Cốc Lương Đao không ngờ Biệt Hàn lại có thể trực tiếp như vậy, trong lòng cũng có chút kì quái. Loại nhân vật như Biệt Hàn luôn tỏ vẻ cậy tài khinh người, dưới mắt không có ai, lão tử chính là đệ nhất thiên hạ, biểu hiện như vậy mới là bình thường nhất. Cốc Lương Đao chỉ biết Biệt Hàn mang theo Nghiệt bộ thoát ly Huyền Không tự nhưng lại đầu nhập dưới trướng một thiếu niên tuổi còn quá trẻ như này thật khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Nhìn nhìn Công Tôn Sai bên cạnh, còn có Chu Tước doanh, nói cách khác, Tả Mạc đang nắm trong tay hai chiến bộ hàng đầu. Chiến lực như vậy mặc dù không bằng được tứ đại phái nhưng nếu so với những môn phái phổ thông thì tuyệt đối cường đại hơn nhiều.
Kinh ngạc, khiếp sợ, nghi hoặc, trong đầu hắn ngổn ngang các loại tâm trạng.
“Có hai ngươi các ngươi ở đây thì còn cần gì ta.” Cốc Lương Đao tự giễu nói. Những lời này mặc dù chỉ là nói cho có nhưng cũng phản ánh được một chút tâm tử lúc này của Cốc Lương Đao. Mặc dù chưa biết thế lực của Tả Mạc rốt cuộc lớn đến đâu nhưng đồng thời có được hai vị chiến tướng tuyệt đỉnh này, nếu hắn gia nhập cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, khó đạt được địa vị cao nhất.
Hắn có thể ở trong hoàn cảnh gian nan như thế mà tạo nên một đoàn thể, hơn nữa còn xây dựng được một chiến bộ, tâm trí quyền mưu của hắn tuyệt không loại chiến tướng đơn thuần như Công Tôn Sai và Biệt Hàn có thể so được.
Biệt Hàn mặc dù không am hiểu quyền mưu nhưng ánh mắt vô cùng lợi hại, nghe Cốc Lương Đao nói vậy thì không khuyên nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Chỉ sợ đến lúc đó Tây Huyền cũng không dung ngươi nữa.”
Nhất thời những lời này đã nói trúng chỗ đau trong lòng Cốc Lương Đao.
Đừng tưởng bây giờ thanh danh hắn ở tu chân giới như mặt trời ban trưa, nghiễm nhiên trở thành đệ nhất danh tướng của Tây Huyền, thế nhưng ngay từ đầu hắn trong mắt cao tầng của Tây Huyền không hề được coi trọng, trái lại còn giống như gai trong mắt, đinh trong thịt bọn họ.
Thanh thế của hắn càng lớn, sự nghi kị của cao tầng Tây Huyền đối với hắn càng sâu thêm.
Mặc dù biểu hiện ra bên ngoài, cao tầng sẽ không ngừng tỏ ra thiện ý nhưng Cốc Lương Đao hiểu rõ đây chỉ là thủ đoạn khiến hắn lơ là mà thôi. Cũng chính vì thế, hắn mới tình nguyện tiến vào ma giới vô cùng nguy hiểm mà không muốn trở lại môn phái.
Chỉ sợ bản thân vừa trở lại môn phái, chờ đợi hắn chính là giải trừ binh quyền.
Cốc Lương Đao không hổ là kẻ cầm được thì cũng buông được, trầm mặc trong giây lát, hắn cười sảng khoái, thần thái không chút che dấu, hào sảng nói: “Việc ngày sau để ngày sau nói, nhân sinh sao có thể chuyện nào cũng như ý, có thể sống không uổng kiếp này đã là quá đủ rồi!”
Tả Mạc và Công Tôn Sai nhịn không được trầm trồ khen ngợi, ngay cả băng sương trong mắt Biệt Hàn cũng giảm đi đôi chút.
“Tiểu đệ nghe nói có soái giai đến đây, không biết...” Mắt Cốc Lương Đao lộ vẻ dò hỏi.
“Không cẩn thận bị chúng ta thịt rồi.” Tả Mạc ưỡn ngực, có chút xấu hổ, kì thực Vũ Soái là do A Quỷ giết.
Cốc Lương Đao bị biểu hiện này của Tả Mạc làm cho vô cùng kinh ngạc, cảm xúc dâng trào nhưng rất nhanh đã được hắn kìm nén lại, lắp bắp hỏi: “Giết... Giết chết rồi...”
Không riêng gì hắn, chư tướng bên cạnh đều đang trợn mắt há mồm tựa như vừa gặp quỷ vậy.
“Ừ ừ ừ.” Tả Mạc gật đầu liên tục.
Vẻ mặt Cốc Lương Đao cứng đờ mất một lúc rồi mới phun ra được một câu: “Tiểu huynh đệ quả nhiên... Quả nhiên... Anh hùng xuất thiếu niên!”
Hai chữ “quả nhiên” lặp đi lặp lại hai lần trong miệng hắn, hắn không biết phải dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này. Hắn nhận ra đối phương không giống như đang đùa, hắn cũng biết, Tiếu Ma Qua sẽ không lừa gạt mình chuyện này. Dù sao sự tình chỉ vừa mới phát sinh, ở đây có nhiều người như vậy, chỉ cần mình hỏi thăm chút là có thể biết được chân tướng sự việc.
Hơn nữa liên tưởng đến những ma tộc bị Biệt Hàn tàn sát thì đáp án này khá là hợp lý, nếu không phải soái giai bị giết thì há có thể để chiến bộ bị tàn sát như vậy!
Bất luận nhìn thế nào cũng đều chứng minh lời Tả Mạc nói không phải là giả.
Nhưng đó chính là soái gia, không phải là chó mèo đâu, là soái giai đó!
Tương đương với phản hư kỳ tu giả!
Dù cho là Tây Huyền, một trong tứ đại môn phái cường đại nhất của tu chân giới, tu giả phản hư kỳ cũng là của quý hiếm có, hoặc là quanh năm bế quan hoặc là vân du không về. Nhưng bất cứ gã tu giả phản hư kỳ nào cũng đều là sức mạnh cấp chiến lược của mỗi môn phái.
Cốc Lương Đao và ma tộc giao chiến đã lâu, hiểu biết đối với ma tộc so với tu giả phổ thông còn sâu hơn nhiều. Ở ma giới, soái giai tuyệt đối là lực lượng cao nhất, trong số họ, người thì là chiến tướng cực mạnh, người thì là cao thủ lợi hại nhất, mỗi một vị đều là nhân vật có ảnh hưởng sâu sắc tới bố cục của Bách Man cảnh.
Bất cứ gã soái giai nào chết đi cũng sẽ trở thành tin tức rung động thiên hạ, tin này so với bất cứ tin tức nào như kiểu một giới bị công chiếm đều chấn động hơn nhiều.
Trong mắt hắn Tả Mạc càng trở nên thần bí cao thâm khó lường.
Cốc Lương Đao còn có thể bảo trì bình tĩnh nhưng chư tướng bên cạnh hắn thì không khỏi trở nên cẩn trọng hơn. Cho tới tận bây giờ, tứ đại phái đều đã có thu hoạch của mình nhưng yêu ma vẫn chưa bị tổn thương tới gân cốt.
Vũ Soái chết đi đối với ma tộc mà nói đó là tổn thương nặng nhất từ đầu cuộc chiến tới giờ!
Rất nhanh Cốc Lương Đao đã bình tĩnh trở lại, mặc dù trong lòng hắn tràn ngập hiếu kì nhưng vẫn cố kìm nén ở trong lòng, tìm hiểu quá kĩ thì có chút thất lễ, hắn chuyển đề tài hỏi: “Tiếp theo các vị chuẩn bị đi đâu?”
“Đi U Tuyền giới.” Tả Mạc không chút giấu diễm, đối phương đã chạy tới tương trợ bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì thì đây cũng là một phần nhân tình. Hơn nữa hắn có thể nhìn ra được, Cốc Lương Đao là kẻ phóng khoáng, biết tiến lùi, là một kẻ không tồi.
“U Tuyền giới?” Cốc Lương Đao hơi giật mình, nhưng hắn không hỏi Tả Mạc đi U Tuyền giới vì chuyện gì mà trầm ngâm nói: “U Tuyền giới ở cực sâu trong minh cảnh, đường xá xa xôi, thế lực dọc đường đan xen, không dễ đi đâu!”
Tả Mạc vô cùng đồng cảm gật đầu: “Đúng vậy.”
Cốc Lương Đao từ trong giới chỉ lấy ra một vật đưa cho Tả Mạc, tự giễu nói: “Mặc dù chỉ là làm cho có nhưng tiểu đệ cũng đã đánh hạ được mấy giới nên phải có báo cáo với môn phái, không thể bồi tiếp Tiếu huynh đệ đi được. Phần giới đồ này là sau khi dọn dẹp chiến trường tìm được, không có quan hệ gì tới môn phái. Tình báo các giới của Bách Man cảnh đều được đánh dấu cẩn thận, hi vọng có thể trợ giúp được gì đó đối với Tiếu huynh đệ.”
Thần sắc Tả Mạc động dung, vẻ mặt của đối phương rất chân thành. Đừng xem thường giới đồ nho nhỏ này, ngàn vàng chưa chắc đã mua được, mà đối với mấy người Tả Mạc thì nó càng vô cùng quan trọng!
Vừa có lòng dạ vừa có cơ mưu lại hào sảng phóng khoáng, đối xử chân thành thực sự là bậc anh hùng hào kiệt.
Thần sắc Tả Mạc trang nghiêm, vô cùng nghiêm túc thi lễ với Cốc Lương Đao: “Đa tạ Cốc đại ca! Tiểu đệ tên thật là Tả Mạc, ở ma giới nên phải sử dụng tên giả là Tiếu Ma Qua! Cốc đại ca cứ gọi ta là tiểu Mạc được rồi!”
Cốc Lương Đao cười to nói: “Xưng hô đều là phù vân, không đáng nhắc tới. Huynh đệ cẩn thận! Ma tộc không thiếu người ngoan lệ, cừu oán giữa họ với tu giả chúng ta không dễ hóa giải. Chuyến này đi Tả huynh đệ phải vô cùng cẩn thận, hơn nữa ngươi giết soái giai, thân phận tu giả chỉ sợ cũng không giấu được nữa, bây giờ cũng thành cái đích để mọi người nhắm tới. Chỉ sợ một đường này khó mà bình yên được.”
“Cốc đại ca nói phải.” Vẻ mặt Tả Mạc cũng trở nên ngưng trọng hơn.
Chỉ sợ sau trận chiến này, thân phận tu giả của hắn không thể che giấu được nữa. Nhìn ánh mắt những ma tộc còn sống sót ở thành Thái An là biết ngay, ánh mắt bọn họ vô cùng phức tạp, có cừu hận cũng có cảm kích, nhưng trong đó sợ hãi chiếm đa số.
Hắn bỗng nói: “Tiểu đệ có chuyện, mong Cốc đại ca có thể tạo điều kiện.”
“Chuyện gì?” Cốc Lương Đao trực tiếp hỏi.
“Những ma tộc này có chút giao tình với tiểu đệ, mong Cốc đại ca thả cho bọn họ một con đường sống.” Tả Mạc nói.
Cốc Lương Đao gật đầu không chút do dự: “Được!”
“Đa tạ Cốc đại ca!” Tả Mạc cảm kích nói.
Cốc Lương Đao lắc đầu cười nói: “Chớ cho rằng ngu huynh là hạng người thèm sát, chiến tranh là công việc của chiến bộ như chúng ta, không liên quan gì tới những người dân bình thường này. Ngu huynh vẫn chưa tới mức điên rồ như thế. Huống hồ, thiên liệt chi biến khiến xu thế tu giả yêu ma dung hợp là không thể ngăn cản được. Thiên ý như thế, sát nghiệt quá nhiều là không cần thiết.”
Trong mắt Tả Mạc thoáng hiện lên chút kinh ngạc, vị Cốc đại ca này quả nhiên là nhân vật lợi hại. Kì thực ngươi có thể nhận ra điều này Tả Mạc chưa phải chưa gặp qua nhưng đối với tứ đại phái mà nói không dễ để thừa nhận việc này.
Sau đó mọi người bắt đầu chém gió tán phét.
Cốc Lương Đao rất nhanh đã phát hiện ra mặc dù tuổi đời của Tả Mạc còn rất trẻ nhưng suy nghĩ lại vô cùng chín chắn. Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu nhưng không hề có chút ngang ngược kiêu ngạo nào.
Khả năng phán đoán thế cục của Cốc Lương Đao vô cùng chuẩn xác, không phải loại gà mờ như Tả Mạc có thể so sánh được, chỉ nói vài lời liền khiến Tả Mạc hiểu ra rất nhiều. Tả Mạc cũng hiểu ra vì sao Cốc đại ca bị môn phái áp chế không những không tiêu vong trái lại càng ngày càng trở nên cường đại.
Song phương cực kì ăn ý, đàm luận trắng đêm dài.
Cho tới khi ánh ban mai đầu tiên xuất hiện phía chân trời, mọi người như từ trong mộng tỉnh lại.
Mọi người đều biết rõ, thời điểm ly biệt đã tới. Mấy người Tả Mạc phải đi tới U Tuyền giới còn đám người Cốc Lương Đao thì sẽ quay ngược trở về, ổn định vững chắc chiến tuyến, bọn họ nhận được tin chiến tuyến đang bị địch nhân quấy nhiễu.
Song phương đều không phải hạng người giả dối, để lại cách thức liên lạc rồi nhanh chóng rời đi.
Khi nhìn thấy bóng lưng Cốc Lương Đao dần biến mất, Tả Mạc mới thôi không nhìn nữa.
Đám người Cốc Lương Đao rời đi cũng khiến ma tộc còn sống của thành Thái An thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước khi nghe thấy người tới là Cốc Lương Đao thì rất nhiều người sợ tới chết khiếp. Trong mắt rất nhiều người, Cốc Lương Đao giống như sát thần, không nghĩ tới Cốc Lương Đao ngay cả liếc nhìn họ cũng không có liền rời đi.
Rất nhiều người đã đoán ra được Tiếu Ma Qua đã cầu xin cho họ.
Tâm tình bọn họ càng trở nên phức tạp. Tiếu Ma Qua chính là tu giả, là tử địch của bọn hắn. Nhưng nếu không có Tiếu Ma Qua thì chỉ sợ đa số người ở đây đều đã chết oan rồi. Bất luận ngoài miệng có thừa nhận điều này hay không thì trong lòng họ đều hiểu rõ, Tiếu Ma Qua đã cứu bọn họ một mạng.
Thế nhưng người như vậy vì sao lại là tu giả chứ?
Trong lòng rất nhiều người hiện lên ý nghĩ này.
Tả Mạc lại không quan tâm, đối với ma tộc hắn không có thành kiến gì. Mà cừu hận giữa ma tộc và tu giả hắn cũng biết sơ sơ, những tâm tư kia hắn cũng có thể đoán được đôi chút nhưng hắn không quan tâm tới.
Những người này cảm kích hắn hoặc căm hận hắn, đối với hắn mà nói đều không quan trọng. Hắn làm việc không phải vì người khác, tất cả đều xuất phát từ bản tâm thôi.
Hắn không để ý tới những người này, ra lệnh cho thủ hạ quét dọn chiến trường.
Với cá tính của Tả Mạc tự nhiên sẽ không để nhiều chiến lợi phẩm như vậy chạy mất, đó không phải là phong cách của tiểu Mạc ca. Khiếp sợ uy danh của tiểu Mạc ca, không ai dám có ý đồ với những chiến lợi phẩm này.
Nhưng đúng lúc này, Hà công chúa bỗng đi tới.