Tả Mạc hoàn toàn tiến vào trạng thái điên cuồng, Tằng Liên Nhi và mọi người thân thuộc biết ý nên rời xa hắn, các nàng đã từng chứng kiến sự hung tàn khi Tả Mạc điên cuồng rồi. Duy chỉ có A quỷ là không chút động đậy, thân hình được bao trùm trong bộ Cốt giáp của A Quỷ không hề nhúc nhích, vẫn đứng đó tựa như một pho tượng điêu khắc.
Minh Nguyệt Dạ không ngờ tình hình đã vượt khỏi dự đoán của nàng. "Tiếu Ma Qua có thể trở thành một mối họa lớn với Trưởng Lão Hội" ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến nàng giật mình. Trong mắt nàng vốn chỉ có Cốc Lương Đao mới đủ sức uy hiếp đến Trưởng Lão Hội mà thôi, dù sao Cốc Lương Đao cũng xuất thân từ Tây Huyền lại có thêm cao thủ như Song Vũ tương trợ rất có khả năng sẽ giành được quyền khống chế Tây Huyền về sau.
Còn Tiếu Ma Qua thì sao chứ ? Hắn chỉ có mấy chi chiến bộ và một vài địa bàn nhỏ, lực lượng cá nhân tuy mạnh mẽ nhưng những thứ này trong mắt của đám Trưởng Lão Hội chẳng đáng là gì. Nhìn đi nhìn lại có thể thấy Tiếu Ma Qua làm việc hết sức tùy tiện lại còn lỗ mãng, thậm chí ngu xuẩn nữa chứ, không có một tí khôn khéo nào đáng kể cả, với một gã không cần để ý đến như hắn sao có thể uy hiếp được Trưởng Lão Hội chứ?
Ý nghĩ này không ngừng ám ảnh trong đầu Minh Nguyệt Dạ mà không cách nào gạt bỏ ra được.
Nhưng cục diện căng thẳng của hai bên trước mắt cũng khiến nàng lâm vào suy tư, nàng bắt đầu lo lắng không biết Diệp trưởng lão có thể thủ thắng hay không?
Nàng thấp giọng hỏi tên Trưởng lão áo xám bên cạnh: "Có biện pháp nào gây ảnh hưởng đến cấm chế không?"
Trưởng lão áo xám vốn họ Lâm là một trong vài Trưởng lão của Trưởng Lão Hội có tài nghệ về phương diện cấm chế, lần này Minh Nguyệt Dạ dẫn đến đây là muốn lão kiểm tra xem bộ Thiên Sứ Cụ Trang thật giả thế nào.
Lâm trưởng lão cũng biết tình hình hiện tại vô cùng nguy cấp, tuy mọi người đã chống đỡ được cơn lốc Âm Hỏa Thần Châu nhưng cũng khiến cho ai nấy toàn thân đều chật vật bị bám đầy bụi đất, càng nghĩ đến đâu thì da đầu lão lại càng run lên từng chập đến đó.
"Nếu như chỉ tác động trong một lúc thì vẫn có thể, nhưng có điều thời gian quá ngắn chỉ ảnh hưởng được trong vòng hai mươi nhịp thở à".
"Vậy cũng đủ rồi" Minh Nguyệt Dạ quả quyết nói, trong tình hình này nàng không thể bình tĩnh mà suy nghĩ cặn kẽ mọi vấn đề được.
Lâm trưởng lão hiểu ý, trên tay lão bỗng hiện ra một quả yêu hạch màu đen, đồng thời vẻ mặt lão lộ rõ nét đau lòng, nhưng lão cũng không lãng phí thời gian lập tức quăng quả yêu hạch màu đen này ra ngay.
Yêu hạch màu đen vừa rơi xuống liền hóa thành một dải sương mù màu đen, kế đó làn sương mù màu đen lan truyền như một chất kịch độc bỗng chốc nhuộm đen hết đám phù văn và ma văn đang lơ lững trên không trung. Không những thế càng khiến cho mọi người không thể tưởng tượng nỗi, chính là làn hắc khí đó đang nương theo những đám phù văn và ma vân nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Trong nháy mắt những phù văn và ma văn lộng lẫy bị làn sương mù nhuốm một màu đen như mực, thậm chí những viên Âm Châu lóng lánh đang trôi nổi trong không trung, khi bị tiếp xúc với quầng hắc khí thì tức khắc trên thân viên châu bắt đầu hiện ra những đường vân màu đen nhỏ như sợi chỉ, đồng thời khiến chúng như chững lại giữa không trung mà không thể nào nhúc nhích được.
Trên mặt Minh Nguyệt Dạ không khỏi hiện lên nét vui mừng, nhưng trong giọng nói toát lên vẻ trách cứ: "Đây là cái gì? Có đồ tốt như vậy, sao không lấy ra sớm?"
Lâm trưởng lão lộ ra vẻ cười khổ: "Đây là một loại Yêu hạch có tên Hắc Độn Yên, nó có thể làm cho cấm chế trở nên trì trệ nhưng tác dụng cũng không được lâu, chỉ trong vòng hai mươi nhịp thở thôi, một khi sử dụng cần phải được ngâm dược thủy trong một tháng mới có thể dùng lại được".
"Hai mươi nhịp thở, vậy là đủ rồi" Trong lời nói của Minh Nguyệt Dạ lộ ra vẻ hết sức tin tưởng.
Trên mặt các Trưởng lão khác không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ, tựa như chính tay bọn họ đã tạo ra hiệu quả này vậy.
*
* *
Tả Mạc đã phát hiện ra Hắc Độn Yên, Vương Cấm Chi Thành bị trì độn giống như một cỗ máy tinh vi bị mắc kẹt.
Trong lòng của hắn hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ lại có đồ vật kì quái đến như thế?
"Ha ha, Bây giờ thế nào? Không được à! Tiểu tử, ngươi trốn không thoát đâu, ta muốn giết ngươi!"
Diệp trưởng lão cũng lập tức phát giác ra sự biến đổi bất ngờ của Vương Cấm Chi Thành, trong giọng nói liền tràn ngập sát khí, hắn hướng về phía Tả Mạc mà từng bước đi tới. Mỗi bước đi có khí thế như ngọn lửa đang bị gió thổi mà không ngừng bốc lên càng lúc càng mạnh mẽ.
Tả Mạc không có thời gian quan tâm những điểm hắc khí cổ quái đến cực điểm kia, Diệp trưởng lão đang nhe răng cười mà hướng hắn bước tới.
Nhưng ắn cũng không quá hoảng sợ, trên mặt hiện ra nét cười lạnh, thốt ra hai chữ : "Ngu ngốc!", nhoáng một cái trong tay hắn hiện ra một thanh pháp bảo hình thù kì quái, đó chính là Tiểu Mạc Bảo Bát.
Đây chính là món pháp bảo đỉnh giai duy nhất có trong tay Tả Mạc, bảy mảnh quy vân bảo tiễn đang nhấp nhô xoay tròn trên mặt nước, thỉnh thoảng lại toát ra vài tia Hỏa Tinh.
So với Thiên Sứ Cụ Trang thì Tiểu Mạc Bảo Bát này chỉ kém hơn một chút, nhưng chẳng qua nó chỉ thua về thủ pháp luyện chế thôi, còn về chất liệu thì Tiểu Mạc Bảo Bát lại vượt trội hơn.
Tuy nhiên nếu so với Nghịch Long trảo và Ba nghìn sợi tơ phiền não thì Tiểu Mạc Bảo Bát cũng tương đương không chút thua kém.
Khi Tiểu Mạc Bảo Bát xuất hiện trên tay Tả Mạc trong lòng Diệp trưởng lão cảm thấy một tia nguy hiểm mãnh liệt, sắc mặt hắn biến đổi, không nói hai lời lập tức lùi về phía sau, cùng lúc trên ngón tay xuất hiện một luồng hào quang sáng chói mắt, thân hình Diệp trưởng lão lướt trong không trung nhanh như tia chớp tạo lên một hình tam giác.
Thần thuật !
Đúng lúc này một luồng hào quang nhanh như điện từ trong tay Tả Mạc phóng ra.
Bó tay ...
Khi Tả Mạc toàn lực thôi động, thì Tiểu Mạc Bảo Bát liền hút sạch Thần lực của hắn rồi biến thành từng luồng Lôi điện, khiến cho Lôi Điện ẩn chứa trong Tiểu Mạc Bảo Bát đã đạt đến mức độ vô cùng khủng bố sau đó liền phóng ra dày đặc.
Bảo tiễn bị Thần lực và Lôi Điện thôi động khiến nó không thể nào thừa nhận nỗi lực lượng khổng lồ đó, lập tức biến thành từng giọt nước thép rơi xuống.
Từng luồng tia sáng màu bạc lóe chói mắt, như có cánh bay nhanh về hướng Diệp trưởng lão đang ở trên không trung.
Ầm...!
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một quầng hào quang màu bạc, trắng xoá, luồng hào quang này khiến cho mọi người không mở được mắt.
'Ầm ầm..." Thần lực bốn phía trở lên hỗn loạn, những tia Thần lực thoát ra tựa như những lưỡi dao sắc bén khiến mọi người hoảng hốt thi truyển các loại phòng hộ, nhưng vô luận Ma công hay Yêu thuật khi tiếp xúc với những tia Thần lực hỗn loạn đó đều trở lên vô cùng yếu ớt lập tức tan vỡ.
Trong nháy mắt trên thân thể mỗi người đều hiện lên những vết thương nhỏ, sắc mặt nhiều người lập tức thay đổi, lần gần nhất họ bi thương khi nào? Có lẽ chính họ cũng không nhớ được, điều này càng khiến bọn họ rõ ràng hơn về sức mạnh cường đại của Thần lực.
Thời đại Thần lực !
Nếu không tu luyện Thần lực sẽ bị thời đại này bỏ rơi, cho dù những kẻ đã từng cao cao tại thượng như họ cũng không ngoại lệ.
Cho dù Tả Mạc hay Diệp trưởng lão cũng không thể ngờ tới, hai người bọn họ sống mái với nhau lại khiến cho quyết tâm truy tìm Thần lực của mọi người xung quanh càng thêm kịch liệt.
Trong thời đại trước, những cao thủ đứng trên đỉnh phong như bọn họ có đủ tự tin để kiêu ngạo, chính vì vậy bọn họ không thể tha thứ chuyện mình có thể gục ngã, mà không chút hoàn thủ trước những kẻ bị bọn họ cho là nhỏ bé như con kiến kia.
Khi hào quang tan hết, thân hình hai người lại hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Cánh tay trái của Diệp trưởng lão vô lực buông thõng xuống, bên vai trái lão hiện lên một lỗ thủng cháy đen. Bộ dạng của Tả Mạc cũng chẳng hơn gì, Tiểu Mạc Bảo Bát trong tay hắn hào quang ảm đạm, trên bề mặt xuất hiện vô số vết rạn nứt, còn khuôn mặt của hắn vô cùng tái nhợt.
Để có thể thôi động ra một đòn mạnh nhất, Tả Mạc liều mạng dốc toàn bộ Thần lực trong thể nội truyền vào Tiểu Mạc Bảo Bát khiến một đòn này vô cùng mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng khiến cho Tiểu Mạc Bảo Bát thừa nhận quá nhiều Thần lực không cách nào phục hồi tổn thương.
Không những thế, Thần lực trong nội thể Tả Mạc bị hao hụt nghiêm trọng, Diệp trưởng lão nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, ánh mắt tràn ngập oán độc, hận không thể đem Tả Mạc ăn tươi nuốt sống cho rồi. Trong lòng của lão vô cùng phẫn uất, Thần lực của hắn rõ ràng dồi dào hơn Tiếu Ma Qua thế mà lại bị Tiếu Ma Qua gắt gao áp chế, thủ đoạn của đối phương tầng tầng lớp lớp quỷ dị khó lường, càng đánh càng khiến hắn cảm thấy phẫn nộ không thôi.
Sắc mặt Minh Nguyệt Dạ trắng bệch, nàng vô thức nhìn về hướng Tiếu Ma Qua.
Diệp trưởng lão là vị Trưởng lão nằm trong hàng ngũ mười người mạnh nhất của Trưởng Lão Hội!
Đối với người bình thường thì Trưởng Lão Hội Yêu tộc là một thế lực vô cùng to lớn, trong tất cả các Trưởng lão của Trưởng Lão Hội trước giờ đã có mười vị đặc thù, bởi vì bọn họ có thực lực cường đại nhất Trưởng Lão Hội! Mười người bọn họ đều nắm những chức vị quan trọng, thậm chí có người không nắm quyền nhưng khiến những Trưởng lão khác vô cùng kính sợ. "Mười vị Trưởng lão có thực lực nhất" đó chính là vị thế của bọn họ, thậm chí Minh Nguyệt Dạ hay những Trưởng lão có quyền lực lớn khi gặp bọn hắn cũng hết sức cung kính.
Diệp trưởng lão là vị Trưởng lão Yêu tộc thứ mười trong hàng ngũ mười người mạnh nhất của Trưởng Lão Hội Yêu Tộc đấy!
Người như vậy, làm sao có thể bị thương?
"Ha ha, đến đây đi! Để xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa!" Diệp trưởng lão ngửa đầu cười như điên.
Lời còn chưa dứt, cách đó không xa đột nhiên bộc phát một luồng khí thế kinh người.
"Không...!" Những tiếng gào thét như dã thú ầm ầm lao tới với khí thế vô cùng dữ dội.
Nét tươi cười trên mặt Diệp trưởng lão liền biến mất, hàn quang trong mắt Tả Mạc lóe sáng, hai người không hẹn mà cùng quay sang bên cạnh, nhưng khi họ nhìn thấy lại khiến cho cặp đồng tử hai người mở lớn.
Một lực lượng quỷ dị vô tận trùm lấy thân ảnh được bao phủ bởi bạch sắc hỏa diễm vào giữa rồi lan tỏa ra xung quanh.
Phong Tín Tử !
*
* *
Đang bị vây hãm trong cấm chế, bỗng nhiên Phong Tín Tử cảm thấy áp lực toàn thân giảm mạnh, những phù văn và ma văn lộng lẫy xung quanh hắn bị những luồng khói đen nhiễm phải đã làm mất đi tác dụng cầm cố, trong lòng Phong Tín Tử vô cùng vui vẻ, đây là thời cơ tuyệt hảo để thoát khỏi cấm chế.
Chỉ cần thoát khỏi cấm chế này...
Hắn ngẩng đầu vô tình nhìn thấy Minh Nguyệt Dạ sắc mặt tái nhợt và kinh hoàng. Trong khoảnh khắc đó, thân hình hắn như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng.
Nàng từ trước đến nay trong bất cứ hoàn cảnh nào đều trấn tĩnh, kiên cường, chính điều này làm nàng được tự hào.
Khi cảm giác mờ mịt thoáng qua trong lòng Phong Tín Tử đã bay biến, trong chốc lát hắn chỉ cảm thấy lòng như đao cắt, tựa như có một chiếc đao đang không ngừng giày xéo trái tim của hắn, khiến trái tim hắn nhỏ máu.
Phong Tín Tử cắn chặt bờ môi của mình, từng giọt máu đỏ thẫm theo khóe miệng hắn chảy xuống, tâm hồn của hắn như lạc vào cõi mơ.
Khuôn mặt tái nhợt kinh hoàng kia rơi vào đáy mắt hắn, khiến tâm can hắn đau như cắt. Thân ảnh kinh hoàng đó khiến hắn cảm thấy bất lực, hắn đã từng phát lời thề phải bảo hộ nàng suốt đời, vậy mà...!
Khuôn mặt anh tuấn của Phong Tín Tử vặn vẹo đến cực điểm, hắn cúi đầu xuống nhưng thật sâu trong lòng hắn dấy lên nỗi đau khắc cốt ghi tâm và tự trách mình sao lại bất lực...
Bất lực !
Trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ, hắn đối với sự bất lực của mình mà phẫn nộ, vẻ ngoài của một thiên tài như hắn đã hoàn toàn tan biến sạch sẽ, hai tay hắn đang nắm chặt vào nhau, khiến cho hai trán nổi đầy gân xanh mà thân thể không tự chủ được run lên từng hồi, bởi vì qua phẫn nộ nên mới run rẩy.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy thống hận bản thân như vậy, chưa từng có!
Bỗng nhiên, trong lòng hắn như có cái gì bị đốt cháy, ầm..., tức thời trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến máu trong người hắn sôi trào, toàn thân như cảm giác như bị ngọn lửa đó thiêu cháy sạch sẽ.
Trong ý thức hải của hắn thoạt trống rỗng, nhưng hắn không can tâm, trong lòng hắn gào thét : "Không. . ."
Những đóa hoa trắng như tuyết bay lã chã xung quanh Phong Tín Tử, trong phút chốc hắn bị một ngọn lửa màu trắng phủ kín.