí Thần huyết kiếm giống như một con dã thú đang say máu càng lúc càng cuồng bạo, đang điên cuồng dẫy dụa, cố gắng thoát khỏi trói buộc.

Nhưng tâm cảnh của Vi Thắng vẫn không hề sơ hở, đồng tử hình huyết kiếm vẫn chăm chú nhìn Đại Trưởng lão.

Vi Thắng trầm tĩnh như vậy khiến trong lòng Đại Trưởng lão khẽ lóe lên một tia ngưng trọng.

Tuy Vi Thắng không biết sáu khỏa thần văn kia có tác dụng như thế nào, nhưng hắn biết rằng, thứ mà Đại trưởng lão, người có thể gọi ra cả văn hải rộng lớn kia, lưu lại làm chiêu bài sát thủ, thì chắc chắn không phải hàng bình thường rồi.

Nhưng hắn không hề do dự mà vẫn nhẹ nhàng vung kiếm tiêu sái như thường.

Lập tức Vô Không kiếm ý như một mái tóc bị cơn gió làm cho rối loạn, ùa về phía Đại trưởng lão.

Bỗng nhiên, trong sáu khỏa thần văn kia, có một khỏa thần văn mầu đen đột nhiên ánh lên, lập tức ở trung tâm của khỏa thần văn đó xuất hiện một vòng xoáy mầu đen.

Chỉ thấy Vô Không kiếm ý bị vòng xoáy đó hút vào rồi biến mất không còn chút dư âm

Vòng xoáy đó đem lại cho Vi Thắng cảm giác rất quen thuộc. . .

Đồng tử hình huyết kiếm trong mắt Vi Thắng khẽ nheo lại, vòng xoáy ở trung tâm thần văn chính là hư không vô tận. Thảo nào nó đem tới cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy

Phán đoán của Vi Thắng không sai chút nào, khỏa thần văn này của Đại trưởng lão có cái tên là 'Vô Tận Tuyền Qua', điểm lợi hại nhất của nó là khả năng thôn phệ vạn vật.

Mặc dù biết vòng xoáy đó là cái gì nhưng Vi Thắng lại không có nhiều biện pháp để đối phó với nó. Dù Vô Không Kiếm ý của hắn cũng lợi hại, nhưng do hai thứ đồng nguyên, nên không thể dùng để phá giải vòng xoáy kia được.

Hơn nữa bên trong vòng xoáy kia còn có một đường xoắn ốc mầu xám nữa, chứng tỏ uy lực của nó không hề đơn giản như vậy.

Vi Thắng cũng không cảm thấy quá bất ngờ, chỉ thấy hắn giơ thanh huyết kiếm trong tay lên, bỗng sắc mặt hắn trở lên tái nhợt, còn thân kiếm lại xuất hiện những tia máu đan với nhau thành từng vết máu loang lổ. Vết kiếm trên thân kiếm đang nhúc nhích giống như một vật sống, lập tức cảm giác áp bách khó tả lên lời bao trùm toàn bộ không gian xung quanh.

Nhưng Vi Thắng lại phảng phất như không nhìn thấy vậy, huyết kiếm trong tay hắn khẽ run lên, lập tức trên mũi kiếm xuất hiện một giọt huyết châu rồi từ từ bay về phía vòng xoáy kia.

Huyết châu mang đến cho người ta cảm giác áp bách khó nói lên lời, không ngờ ngay cả tốc độ xoay của vòng xoáy cũng bị ảnh hưởng, trở lên chậm hơn so với trước.

Sắc mặt Đại Trưởng lão trở lên ngưng trọng hẳn, hai mắt nhìn chằm chằm vào huyết châu

Huyết châu chậm rãi bay vào trung tâm của vòng xoáy rồi nổ tung.

Chỉ thấy một chùm huyết vụ bao trùm lên vòng xoáy.

Lập tức một phần nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy của vòng xoáy bị nhiễm thành mầu huyết sắc, thoạt nhìn mầu huyết sắc này không ảnh hưởng gì đến vòng xoáy, nhưng Vi Thắng lại cảm giác được, lực lượng của vòng xoáy đã giảm đi một chút so với lúc trước. Nhưng Vi Thắng chưa kịp vui mừng thì bỗng thấy huyết sắc bị cuốn vào trong đường văn xoắn ốc mầu xám kia.

Sau đó vòng xoáy lại khôi phục lại như lúc ban đầu.

Quả nhiên đường văn mầu xám trong vòng xoáy kia có điều cổ quái.

Khi nhìn thấy mọi việc xảy ra, khóe miệng Đại Trưởng lão khẽ lộ ra một chút vui mừng khó thấy, sau đó lão chuyển ánh mắt ra phương hướng khác.

※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※

Xiềng xích quấn quanh người A Quỷ càng lúc càng nhưng thành thực chất, xiềng xích bó chặt, ghì lên thân cốt giáp. Tử diễm vẫn âm thầm thiêu đốt, lúc này sắc mặt của nàng đã chuyển sang mầu xám trắng, con ngươi đã trở lên trống rỗng, còn tử diễm đang thiêu đốt lại trở lên sáng ngời.

Bất Tử Quỷ đã sinh ra những biến hóa rất nhỏ, những xiềng xích đang ghì chặt lấy cốt giáp cũng bắt đầu hòa tan vào cốt giáp.

Nếu như nhìn kĩ, có thể thấy bề mặt của cốt giáp mầu xám trong như thủy tinh này có thêm vài đường vân hình chiếc xích giăng khắp nơi, Lúc này tử diễm trên người A Quỷ dần thu liễm lại, duy chỉ có cốt nhận trên tay A Quỷ vẫn được bao phủ bởi một lớp mầu tím nhàn nhạt mà thôi.

Thân hình A Quỷ đột nhiên biến mất, gần như cùng lúc đó, một khỏa thần văn mầu lam cũng sáng lên.

Chỉ thấy từ trong khỏa thần văn xuất hiện một đám lam quang bao phủ toàn thân A Quỷ

Lam quang không ngừng sinh sôi!

Không ngờ Bất Tử Quỷ trên người A Quỷ lại bốc lên một làn khói xanh.

Lập tức bề mặt Bất Tử Quỷ bay ra một tầng hôi vụ (khí xám) nhàn nhạt, thoạt nhìn tầng hôi vụ này hơi mỏng, nhưng lại ngăn chặn được lam quang xâm nhập.

Đại Trưởng lão chấn động, âm khí tinh thuần và nồng đậm vô cùng!

Đây là lần đầu tiên lão chăm chú quan sát cốt giáp trên người A Quỷ, nhưng sau khi xem xét kĩ lưỡng lại khiến lão giật mình, thần binh cụ trang!.

Không ngờ đó lại là một kiện thần binh cụ trang!

Dường như bộ cốt giáp này đã trải qua vô số năm tháng được âm khí liên tục gột rửa khiến toàn thân nó không một tia tạp chất, thoạt nhìn trông giống như một khối thủy tinh mầu xám trong suốt vậy, Nhưng phải cần bao nhiêu năm để gột rửa mới đạt được độ trong thuần túy đến mức như vậy?

Đối với mọi loại tài liệu, độ tinh thuần luôn là phương diện mà các luyện chế sư truy cầu, tài liệu càng tinh thuần thì có nghĩa là phẩm giai càng cao. Bộ cốt giáp có phẩm giai và độ tinh thuần rất cao, cao tới mức, đây là lần đầu tiên trong đời Đại trưởng lão nhìn thấy tài liệu có độ tinh thuần đến vậy.

Khiến ngay cả người có cảnh giới cao như Đại trưởng lão khi nhìn thấy cũng không thể tránh khỏi trong lòng nảy lên một tia thèm muốn. Nhưng sau đó lão lại tự giễu mình, đang trong thời khắc chiến đấu căng thẳng như này mà phân tâm thì đúng là một điều tối kị!

Lão lập tức thu liễm lại tâm tình của mình, rồi thúc dục thần văn mầu lam, chỉ thấy chùm sáng mầu lam kia từ từ chuyển động.

Chùm sáng màu lam chuyển động càng nhanh thì lực lượng ẩn chứa bên trong nó gia tăng càng mãnh liệt, còn tốc độ di chuyển của A Quỷ lại đột nhiên giảm xuống, cứ như chùm sáng màu lam phát ra lực cản vô cùng lớn vậy, chỉ thấy tầng hôi vụ nhàn nhạt bao quanh người nàng bị tiêu hao nhanh chóng.

Đột nhiên A Quỷ buông hai thanh cốt nhận trong tay ra, lúc này Đại Trưởng lão mới phát hiện ra, phần chuôi của thanh cốt nhận có thêm một đường xuyến hình xiềng xích vô cùng tinh tế.

Sau khi cốt nhận hấp thu tử diễm, bỗng phần chuôi nó xuất hiện một sợi xích thật dài, sau đó lao thẳng tới khỏa thần văn đang phóng ra lam quang kia như hai đạo tia chớp tử sắc.

Leng keng!

Cốt nhận xuyên qua chùm sáng rồi đánh mạnh lên thần văn.

Còn sợi xích bị kéo căng ra thẳng tắp, trông giống như hai thanh trường mâu thẳng tắp vậy.

Bồng!

Từ trong tay A Quỷ phát ra hai luồng tử diễm, lan dọc theo đường xích thẳng tắp chạy thẳng về hướng thần văn. Cùng lúc đó, trên thân xích phát ra vô số âm khí lượn lờ, âm khí vô cùng tinh thuần khiến thế lửa của tử diễm tăng vọt.

Lúc này hai thanh cốt nhận đột nhiên biến thành hai cái cốt trảo, bắt chặt lấy khỏa thần văn kia.

Dường như chùm sáng màu lam bị kích thích khiến nó phát ra hào quang sáng ngời, thanh âm cọ sát bên người A Quỷ to hơn rất nhiều.

Tầng hôi vụ đang lượn lờ bao phủ bề mặt cốt giáp tiêu hao nhanh chóng.

Ánh mắt Đại Trưởng lão trở lên ngưng tụ hẳn.

Động tác này của A Quỷ làm lão cảm thấy có một tia nguy hiểm. Thế nhưng, khỏa thân văn có tên là Niễn Trần Lam Quang này cũng là một trong những thần văn mạnh nhất trong tay lão, chùm sáng lam quang mà nó phát ra thoạt nhìn rất bình thường, nhưng bất kể vật gì khi bị nó bao bọc lại, sẽ bị lực lượng cường đại ẩn chứa bên trong nó nghiền nát thành bụi.

Niễn Trần Lam Quang trong tay lão cũng không phải là một thần văn hoàn chỉnh, nhưng lão rất xem trọng uy lực của nó, vì thế lão đã bỏ rất nhiều tâm tư và thời gian để nghiên cứu nó. Sau khi lão tiến vào thần cấp, cảnh giới tăng lên giúp lão bổ xung những phần khuyết thiếu của Niễn Trần Lam Quang. Chỉ tiếc là thần văn Niễn Trần Lam Quang tương đối phức tạp, vì thế lão phải có thời gian thì mới có thể tu bổ hoàn thiện được.

Nhưng ngay cả như vậy, uy lực lúc này của Niễn Trần Lam Quang cũng không thể coi thường được.

Niễn Trần Lam Quang có một điểm rất kì lạ, đó là đối phương giằng co với lam quang càng lâu thì nó lại càng mạnh.

Quả nhiên, Niễn Trần Lam Quang sáng lên nhanh chóng, khiến tầng hôi vụ trên người A Quỷ càng lúc càng ảm đạm, lúc này chỉ còn lại một tầng cực mỏng mà thôi.

Thân hình A Quỷ bắt đầu run rẩy, dường như sợi xích bên trong lam quang cũng bị lực lượng cường đại của nó nghiền ép cho run rẩy không ngừng vậy.

Nhưng dù vậy, thân hình của A Quỷ vẫn không hề biến hóa, chỉ thấy hai sợi xích trong tay càng lúc càng dài, và vô cùng linh động giống như hai con rắn vậy, hai sợi xích nhanh chóng quấn quanh khỏa thần văn, rồi chui vào những khe hở của thần văn.

Tuy mọi việc được diễn ra hết sức thuận lợi, nhưng lúc này tử diễm như bị mất đi uy lực vốn có của nó, nên không thể tổn thương tới thần văn vậy.

Nhưng dường như A Quỷ không hề để ý tới chuyện này, mà chỉ chăm chú dùng hai sợi xích quấn quanh thần văn.

Đại Trưởng lão tỏ vẻ vô cùng hứng thú, chăm chú nhìn từng cử động của A Quỷ.

Dù sao hiểu biết về bất tử thần phạt của lão cũng chỉ có hạn. Nghe nói, vào thời viễn cổ thì nó là hình phạt tàn khốc nhất. Nhưng thông tin về nó lưu lại đến bây giờ chỉ có vài ba lời ngăn ngủi, thậm chí, trong những điển tịch mà lão sưu tầm, những thông tin về phương diện này cũng ít tới đang thương.

Vì thế, lão lợi dụng cơ hội này để quan sát bất tử thần phạt, chưa biết chừng lại có được một chút thu hoạch thì sao.

Bất tử thần phạt lại có thể tăng sức mạnh cho thần binh cụ trang, điều này làm lão vô cùng hứng thú.

Còn ba người còn lại cũng không đáng cho Đại Trưởng lão để vào mắt, bởi ba người bọn họ đã bị tiêu hảo thần lực quá nhiều, vì thế lão chỉ cần phân ra một khỏa thần văn cũng đủ cầm chân bọn họ rồi.

Tính đến thời điểm này kế hoạch của lão tiến triển rất thuận lợi.

Vừa quan sát A Quỷ, lão vừa tính toán lại thời gian, lúc này cả chiến cuộc đã nằm trong tầm khống chế của lão.

Chẳng bao lâu sau, khóe miệng của lão nở ra nụ cười mỉm, sau khi tính toán, lão nhận thấy thời gian còn lại vừa đủ rồi.

Điều này khiến lão cảm thấy yên lòng hẳn.

Nhưng đúng lúc này, bỗng trong lòng lão sinh ra một tia cảm ứng khiến lão không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhưng lập tức khuôn mặt của lão hiện lên vẻ kinh hãi, quay đầu nhìn về phương hướng khác.

Ở phía xa xa bên trong văn hải, có một ngọn lửa đang lan tràn khắp nơi, một cỗ khí thế điên cuồng tăng lên với tốc độ nhanh kinh người.

※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※

Lửa mạnh thiêu đốt.

Hỏa tai rậm rạp và chằng chịt liên tục bị nghiền nát hóa thành vô số vụn kim sắc rơi tràn vào cơ thể Tả Mạc, Trong lúc vô tri vô giác Tả Mạc không hề phát hiện ra, Thái Dương thần văn trên thân thể hắn đang từ từ sinh trưởng.

Nếu như lúc này Tả Mạc còn thanh tỉnh, thì ắt hẳn hắn sẽ vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra, thần văn không hề sinh trưởng dọc theo làn da hắn, mà lại giống như một bộ rễ cây, bên trên có những sợi tơ kim sắc mỏng manh bao kín toàn thân Tả Mạc.

Thái Dương thần văn càng sinh trưởng thì dường như hỏa diễm vô cùng nóng bỏng kia lại càng ảm đạm, nếu như lúc này Tả Mạc có thể nhìn xuyên thân thể thì hắn sẽ thấy được Thái Dương thần văn giống như rễ cây này đang chậm rãi hấp thu dòng dung nham nóng bỏng trong cơ thể hắn giống như mặt đất đang hút khô những giọt sương vậy.

Thái Dương thần văn dần chuyển sáng mầu hồng sắc (được một tầng hồng sắc dần bao phủ) khiến nó trở lên rực sáng hơn hẳn.

Chẳng bao lâu sau, Thái Dương thần văn giống bộ rễ cây cũng từ từ chuyển sang mầu sắc của dòng dung nham nóng bỏng.

Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ vô cùng thống khổ.

Lúc này, trong ý thức hải của Tả Mạc. . .

Bồ Yêu đang bồng bềnh trên không trung, xung quanh hắn là hắc hỏa yêu dị đang bay lượn như cuồng phong.

"Chuẩn bị xong chưa?" Thanh âm của hắn trở lên sắc như đao, lạnh băng không chút tình cảm.

"Đã xong"

Một thanh âm nặng nề từ trong mũ giáp vang lên, lúc này toàn thân Vệ đang mặc giáp trụ, khôi giáp che kín mấy vết thương loang lổ, hắn chống thanh kiếm mầu đen rồi đứng trước mộ bia trông giống như một thanh thương thẳng đứng.

Bồ Yêu chăm chú nhìn vào mộ bia phía dưới rồi lạnh lùng vén mái tóc đang che kín mắt trái ra.

Thế Giới Tu Chân - Chương #848