Tả Mạc truyền thụ yêu thuật, Chanh Phát yêu vừa học đã biết.
Chanh Phát yêu ngửa mặt lên trời cười to, mái tóc màu cam trên đầu giống như một ngọn lửa đang hừng hực cháy, hắn vô cùng đắc ý: “Thiên tài như ta thì yêu thuật gì gì đó đã không thể khiến ta thỏa mãn rồi!”
A Văn nhìn thế nào cũng thấy con hàng kia không vừa mắt, khinh bỉ nói: “Có chút bản lĩnh đã huênh hoang, tiểu gia chỉ cần một đầu ngón tay đã đủ đánh ngươi răng rơi đầy đất.”
Chanh Phát yêu giận dữ gào lên: “Tới đây tới đây! Chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, kẻ nào trốn trước thì kẻ đó là chó con!”
A Văn cũng trợn mắt nói: “Sợ ngươi chính là con của rùa!”
Binh binh bang bang!
“Lại bắt đầu rồi!” Nam Nguyệt lấy tay xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Tập quen đi là vừa.” Hắc Yên yêu không chút xao động.
Minh Quyết Tử và Thương Trạch hai người đồng thời ngẩng đầu, rất ăn ý liếc nhìn nhau một cái rồi lại đồng thời cúi đầu, một lần nữa tiếp tục trạng thái tu luyện của bản thân.
Tả Mạc truyền thụ yêu thuật mới cho bọn họ nhưng quan trọng nhất chính là những lĩnh ngộ của hắn đối với ma bia ở Thái An.
Mỗi người bọn họ đều có một bản sao chép ma bia Thái An, vô cùng hoàn chỉnh. Các loại yêu thuật được trình bày đầy đủ, biểu hiện cao siêu của Tả Mạc đã hấp dẫn được sự chú ý của bọn họ.
Cùng nghe với bọn họ có còn một chủng hoa yêu.
Chỉ có mỗi A Văn ngoài tu luyện ma công còn tu luyện thứ khác, nhưng ngoài dự đoán của Tả Mạc chính là trong tất cả mọi người thì hai kẻ tiến bộ nhanh nhất, một là Chanh Phát yêu và một là A Văn.
Tiến bộ của Chanh Phát yêu tự nhiên không cần nói tới, mặc dù thần kinh của hắn không bình thường nhưng thiên phú tu luyện của hắn cũng “thần kinh” tương tự khiến người khác không biết đâu mà lần.
A Văn càng thêm quỷ dị, rõ ràng Tả Mạc giảng giải yêu thuật nhưng A Văn vẫn tiến bộ như ma công.
Nhưng hai tên gia hỏa tiến bộ nhất này làm sao cũng không thấy đối phương vừa mắt, mỗi ngày đều đánh nhau vài trận, nhất là lúc Tả Mạc không có ở đó.
Nhưng lần này đã bị Tả Mạc bắt quả tang.
A Văn ngoan ngoãn đứng nghiêm chỉnh trước mặt Tả Mạc, Chanh Phát yêu thì càng không ngừng nháy nháy mắt với Tả Mạc. Mấy người khác thì tỏ vẻ mong đợi, lẽ nào đại nhân muốn nghiêm phạt hai con hàng này?
“Khụ, vì sao hai người các ngươi suốt ngày đánh nhau?” Tả Mạc làm bộ làm tịch hỏi.
“Hắn đố kị thiên phú và khuôn mặt anh tuấn của ta!” Chanh Phát yêu nghiêm trang nói.
A Văn giận tím mặt: “Ngươi! Tới đây tới đây, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!”
“Sợ gì!” Chanh Phát yêu hai mắt rực sáng.
“Kẻ nào chạy thì kẻ đó là con của rùa!”
“Ngươi là con của rùa ấy!”
“Ta giết ngươi!”
…
Đường cùng, Tả Mạc đành phải ra tay tách hai người này ra. Nhưng tách ra rồi mà bọn họ vẫn trợn mắt nhìn nhau.
“Ta có cách này có thể giúp các ngươi phân cao thấp.” Tả Mạc giơ tay lên.
“Cách gì?”
“Các ngươi một kẻ tu luyện ma thể, một kẻ tu luyện yêu thuật, tự nhiên không thể phân cao thấp.”
“Không sai không sai!” Hai người liên tục gật đầu, hai người nhìn đối phương không vừa mắt nhưng do hai người tu luyện công pháp khác nhau nên không thể phân cao thấp được, chỉ có thể thông qua đánh nhau.
“Nếu đã như vậy vì sao các ngươi không đồng thời tu luyện cùng một thứ, như vậy ai cao ai thấp chẳng phải vừa nhìn là biết ngay sao?” Tả Mạc hướng dẫn từng bước.
“Ha ha! Lão đại không hổ là lão đại, quả nhiên lợi hại giống ta, biện pháp hay như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được!” Chanh Phát yêu mặt mày rạng rỡ.
“Hừ! Ta sẽ khiến ngươi phải tâm phục khẩu phục!” A Văn hừ lạnh nói.
Tả Mạc cười cực gian: “Ở đây ta có một bộ công pháp, cần phải đồng thời tu luyện linh lực, thần thức, ma thể mới có thể luyện thành, nhưng nói trước cho các ngươi biết, bộ công pháp này tu luyện rất khó đó.”
“Phải thật khó mới thể hiện được trình độ thiên tài của chúng ta!” Chanh Phát yêu tùy tiện nói.
“Hừ, càng khó càng tốt như vậy mới có thể khiến tên gia hỏa này thua tâm phục khẩu phục!” A Văn hừ lạnh.
“Ngươi thật là ngu ngốc, chờ đó mà liếm ngón chân của thiên tài chanh ta đi!” Chanh Phát yêu ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn trời.
“Đánh chết ngươi đồ con của rùa!” A Văn trợn mắt nhìn, hai mắt sắp phun ra lửa.
“Ha ha ha! Thật có chí khí! Có nhiệt tình! Không tồi không tồi! Công pháp mỗi người một phần.”
Hai người mỗi người cầm lấy một khỏa.
Tả Mạc vỗ vỗ vai Chanh Phát yêu: “Đại Chanh a, không nên để mất danh thiên tài hàng đầu đó!”
“Lão đại, ngươi yên tâm!” Chanh Phát yêu vẻ mặt đắc ý: “Trên đời này công pháp có thể làm khó thiên tài Chanh này còn chưa sinh ra!”
Tả Mạc đi tới trước mặt A Văn, cười gian vỗ vỗ vai A Văn: “A Văn a, danh tiếng của Vệ Doanh chờ người bảo vệ đó!”
“Lão đại yên tâm! Ta sẽ biến hắn thành con của rùa!” A Văn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thô lỗ!” Chanh Phát yêu coi thường nói.
“Ngu ngốc!” A Văn trợn mắt nhìn.
“Nỗ lực lên!” Tả Mạc cười phất phất tay với hai người sau đó nghênh ngang rời đi.
------------------------------
“Muốn gia nhập chiến bộ của Tiếu Ma Qua thật quá khó! Nghe nói hiện giờ chí cỏ tám người được gia nhập!”
“Bình thường, suy nghĩ chút đi, không thấy căn bản người ta không thiếu thuộc hạ hay sao? Lần này cũng tuyển không quá nhiều người.”
“Ài, người so với người thật tức muốn chết, ngươi không thấy những thế lực xung quanh kia đâu. Ta nghe huynh đệ ta nói, hiện giờ xung quanh bọn họ có một nhóm người chuyên môn chỉ cần ngươi có thể qua được vòng thứ nhất thì sẽ không lo không tìm được chỗ dựa. Nếu như ngươi có thể vượt qua đợt thứ hai, ai ya, tối thiểu có hai mươi nhà để ngươi thoải mái lựa chọn, đãi ngộ không thể chê được!”
“Đãi ngộ dù tốt đến đâu cũng không bằng chiến bộ của Tiếu Ma Qua, người ta tuổi còn trẻ đã có thể giết chết soái giai, tiền đồ không phải là những thế lực kia có thể so sánh được. Nói không chừng, người ta có khả năng thành vương đó!”
“Thành vương? Ngươi chém gió quá rồi…”
…
Trong quán rượu, thảo luận về Tiếu Ma Qua tràn ngập khắp nơi, đó là đề tài nóng hổi nhất hiện nay, tin tức về vấn đề này tầng tầng lớp lớp. Hơn nữa Tiếu Ma Qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã liên tiếp sáng tạo được kì tích như thế rất có ảnh hưởng tới giới trẻ. Mức độ ảnh hưởng đã đạt tới mức kinh người.
Ở vào tuổi này ai cũng hừng hực nhiệt huyết, dã tâm bừng bừng, thần tượng như thế chính là sự cổ vũ đối với bọn họ.
Không ai chú ý tới trong xó xỉnh có một lão nhân khi nghe tới đoạn Tiếu Ma Qua đánh chết soái giai thì hai con ngươi vốn ảm đạm bỗng sáng rực lên.
Lão có cái hói đầu, mặt đầy nếp nhăn, quần áo trên người cũ nát, vô cùng cô tịch.
Lão uống hết liệt tửu trước mặt, sau đó đứng dậy đi ra khỏi quán rượu.
Trầm mặc đi trên đường phố, gió thổi qua khiến bóng dáng cô đơn của lão càng trở nên hiu quạnh cô tịch.
“Mại dzô mại dzô, mọi người mau tới xem! Hàng mới về đây, cuộc chiến có một không hai, Tiếu Ma Qua đánh chết Vũ Soái, hình ảnh hoàn toàn mới, duy nhất đây, tự mình trải nghiệm trận chiến, đừng bỏ lỡ đừng bỏ lỡ…”
Ven đường có một chủ quán đang khàn cả giọng kêu gào, tiếng rao rơi vào trong tai lão đầu, bước chân lão đầu đột nhiên chậm lại.
“Giá nhiêu?”
“Mười lăm ma bối!”
“Bán cho ta một cái.”
“Được rồi!”
Lão đầu đi tới một góc khuất liền phóng hình ảnh ra.
Thương gia không có gạt người, đích thực là hình ảnh trực tiếp thu lại nhưng thực lực người thu không cao nên lúc lực lượng ba động quấy nhiễu thì hình ảnh không quá rõ ràng.
Lão đầu quan sát vô cùng chăm chú.
Khi hắn nhìn thấy cuộc chiến giữa Tả Mạc và Vũ Soái thì hai mắt ảm đạm bỗng sáng rực lên. Lúc này lão đầu giống như một thanh hung binh dần hiện ra, tràn ngập khí tức nguy hiểm.
Nhưng hắn rất nhanh chú ý tới điều đó, một lần nữa lại khôi phục bộ dáng trước đó.
Nhưng khi hắn nhìn thấy hình ảnh của A Quỷ thì cả người bỗng chấn động, nhất là khi thấy hình ảnh tử mang trong mắt A Quỷ đột nhiên đại thịnh, lão đầu như bị sét đánh không chút động đậy!
Hai hàng nhiệt lệ từ đôi mắt đục ngầu của hắn chảy xuống má.
Hình ảnh trước mắt không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào mà tan thành vô số quang điểm.
----------------------------
“Một kiếm tu?”
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo từ trên đại điện truyền xuống, chư tướng phía dưới câm như hến.
“Vâng!” Người nói đang quỷ rạp trên mặt đất, không dám có bất cứ cử động nhỏ nào. Mặt hắn hiện rõ sự sợ hãi, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ từ trên trán hắn nhỏ xuống phiến đá xanh ở dưới, tất cả đại điện có thể nghe thấy rất rõ.
Chư tướng nhìn hắn đầy đồng cảm.
“Một gã kiếm tu mà dám ở địa bàn của ta đấu đá lung tung à!” Giọng nói lạnh lẽo không cảm thấy chút tâm tình nào, tựa như đang kể lại một sự thực vô cùng đơn giản vậy.
Ma tộc qùy rạp trên mặt đất mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ rơi tong tong, những chư tướng còn lại thì sắc mặt khẽ biến, ai cũng có thể nghe ra được chủ công đang tức giận!
“Tốt, rất tốt!”
Sắc mặt ma tộc đang quỷ trên mặt đất xám ngoét lại, bỗng hắn dập đầu liên tục khi hắn ngẩng mặt lên thì khuôn mặt đã tràn đầy vết máu, hắn hơi run run nói: “Thuộc hạ vô năng khiến chủ công thất vọng! Thuộc hạ nguyện lấy cái chết để tạ tội, không có chút oán thán nào! Con của thuộc hạ còn nhỏ, mong chủ công và các vị huynh đệ có thể trông nom chút!”
Dứt lời, tay phải đột nhiên vỗ trán, đầu vỡ tung, thân thể yếu đuối ngã xuống đất, sức sống hoàn toàn biến mất!
Chư tướng đều tỏ vẻ không đành lòng nhưng không ai dám mở miệng. Thời điểm này đứng ra khuyên ngăn là không ổn, mặc dù chủ công bạo ngược nhưng vẫn còn niệm chút tình cũ.
Quả nhiên, phía trên đại điện trầm mặc trong giây lát rồi mới nói tiếp: “Danh ngạch tiến vào kim niên ấu cấp cho con của hắn. Nói với nó, đừng bôi nhọ danh tiếng phụ thân nó. Hậu táng.”
“Vâng!” Chư tướng phía dưới lĩnh mệnh.
“Nghe đồn, kiếm tu kia nói rằng không sợ bất cứ khiêu chiến nào, thật không?”
Trong lòng chư tướng phía dưới đều cảm thấy căng thẳng, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không nghĩ tới, ngay cả lời đồn này cũng đã truyền tới tai chủ công, nhất thời thầm hô không ổn.
Bọn họ biết rõ tính khí của chủ công, chủ công rất thích hơn người khác, những lời này của đối phương truyền tới tai chủ công nhất định chủ công sẽ không thể nuốt trôi được cục tức này. Lúc này chỉ có thể trầm mặc, tất cả mọi người đều không gặp may. Mọi người liếc nhìn nhau.
Một gã chiến tướng bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói: “Thuộc hạ xin đi khiêu chiến!”
“Thuộc hạ xin đi khiêu chiến!”
“Thuộc hạ cũng xin đi khiêu chiến!”
Từng ma tộc bước ra khỏi hàng xin đi khiêu chiến.
“Không cho phép dùng chiến bộ. Ở địa bàn của ta, đối phó với một gã kiếm tu mà phải dùng tới chiến bộ, ta ném kẻ đó cho chó ăn.”
Giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong đại điện. Mọi người đều cảm thấy đau lòng, sớm biết thế này lúc trước thà sử dụng chiến bộ trực tiếp giết chết kiếm tu kia thì bây giờ đã không lắm chuyện thế này.
Nhưng chủ công đã nói rồi, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào nữa.
“Cho các ngươi năm ngày, nếu không giết được tên kiếm tu kia thì các ngươi tự sát đi, không cần tới gặp ta nữa.”
Chư tương da đầu tê rần, thi thể trên mặt đất là minh chứng tốt nhất, sắc mặt chư tướng biển ảo nhưng vẫn đồng thanh khom người nhận mệnh: “Vâng!”