Đại trưởng lão không thể tiếp tục đợi nữa, sức mạnh của Mạc Vân Hải làm hắn xao động. Mặc dù bọn họ không màng tới sống chết nhưng trước khi chết bọn họ vẫn có thể mang lại cho hắn khá nhiều phiền toái.
Khí thế do bọn họ phát ra khi thiêu đốt làm hắn không thể nào nuốt trôi được.
Trong những người này, có một số người đại trưởng lão chưa bao giờ nghe thấy tên. Kì thực trước mặt chỉ có Tả Mạc Vi Thắng là đáng để tâm, những kẻ còn lại hắn đều có chút khinh thường.
Nhưng lúc này toàn bộ khinh thường đều biến mất, mỗi người trước mắt đều là đối thủ đáng được tôn trọng.
Vì tín niệm mà chết cũng là một cái chết có ý nghĩa!
Đại trưởng lão khẽ cảm thán, khí thế không ngừng tăng lên, mây đen một lần nữa tập trung, sấm sét cuồn cuộn, mặt đất ầm ầm rung động. Những khe rãnh làm người ta khiếp sợ, chúng giống như những hố sâu vô tận không ngừng khuếch tán ra.
Đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc!
Toàn bộ Ương Thổ Nguyên đều nằm trong tay hắn, mỗi gốc cây ngọn cỏ, mỗi ngọn núi hòn đá đều là lợi khí trong tay hắn!
Mái tóc dài của đại trưởng lão tung bay trong gió, vô số tia sét giống như ngân xà du tẩu bất định trên người hắn. Bóng dáng khô gầy giống như thần linh, không giận mà uy, khí tức mạnh mẽ làm người ta hít thở cũng khó khăn, nó tựa như sóng dữ cuộn trào mãnh liệt ầm ầm tấn công mọi thứ, trời đất cũng vì thế mà run rẩy!
“Tất cả sẽ kết thúc!”
Đại trưởng lão thốt ra một câu, như than thở, như cảm khái, hắn đã quyết định hủy diệt giới này.
Từ nay về sau sẽ không còn Ương Thổ Nguyên nữa!
Những khe rãnh trên mặt đất không ngừng uốn lượn, dung nham màu đỏ như máu của đất không ngừng bắn tung tóe.
Ầm ầm ầm!
Những tia sét to lớn cắt ngang bầu trời, từng đợt từng đợt đánh vào dung nham nóng hổi làm cả biển lửa kích động không thôi.
Cảnh tượng trước mặt tựa như ngày tận thế. Lúc này dân chúng sống trên Ương Thổ Nguyên đang rất hỗn loạn, nỗi sợ hãi nhanh chóng lan tràn khắp nơi, sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt họ. Bầu trời bị dung nham dưới lòng đất bắn lên nhuộm thành một màu hồng yêu dị, sấm sét không thể chống đỡ ầm ầm huỷ diệt tất cả sinh cơ.
Tất cả truyền tống trận đều mất đi hiệu lực, có một luồng sức mạnh vô cùng cường đại đem toàn bộ giới ngăn cản với thế giới bên ngoài.
Đại trưởng lão không chút cảm xúc nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra.
Tâm của giới đã bị hắn kích động, năm canh giờ nữa Ương Nguyên Thổ sẽ sụp đổ, giới này sẽ sụp đổ và tất cả mọi người ở trên đó đều biến mất.
Đến lúc phải đi rồi!
Bước chân vào thần chi lĩnh vực, hắn có thể sống được trong hư không vô tận. Hắn dùng thần văn phong bế Ương Thổ Nguyên lại, bao gồm cả việc kích động tâm của Ương Thổ Nguyên. Đối phương phải đạt tới thần cấp mới có thể đột phá được giam cầm nếu không tuyệt đối không thể nào thoát được khỏi giới. Bọn họ chỉ có một con đường, đó chính là cùng biến mất với Ương Thổ Nguyên.
Thủ đoạn này không phải do hắn sáng tạo ra. Ở thời viễn cổ, thủ đoạn phong bế một giới thường được dùng để đối phó với những kẻ không phải là cao thủ thần cấp. Loại thủ đoạn này còn có một chỗ rất lợi hại, dù đối phương có thể thoát khỏi gian cầm cũng sẽ bị hư không vô tận thôn phệ.
Không phải là cường giả thần cấp thì không thể nào sống sót trong hư không vô tận.
Những người này dù là thiêu đốt cũng không thể đạt tới thần cấp.
Đại trưởng lão tinh thông phù trận, hắn đã sớm lưu lại ấn ký ở Thiên Hoàn, chỉ cần trốn vào trong hư không vô tận thì rất nhanh hắn liền có thể trở về Thiên Hoàn.
Đại trưởng lão không tìm kiếm những đệ tử kia, hắn vô cùng thất vọng vì bọn họ, nếu bọn họ có thể như những thiếu niên của Mạc Vân Hải thì hắn còn có chút hi vọng.
Chỉ cần bản thân còn sống, năm ngàn năm cũng đủ để hắn tái tạo lại linh hồn cho Thiên Hoàn. (hôm qua thấy kêu ba ngàn, giờ lại thành năm ngàn rồi, thím đúng là có vấn đề vs các con số )
Sau vạn năm, giới đầu tiên bị xoá xổ chính là do hắn làm, không biết người đời sau sẽ viết thế nào về mình nữa. Nhưng chuyện này có liên quan gì sao? Chỉ cần hắn còn thì Thiên Hoàn sẽ càng ngày càng trở nên cường đại, lịch sử vĩnh viễn là do người thắng viết.
Lịch sử là ở trong tay hắn!
“Lão đầu, ngươi nghĩ là ngươi có thể thoát được sao?”
Một giọng nói giống như rít lên từ kẽ răng vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là một đôi mắt đang bừng cháy như lửa, trong hai luồng liệt diễm này hắn nhìn thấy một bóng dáng kiệt ngạo không bao giờ chịu thua!
Đại trưởng lão khẽ nhíu mày, ánh mắt Tả Mạc vô cùng tà mị.
Tả Mạc đang phải chịu đựng đau nhức tới tận xương tuỷ. Trong cơ thể hắn bổn nguyên của thái dương tinh chủng đang tàn phá bừa bãi. Những thái dương bổn nguyên này có nhiệt độ rất cao, ẩn chứa trong đó là lực lượng bổn nguyên cao nhất, dù cho nó chỉ là một khoả thái dương tinh chủng nhưng cũng không phải là thứ mà Tả Mạc có thể chấp nhận nổi.
Dù cho ở bộ lạc thái dương cũng chưa từng có người dám làm vậy.
Cường giả thần cấp ở bộ lạc thái dương tìm kiếm phôi thái dương trong hư không rồi phong ấn nó tạo thành thái dương tinh chủng. Thái dương tinh chủng được coi là thánh vật truyền thừa của bộ lạc thái dương, không ngừng truyền thừa, vài chục đời người thừa kế lần lượt hấp thu sức mạnh trong đó.
Chưa bao giờ có ai dám đánh vỡ thái dương tinh chủng.
Tả Mạc thấy bản thân như biến thành một ngọn lửa sống, mỗi tấc da thịt đều đang bị thiêu đốt.
Cũng may đau nhức làm hắn tỉnh táo hơn chút, nhờ thế mà hắn có thể tập trung vào đại trưởng lão trước mặt. Kim diễm khắp người không ngừng bốc lên, bóng dáng đại trưởng lão trước mặt trở nên vặn vẹo nhưng với sự tập trung trước nay chưa từng có hắn vẫn có thể nắm bắt được vị trí đối phương!
Muốn chạy sao?
Tả Mạc nhe răng, không biết là do đau đớn hay là khinh thường, trong không trung cả người hắn bỗng biến mất.
Trong mắt đại trưởng lão hiện ra một vầng sáng, không hề có dấu hiệu báo trước, một khoả thần văn lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Ầm!
Một ngọn lửa mờ ảo hung hãn đánh vào thần văn.
Thần văn ầm ầm sụp đổ.
Khoé mắt đại trưởng lão chợt nhảy lên, ngay sau đó, một đoàn kim diễm hung hăng đánh vào thắt lưng hắn!
Cả người đại trưởng lão giống như gợn sóng chậm rãi biến mất.
Một quyền này của Tả Mạc đã đánh vào không khí!
Đại trưởng lão xuất hiện ở phía sau lưng Tả Mạc, hai ngón tay của hắn chỉ thẳng vào Tả Mạc.
Rầm rầm rầm!
Trong tầng mây, sấm sét đì đùng điên cuồng đánh về phía Tả Mạc.
Vài chục tia sét to lớn tập trung cùng một chỗ hình thành nên một tia sét vô cùng khủng khiếp rất chuẩn xác đánh trúng vào Tả Mạc.
Ngọn lửa màu vàng quanh người Tả Mạc bắn tung toé.
Tả Mạc như không cảm thấy gì, một lần nữa hắn nhào tới.
Giờ phút này, Tả Mạc đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ý thức của hắn đã bị thái dương bổn nguyên thiêu đốt làm cho mơ hồ. Hắn như đang giãy dụa trong biển lửa vô biên vô tận, trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn và chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Giết chết lão đầu!
Giết chết lão đầu chết tiệt này!
Hai mắt Tả Mạc như phun ra lửa, ngọn lửa màu vàng không ngừng phun ra nuốt vào. Trong giây lát khi hắn quay sang, gương mặt được bao phủ trong ngọn lửa không thể hiện chút cảm xúc nào, cả người hắn uốn giống như cung, tay phải như cầm trọng phủ bỗng chém ra một cái!
Trong ánh lửa đột nhiên có một thanh thái dương thần phủ bắn ra.
Trong lòng đại trưởng lão cảm thấy chút nguy hiểm, mắt khẽ nhíu lại, không thấy hắn có bất cứ động tác nào thì một khoả thần văn đã hiện ra trước mặt vừa đúng lúc ngăn cản được thần phủ kia.
Rào!
Thái dương thần phủ đang bay nhanh trong không trung bỗng hoá thành vô số thần phủ, chi chít dày đặc che phủ bầu trời, số lượng không dưới mấy vạn!
Mỗi một thanh thái dương thần phủ đều được ngọn lửa màu vàng thiêu đốt, lúc bay kéo theo một vệt lửa màu vàng giống như mưa sao băng vậy, vô cùng mỹ lệ!
Mặc dù chiêu này của đối phương rất có uy thế nhưng đại trưởng lão không chút run sợ, hừ lạnh một cái, thần văn trước mắt bỗng điên cuồng sinh trưởng lan tràn khắp bốn phía!
Trong chớp mắt, thần văn đã phát triển thành một cái lưới dài tới hơn năm mươi dặm.
Thái dương thần phủ giống như mưa đánh vào lưới thần văn.
Lưới thần văn khẽ run lên, trên mặt thần văn có mấy vạn ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.
Tả Mạc thấy công kích của mình bị ngăn lại thì gầm lên một tiếng đầy giận giữ, một thanh thái dương thần phủ màu đỏ bỗng hiện ra trong tay hắn rồi sau đó bất ngờ bị ném đi!
Rào!
Thái dương thần phủ màu đỏ vô cùng tinh xảo, thân phủ là vô số hoa văn thái dương dày đặc chi chít, chỉ có mũi phủ là có một ngọn lửa đang bập bùng cháy.
Thái dương thần phủ ngưng thực tinh xảo như thế chính là nhát búa mạnh nhất từ trước tới nay mà Tả Mạc phát ra.
Nó giống như một chiếc bàn ủi bị đun nóng, trong nháy mắt liền xuyên qua lưới thần văn trong không trung.
Sắc mặt đại trưởng lão khẽ biến, hắn khẽ đưa tay ra điểm một cái vào thái dương thần phủ trước mặt. Trong nháy mắt một khoả thần văn đã thành hình, ngay sau đó ở chính giữa thần văn hiện ra một cái khe nhỏ màu đen, khe nhỏ nhanh chóng khuếch tán ra.
Nó tựa như một chiếc miệng màu đen thật lớn, một ngụm liền nuốt trọn thanh thái dương thần phủ này.
Hư không vô tận!
So với hư thiên ly hoả lúc nãy triệu hoán ra, giờ đây thủ đoạn của đại trưởng lão không biết đã mạnh hơn gấp bao nhiều lần, hạ bút thành văn, hư không vô tận được hắn vận dụng một cách xảo diệu.
Trong lòng đại trưởng lão khẽ buông lỏng, sức mạnh trong cơ thể Tả Mạc vô cùng mạnh mẽ nhưng hắn vẫn còn chưa biết cách vận dụng nên không thể phát huy được uy lực chân chính của sức mạnh này.
Đúng vào lúc này, ở phía sau lưng đại trưởng lão một tiếng kiếm minh vừa thê lương vừa hung bạo đột nhiên vang lên.
Sắc mặt đại trưởng lão trở nên ngưng trọng!
-------------------------------
Máu tươi nhuyễn động giống như cát lún nhanh chóng chìm vào trong cơ thể Vi Thắng. Hai mắt Vi Thắng nhắm nghiền, khuôn mặt kiên nghị hiện ra chút tái nhợt bất thường, cho dù đang hôn mê thân thể hắn vẫn thẳng tắp như kiếm.
Hai mu bàn tay tái nhợt, mỗi tay hiện lên một chữ cổ bằng máu, tay trái là “thần”, tay phải là “thí”, hợp lại rõ ràng là hai từ “thí thần”!
Huyết kiếm trong tay hắn rất khác lạ, không có chút máu tươi nào, sạch sẽ giống như vừa được lau chùi vậy.
Không hề có mùi máu tươi.
Trong hôn mê, thân thể Vi Thắng bỗng run lên.
Hắn chậm rãi mở mắt.
Con ngươi vốn dĩ giống như huyết lưu ly giờ đây huyết sắc đã biến mất trở nên trong sáng, hai con mắt tựa như hai thanh huyết kiếm vậy.
Song mục song kiếm!
Hắn phiêu phù trong không trung, dung nham dưới chân vốn đang bắn tung tóe tựa như bị một bàn tay vô hình nào đó mạnh mẽ đè xuống.
Kiếm trong tay hắn đang run lên.
Kiếm minh hung lệ khát máu, âm thanh vang vọng toàn giới!
Khí tức giống như hoang thú viễn cổ mang theo mùi máu tươi nồng đậm tựa hồng thủy ầm ầm tràn ngập bốn phía.
Trong không trung, Vi Thắng vô cùng lạnh lùng, ánh mắt hắn nhìn về phía đại trưởng lão, huyết kiếm trong mắt bỗng sáng lên đầy yêu dị, trên môi Vi Thắng hiện lên một nụ cười đầy tàn nhẫn lãnh khốc.
“Vị của thần…”
Giọng nói đầy thô bạo không giống tiếng người. Lời còn chưa dứt thì thân hình hắn đã biến mất không chút dấu vết.
Trong khoảnh khắc, hắn đã xuất hiện ở một chỗ trống.
Bầu trời sau lưng hắn như bị nhiễm máu tươi, thân kiếm run lên, kiếm ý giống như thác nước ầm ầm lao xuống.
Mấy ngàn vạn kiếm ý lạnh lẽo bao phủ đại trưởng lão!
Đại trưởng lão chỉ cảm thấy cả ngươi căng cứng, toàn thân đều cảm thấy đau nhức. Trong lòng hắn chợt động, cả ngàn vạn kiếm ý mà không có một tia nào thoát ra ngoài!
Mục tiêu của toàn bộ kiếm ý chính là hắn!
Một kiếm thật mạnh!
Đang ẩn nấp trong chỗ tối, hai mắt Lâm Khiêm bỗng sáng rực lên, chuôi kiếm trong tay khẽ run lên.