Chương 672: Quay Lại Chém Giết


Tịch Chính mở mắt, sắc mặt tái nhợt của hắn rốt cuộc cũng bình thường trở lại. Dược lực của linh đan thấm vào trong người, những ngày này tĩnh dưỡng không có uổng phí. Nhưng hắn cũng biết, thương thế lần này không dễ đàng khỏi hẳn như vậy, sức phá hoại của thần kỹ vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Nhớ lại cảnh tượng lúc đó trong lòng hắn không rét mà run, nếu không có phật đả xá lợi thì khả năng bản thân đi đời nhà ma là vô cùng cao.

Thần lực, quả nhiên không hổ là thần lực!

Sự việc năm đó bỗng hiện ra trong đầu, hắn không khỏi cảm khái than nhẹ một tiếng.

Nhưng thiền tâm của hắn rất kiên định, biết rõ tầm quan trọng của nó đối với môn phái nên một chút tạp niệm kia lập tức tan thành mây khói.

Hắn quay sang hỏi Hôi Bảo: “Có thể đuổi theo được không?”

Hôi Bảo thận trọng nói: “Sẽ cố hết sức!”

Trận chiến mười ngày trước khiến hắn sợ gần chết. Hắn không nghĩ tới, ngay cả sư thúc tổ phản hư kỳ cũng bị thương. Thực lực của đối phương đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Chỉ là hắn nghĩ không ra, cao thủ lợi hại như vậy mà còn phải tốn tâm tư vào những thứ bàng môn tà đạo như truy tung tiềm hành.

Tịch Chính biết Hôi Bảo không có chắc chắn nên không quở trách, gật đầu: “Cố hết sức là được rồi.”

Chờ các đại trưởng lão của môn phái tập trung đủ thì dù Tiếu Ma Qua có chạy tới chân trời góc biển bọn họ cũng có cách tìm ra được.

Nhưng đúng vào lúc này, ở phía bỗng có vô số mây đen tụ tập lại.

“Có người luyện chế pháp bảo?” Đái Đào nhìn cả khoảng không mây đen dày đặc với điện xà quay cuồng thì có chút giật mình. Thanh thế kinh người như thế nói lên rằng pháp bảo này không phải vật phàm.

Tịch Chính ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Là bọn hắn!”

Đã từng giao thủ với Tả Mạc nên Tịch Chính lập tức nhận thấy được khí tức quen thuộc kia.

Chỗ mây đen tụ tập cũng chính là phương hướng mà đám người Tiếu Ma Qua bỏ chạy.

“Tên này thật lớn mật!” Trên mặt Đái Đào thoáng hiện lên vẻ giận dữ, hắn không nghĩ tới, Tiếu Ma Qua không những không bỏ trốn mà còn dám an nhàn tự tại ở cách bọn họ không xa luyện chế pháp bảo!

Kiêu ngạo làm sao!

Kiêu ngạo làm sao!

Đái Đào giận tới run người, bị hai gã phản hư kỳ truy sát không những không trốn mà còn dám công khai ở cách đó không xa luyện chế pháp bảo, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại người hung hăng không sợ chết ngang ngược như thế.

Pháp bảo?

Đừng nói tới pháp bảo luyện chế trong lúc vội vàng, ngay ca rnhững pháp bảo tuyệt đỉnh dưới áp chế của sức mạnh tuyệt đối cũng không có chút tác dụng nào. Trong mắt hắn, hành động này của Tiếu Ma Qua chẳng khác gì đang coi khinh bọn hắn!

Đái Đào quay sang nhìn Tịch Chính.

Tịch Chính có thể cảm thấy được sự phẫn nộ trong lòng Đái Đào, khuôn mặt hắn vẫn như đúc bằng nham thạch, không biểu hiện chút cảm xúc nào: “Đi xem sao.”

Đái Đào không nói hai lời, bay đi đầu tiên.

Tịch Chính không nói gì, theo sát phía sau. Đối với ba người Tiếu Ma Qua, hai người có chút kiêng dè nhưng không sợ hãi, trong mắt hai người thì việc mấy người Tiếu Ma Qua có thể làm Tịch Chính bị thương chẳng qua là do hai người bọn họ sơ ý.

Nếu hai người bọn họ cẩn thận thì mấy người Tiếu Ma Qua tuyệt đối không có chút xíu cơ hội!

Kì thực trong lòng Đái Đào đối với việc Tịch Chính bẩm báo môn phái thấy hơi quá, hắn không tin mấy người Tiếu Ma Qua có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ. Mặc dù Tịch Chính bị thương không nhẹ nhưng Đái Đào cảm thấy bản thân đã nhìn thấu được thủ đoạn của Tiếu Ma Qua nên không chút sợ hãi.

Nếu không phải can hệ trọng đại…

Đái Đào cũng không nghĩ sẽ dốc hết sức vì việc này, mặc dù hắn đã bước vào phản hư kỳ nhưng rốt cuộc cũng không phải xuất thân từ Huyền Không tự, những người khác đối với hắn chưa chắc đã không có ý gì. Nhưng bị Tiếu Ma Qua công nhiên coi rẻ khiến hắn tức muốn lộn ruột.

-----------------------------

Nếu tiểu Mạc ca biết rõ điều này nhất định sẽ cảm thấy vô cùng oan uổng.

Khi tia sét cuối cùng từ từ bị quy tiền nuốt chưởng, tầng mây trên trời dần tan đi, trời xanh không chút bóng mây, không khí lạnh lẽo vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

Quy tiền bay trở về mặt nước, bảy đồng tiền cùng với từng vòng hỏa tinh không ngừng bay trên mặt nước.

Tận mắt nhìn thấy quá trình luyện chế kinh tâm động phách như vậy, Tằng Liên Nhi hiếu kì nhìn quy tiền trên tay Tả Mạc, nàng hỏi: “Đây là pháp bảo gì?”

Tả Mạc chợt nhận ra mình còn chưa đặt tên cho nó, suy nghĩ một chút hắn quyết định: “Ồ, gọi nó là tiểu Mạc bảo trản đi!” (chén quý của tiểu Mạc)

Cái tên này rất dễ nghe, hắn không tốn chút tâm tư nào liền nghĩ ra nó, hơn nữa nó còn có thể thỏa mãn chút tâm hư vinh của hắn.

Sự kinh ngạc và mong đợi của Tằng Liên Nhi bị cái tên kia làm cho thất vọng.

Bất luận là Tả Mạc hay là Tằng Liên Nhi cũng không nghĩ đến, Tiếu Ma bảo trản sẽ mang lại cho thế giới sự khiếp sợ to lớn dường nào. Còn cái tên tiểu Mạc bảo trản của nó thì rất hiếm người biết tới.

Vô cùng đắc ý, Tả Mạc đương nhiên không biết cái tên mình vừa đặt sau này đã bị mọi người đặt cho một cái tên khác.

Lúc này trong lòng hắn vô cùng vui sướng và tràn ngập lòng tin, mặc dù chưa thử uy lực của Tiểu Mạc bảo trản nhưng khẳng định là nó rất bất phàm. Tiểu Mạc bảo trản cùng tâm thần hắn tương thông khiến hắn nhớ tới tháp nhỏ, điều này khiến hắn cảm thấy có chút buồn man mác.

Nhưng rất nhanh hắn đã tập trung trở lại.

“Chúng ta quay về chém giết nào!” Tả Mạc ngẩng đầu, nói ra một câu khiến người ta chết lặng không biết nói gì.

A Quỷ tự nhiên không phản đối nhưng ngoài dự đoán của Tả Mạc ngay cả Tằng Liên Nhi cũng không có chút phản đối.

Tiểu Mạc ca thông minh gian xảo tự nhiên sẽ không đi tìm tử lộ, bản thân hắn đã có kế hoạch cho chính mình. Mặc dù trận chiến hôm trước không rõ kết quả sau cùng nhưng nhìn ra hai ngày nay yên lặng thanh vắng Tả Mạc lập tức ý thức được, Tịch Chính nhất định đã bị thương hơn nữa chỉ sợ bị thương không nhẹ.

Nếu không, bọn họ sẽ không án binh bất động nhiều ngày như vậy.

Tịch Chính bị thương liền khiến tư duy của Tả Mạc trở nên linh động hơn. Ba người bọn họ đều đã hoàn toàn khôi phục, lại luyện chế thành pháp bảo mới có thể kiểm chứng với kẻ thù cường đại, đặc biệt là khi đối phương đang ở giai đoạn suy yếu nhất, có thể nói đây là thời cơ rất tốt.

Trận chiến mười ngày trước tất nhiên là nguyên nhân là do đối phương khinh địch nhưng cũng nói nên rằng bọn họ có đủ năng lực để đánh một trận.

Tả Mạc cũng hiểu rằng nếu cứ tiếp tục thế này, thương thế của Tịch Chính sẽ dần chuyển biến tốt hơn, vậy tình thế của bọn họ sẽ càng ngày càng xấu đi!

Lúc này phản kích mặc dù có nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội!

A Quỷ thì Tả Mạc nói gì nghe nấy, Tằng Liên Nhi cũng không phản đối, ba người liền quay lại bay về phía đám người Tịch Chính.

Sau khi bay không được bao xa thì đã thấy nhóm người Tịch Chính.

Đái Đào sáng mắt nhìn thấy ba người Tả Mạc trước tiên hơi sửng sốt sau đó liền giận tới tím mặt. Nếu như vừa rồi đối với hành động không thèm bỏ trốn mà con luyện chế pháp bảo trước mặt họ chính là sự coi rẻ thì hành động quay lại này càng khiến Đái Đào giận quá mà cười!

Từ khi nào tu giả phản hư kỳ lại bị coi rẻ như vậy?

Hắn không nói hai lời, đột nhiên tăng tốc đánh về phía ba người, hắn muốn cho ba tên giả hỏa nay biết, lửa giận của cao thủ phản hư kỳ có thể thiêu rụi bất cứ thứ gì!

Ngũ hành pháp tướng luân hung hãn đánh ra!

-----------------------------

“Huyền Không tự thật là lắm trò, chút việc nhỏ mà cũng huyên náo ầm ĩ đến vậy.” Trong lời nói của Tiết Đông không khỏi có chút trào phúng. Dạo gần đây, Huyền Không tự đang hấp dẫn được sự chú ý của toàn bộ tu chân giới, cuộc chiến giữa Giang Triết và Tiếu Ma Qua khiến tất cả ánh mắt của tu chân giới đều đang theo dõi.

Nhưng Tiết Đông nói không phải là chuyện này.

Chiếc vòi của Côn Luân sâu không thể đo được, Huyền Không tự cũng chẳng có ý định muốn che giấu, Côn Luân rất nhanh liền nhận được thông tin.

“Sự việc này ta có biết một chút.” Trong lòng Lâm Khiêm có chút nặng nề. Mấy hôm trước có ngồi xem lại những vụ án tiêu diệt bộ lạc viễn cổ trong vòng mấy trăm năm gần đây, bởi vậy những thứ hắn biết rõ hơn Tiết Đông nhiều lắm.

Tiết Đông hơi hiếu kì quay sang, Lâm Khiêm đang muốn nói thì bỗng thấy một gã đệ tử vội vã chạy tới: “Đại sư huynh, chưởng môn tìm người!”

Tiết Đông nhất thời hiểu ra, chuyện này không đơn giản như hắn tưởng tượng.

Lâm Khiêm gật đầu với Tiết Đông, sau đó đi theo tên đệ tử này.

Vừa bước vào đại điện Lâm Khiêm liền nín thở. Trong đại điện hầu như có đủ tất cả các trưởng lão, rất nhiều trưởng lão đã từ lâu rồi không có xuất hiện lúc này đều đã có mặt đầy đủ tại đây.

Lâm Khiêm cũng không còn nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình cảnh như này.

Ánh mắt các trưởng lão nhìn chằm chằm vào Lâm Khiêm, rất nhiều trưởng lão trên mặt hiện ra nụ cười. Tên đệ tử Lâm Khiêm này, tính tình khiêm tốn, thiên phú lại cao, rất được các trưởng lão yêu mến. Mọi người đều cho rằng trưởng môn đời kế tiếp chắc chắn không ai khác ngoài Lâm Khiêm.

Đừng tưởng các vị trưởng lão ở đây có địa vị cao nhưng hậu nhân và đệ tử của bọn họ vẫn cần phải có Lâm Khiêm trông nom, không ai dám thất lễ với Lâm Khiêm cả.

Mặc dù mắt nhắm nhưng chưởng môn tựa hồ biết rõ Lâm Khiêm đã đến, đôi mày kiếm tuyết hơi động, hắn mở mắt ra chậm rãi nói: “Tình huống thế nào mọi người đều biết rồi, bây giờ tập trung mọi người lại đây là để thương lượng một chuyện, đó là lập trường của Côn Luân chúng ta trong vấn đề này.”

Uy nghiêm của chưởng môn khiến người khác không dám có chút lỗ mãng nào.

Những trưởng lão ở ngoài vốn kiệt ngạo bất tuân giờ đây trước mặt chưởng môn cũng không dám to tiếng.

Một lát sau, một vị trưởng lão mở miệng: “Năm đó mọi người rước nhục vào thân mà không kiếm được cái gì. Bây giờ tiến triển về thần lực của chúng ta là không tồi, tốn thêm chút thời gian nữa nhất định có thể nhìn ra được ảo diệu của thần lực…”

Lúc này lại có một vị trưởng lão khác đứng ra phản đối: “Thần lực mặc dù có tiến triển nhưng muốn hoàn thiện không phải ngày một ngày hai là xong. Hơn nữa hiện giờ chúng ta đang như người mù mò đường, đối tượng tham khảo vô cùng ít, nếu chúng ta có thể thu được…”

Hai người bắt đầu tranh luận như châm ngòi cho thùng thuốc nổ, nhất thời trong đại điện xôn xao ầm ĩ hẳn lên.

Chưởng môn vẫn nhắm hờ mắt, đôi mắt như khép mà không phải khép, tùy ý để mọi người tranh cãi, hắn tựa như đang ngủ vậy.

Dần dần, trận doanh giữa mọi người đã bắt đầu phân biệt rõ ràng, quyết định nhúng tay vào đang chiếm đa số.

Mọi người thấy thế cục đã trở nên rõ ràng nên đều ngậm miệng lại, một lần nữa đại điện trở lại với trạng thái im lặng ban đầu.

Cho tới tận lúc này chưởng môn mới như ở trong mộng tỉnh lại, hắn mở mắt và thản nhiên nói: “Nếu đã có kết quả vậy cứ làm thế đi. Nhưng không cần phải học theo Huyền Không tự, trưởng lão phản hư kỳ chúng ta chỉ cần phái một người đi là đủ rồi. Trưởng lão nguyên anh kỳ năm người, không ngại nhiều thì mang thêm vài tên đệ tử, thanh niên không đi ra ngoài không thể trưởng thành được.”

“Xin nghe theo mệnh lệnh của chưởng môn!” Chúng trưởng lão nhất tề khom người.

Vừa rồi thảo luận và quyết định khiến Lâm Khiêm được mở rộng tầm mắt, chưởng môn từ đầu đến cuối chỉ nói có hai câu nhưng mọi người không có bất cứ kháng nghị nào.

Lâm Khiêm như hiểu ra gì đó.

Sau khi tan cuộc, chưởng môn không gọi Lâm Khiêm đến. Mặc dù nhìn qua thì đây chỉ là một hội nghị nho nhỏ nhưng đã khiến Lâm Khiêm hiểu ra không ít. Một vị chưởng môn cần phải đoàn kết được lợi ích của đa số người chứ không phải là dùng thân phận để áp bách mọi người.

Lâm Khiêm vừa mới đi ra thì bỗng có người vội vã đuổi tới.

Lâm Khiêm dừng bước, người đến chính là phó đường chủ Chung Bảo của Thính Phong đường, chắc chắn là có tin tức gì đó. Thính Phong đường là đường chuyên về tình báo của Côn Luân, ở tu chân giới có thể xưng là số một, xúc tu thâm nhập khắp các ngõ ngách của tam giới, vượt xa sức tưởng tượng của người ngoài.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Khiêm hỏi.

Chung Bảo cung kính bẩm báo: “Là tình báo về Vi Thắng.”

“Vi Thắng!” Khóe mắt Lâm Khiêm chợt nhảy, trong đầu hiện lên bóng dáng kiên nghị như kiếm kia, hai mắt hắn rực sáng!

Thế Giới Tu Chân - Chương #672