“Chúng ta cách Cốc Lương Đao không xa nữa.”
Công Tôn Sai nhìn giới đồ có chút xuất thần.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, ban đầu là một loạt khổ chiến khiến thanh danh bọn họ tăng vọt, các thế lực lớn dọc đường thấy họ như thấy hổ. Hơn nữa từ khi chiến bộ A Trát Cách đi đầu, bên trong Chu Tước doanh đầy ma tộc làm người ngoài không dám hoài nghi bọn họ là tu giả. Chống cự bọn họ gặp phải còn nhỏ hơn Cốc Lương Đao rất nhiều.
Hơn nữa sau khi có người trước nhường đường, những thế lực đằng sau nhanh chóng noi theo. Chiến bộ của Công Tôn Sai không ngừng thâm nhập, mục tiêu của bọn họ cũng dần trở nên rõ ràng.
Các thế lực lớn đều chú ý tới chiến bộ của Công Tôn Sai, nếu tiếp tục tiến lên thì khả năng giao chiến với chiến bộ của Cốc Lương Đao là rất lớn!
Lẽ nào chiến bộ tinh nhuệ vô danh này đang hướng về phía Cốc Lương Đao?
Suy đoán này khiến nhiều người cảm thấy hưng phấn! Cốc Lương Đao cường thế, khiến ma tộc vùng này đều cảm thấy khủng hoảng. Một số thế lực nhát gan đã đầu hàng Cốc Lương Đao.
Thế tiến của Cốc Lương Đao khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu mục tiêu của chiến bộ tinh nhuệ này thật sự là Cốc Lương Đao…
Các thế lực ma tộc dọc đường ngoại trừ việc nhường đường còn rất quan tâm tới chiến bộ của Công Tôn Sai, bọn họ đang rất mong đợi.
Không thể không nói, vận khí của Cốc Lương Đao vô cùng tốt, thời điểm hắn lựa chọn tiến vào rất chuẩn, đúng lúc vùng này không có thế lực cường đại nào.
Khi mà các thế lực đang tuyệt vọng bỗng xuất hiện một chiến bộ cường đại, hành quân đường dài, mục tiêu lại là Cốc Lương Đao, như thế làm sao không khiến ma tộc vùng này cảm thấy mong đợi chứ?
Khiến Công Tôn Sai dở khóc dở cười chính là một số thế lực còn phái sứ giải tới dò hỏi, bọn họ nguyện ý cung cấp tiếp tế và viện trợ!
Công Tôn Sai đối với việc bản thân trở thành cứu tinh được ma tộc chờ đợi không cảm thấy gì, tất nhiên hắn cự tuyệt tất cả.
Nào biết được những ma tộc kia lại cho rằng Công Tôn Sai cự tuyệt là do niềm kiêu hãnh của một chiến bộ tinh nhuệ, dọc đường bọn họ cố ý mang ra rất nhiều tiếp tế bổ sung, không ai trông coi, tùy ý để đám người Công Tôn Sai tới lấy. Các thế lực lớn đằng sau cũng noi theo, mọi người vô cùng ăn ý.
Phán đoán sai lầm này không những khiến tốc độ của chiến bộ tăng nhanh, một đường thông suốt mà còn giảm thiểu được vô số mệt nhọc trong quá trình hành quân.
Đám Công Tôn Sai tựa như một thanh chủy thủ sắc bén, như tia chớp lướt qua một giới rồi một giới.
Cho tới khi bọn họ tiếp cận được mục tiêu!
Bọn họ chuẩn bị đối mặt với chiến bộ của Cốc Lương Đao!
Cốc Lương Đao tuy gặp phải nhiều chống cự hơn nhưng thực lực trong tay hắn hùng hậu hơn xa mẹ trẻ. Phía sau là con quái vật Tây Huyền nên hắn một đường không nhanh không chậm đẩy mạnh tấn công, cẩn thận như thế mặc dù tốc độ có hơi chậm nhưng không ai có thể ngăn cản bước tiến của họ.
Cổ Điền giới, đây là một tiểu giới không nổi tiếng chút nào, là mục tiêu chuyến này của mẹ trẻ.
Theo tính toán đường đi của Cốc Lương Đao thì Cổ Điền giới sẽ là mục tiêu kế tiếp của hắn.
Công Tôn Sai ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua chư tướng. Tuy mọi người hành quân đường dài, trên đường lại không có thời gian để nghỉ ngơi nhưng thần sắc vẫn không có chút mệt mỏi, sĩ khí vang dội, tràn ngập ý chí chiến đấu!
Tây Huyền hổ tướng Cốc Lương Đao!
Bỗng Công Tôn Sai cười cười, đôi mắt trong suốt giống như trẻ con kia đang có một ngọn lửa bập bùng thiêu đốt.
Tinh thần chư tướng chấn động, bọn họ biết rõ, chiến đấu gian khổ giờ mới bắt đầu.
“Trận chiến này, chúng ta nhất định phải thắng.” Giọng mẹ trẻ đầy ôn hòa giống như đang kể một câu chuyện rất bình thương nhưng mỗi câu trong đó đều khiên mọi người không tự chủ mà run lên, giống như bị điện giật tê tê, mỗi người không kìm được nín thở, lưng thẳng tắp!
“Chỉ cần thắng lợi!”
-----------------------------
Thành Thái An hoang tàn, khắp nơi là đá vụn gạch ngói vụn, mặt đất vốn bằng phẳng trở nên lồi lõm gồ ghề, nhìn qua thì như một phế tích.
Cung Thái An nằm ở chính giữa thành, một đạo ma văn dưới chân Sư Nguyệt Nghệ sáng lên.
Có thể mơ hồ nhìn thấy nếp nhăn trên khuôn mặt Sư Nguyệt Nghệ, cùng với đó là vô tận ưu phiền, mái tóc bạc trắng lặng lẽ bị gió thổi tung.
Hắn không nói gì, ma văn dưới chân sáng lên tựa như dây leo ngủ say trăm năm bị đánh thức, bắt đầu khuếch tán lan tràn khắp nơi.
Rất nhanh, toàn bộ cung Thái An sáng rực lên như ban ngày.
Quang mang do ma văn phát ra không chút dừng lại, chúng nó dọc theo những góc tướng nứt vỡ không ngừng lan tràn ra bên ngoài.
Ma văn trên đường phố sáng lên, ma văn ở góc tường sáng lên, ma văn của những kiến trúc sáng lên…
Trong nháy mắt, toàn bộ thành Thái An đều bao phủ dưới ánh sáng của ma văn.
Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra, mỗi một ngóc ngách của thành Thái An đều có chạm khắc ma văn!
Tả Mạc giật mình, hắn nhìn thấy ma văn tràn ngập khắp thành Thái An thì mắt chữ o mồm chứ a. Quả thực hắn không thể tưởng tượng được, ma văn nhiều như thế, lúc đầu xây dựng thành làm sao có thể điêu khắc được?
Đây là một công trình khổng lồ!
Lúc này Minh phỉ trên trời cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật nảy mình, bọn họ nhanh chóng lui về phía sau.
“Sư phụ!”
Sư Nguyệt Nghệ rơi lệ, từng giọt nước mắt rơi trên ma văn sáng ngời dưới chân, ma văn tựa như có thể hiểu được bi thương trong lòng hắn, quang mang lay động như sóng nhộn nhạo khuếch tán.
Hắn nhìn thành Thái An giờ như một phế tích, nhìn đại quân Minh phỉ tiến tới, huy hoàng của thành Thái An trong nháy mắt đã chìm vào hố sâu.
Nếp nhăn với tốc độ mắt thường có thể thấy được thâm lại, khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên già nua.
“Sư phụ, học sinh vô năng!”
Đôi mắt ngân ngấn nước đột nhiên trở nên kiên quyết, bỗng hắn vung hai tay lên, giống như muốn ôm lấy bầu trời!
Ầm!
Ma văn bao phủ thành Thái An bỗng rực sáng, quang mang chói mắt xộc thẳng lên trời.
Thành Thái An do Sư Tử Minh xây dựng giống như một con quái thú đang ngủ say giật mình tỉnh lại, nó đang mở mắt.
Biển đen vây quanh thành Thái An với tốc độ kinh người dâng lên, chúng nó điên cuồng bạo động, tựa như dưới đáy biển có ai đang liều mạng khuấy động.
Màng nước màu đen nhanh chóng hiện lên trên bầu trời thành Thái An tạo nên một chiếc lồng màu đen thật lớn, bao phủ toàn bộ thành Thái An.
Minh phỉ bị dị biến này làm cho kinh sợ, nhanh chóng lùi lại phía sau. Tất cả mọi người đều là hạng thân kinh bách chiến, cực kì mẫn cảm đối với nguy hiểm. Nhìn qua thì lồng nước này chỉ là một lớp màng mỏng nhưng bọn họ có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm phát ra từ trong đó.
Bên trong thành Thái An mọi người thở phào một hơi, rất nhiều người thậm chí còn hoan hô nhảy nhót, không cần biết, tạm thời an toàn là được rồi.
“Thành chủ! Thành chủ!”
Tiếng la kinh hoảng động lòng người, khi ánh mắt mọi người chuyển hướng nhìn về phía thành chủ thì nhất thời đều ngây ra.
Sư Nguyệt Nghệ không động đậy, toàn thân giống như nham thạch, không còn chút sức sống nào.
Hắn đã hóa thành một bức tượng đá!
Mấy người Hà công chúa sợ hãi nhìn cảnh tượng này, các nàng đều che miệng, trong mắt ngân ngấn nước mắt. Rất nhiều ma tộc thành Thái An khóc rống lên, Sư Nguyệt Nghệ cơ trí ôn hòa, rất có uy tín, nhận được sự kính yêu của người dân thành Thái An.
Tả Mạc thoáng nhìn qua Sư Nguyệt Nghệ, trong lòng cảm khái vạn phần, cảm nhận của hắn đối với Sư Nguyệt Nghệ rất tốt.
Nhưng hắn không quá bi thương, dù sao giao tình giữa song phương vẫn còn ít, hơn nữa giờ phút này không phải là lúc để bi thương sầu não.
Dọc theo ma văn, hắn nhìn quét qua một vòng, trong lòng lập tức nắm chắc.
Mọi người ở đây, hắn không phải lợi hại nhất nhưng tuyệt đối là kẻ hiểu biết nhất về ma văn.
Sư Tử Minh quả nhiên lợi hại!
Trong lòng Tả Mạc vô cùng bội phục, khi hắn rơi xuống liền kêu mọi người tập trung lại.
“Màng nước có thể chống cự trong ba ngày.” Tả Mạc hạ giọng, trong lòng mọi người đều thầm rùng mình.
Đang ngồi đây đều không phải loại người tầm thường, mặc dù trong lòng rất lo sợ nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh. Đối với bọn họ thì đây thực sự là một chuyện tốt, ba ngày là cực kì quý giá, đủ để bọn họ có thể khôi phục toàn bộ sức chiến đấu.
Mặc dù trong mắt một số người, dù cho toàn bộ sức chiến đấu có khôi phục thì cũng không đủ để chống lại Minh phỉ.
“Mọi người phải nắm chặt thời gian để khôi phục.” Tả Mạc vừa ra lệnh rồi nói với Miêu Quân: “Ngươi tốn chút thời gian, đem những hộ vệ này hợp nhất rồi cho luyện tập qua một lần.”
Miêu Quân muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Ra trận mới mài được gươm, có còn hơn không.” Tả Mạc thoáng nhìn qua Miêu Quân rồi nói tiếp: “Nếu có ai không nghe lệnh, giết không cần luận tội!”
“Ta hiểu rồi!” Miêu Quân gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Tả Mạc đi tới chỗ Lam thị huynh đệ.
Lam Thiên Long nhìn Tả Mạc nói: “Tiếu huynh đệ muốn huynh đệ chúng ta làm gì cứ việc phân phó, dù bắt lão Long này đi liều mạng cũng không sao!”
Lam Dung gật đầu nói: “Tiếu huynh đệ nói đi!”
Tả Mạc thấp giọng nói: “Trong ba ngày này chúng ta không thể ngồi chờ chết. Thành Thái An nhiều người như vậy, tất cả đều có khả năng chiến đấu, tuy chiến trận gì gì đó thì không kịp nhưng nhiều người cũng có điểm dùng được.”
Lam thị huynh đệ có chút đăm chiêu.
“Chúng ta muốn thừa dịp những người khác chưa có phản ứng, phải lôi kéo càng nhiều càng tốt!” Tả Mạc nói.
Lam thị huynh đệ đều là kẻ thông minh, nghe vậy lập tức hiểu ngay. Chờ thế lực khác phản ứng thì không còn dễ dàng trong việc lôi kéo nữa.
Hai người liếc nhau, đồng thời gật đầu: “Được!”
Dứt lời hai người không nói nhiều, lặng lẽ rời đi.
Ánh mắt ba vị công chúa đều đang nhìn vào Tả Mạc, không khỏi âm thầm bội phục. Vào lúc người khác đang mù mờ không biết đối phó làm sao, Tiếu Ma Qua lại có thể ra một loạt mệnh lệnh rất rõ ràng, thái độ quả quyết, không có chút chần chờ.
Người xung quanh đều bị cảm nhiễm sự bình tĩnh của Tả Mạc, vốn tâm trạng đang hoảng hốt cũng dần bình tĩnh trở lại, bất giác lòng tin cũng tăng lên nhiều.
Ngay cả mấy người Chu Khả cũng phải nhìn Tả Mạc với con mắt khác xưa. Bọn họ vốn tưởng rằng Tả Mạc chỉ có thiên phú trên con đường tu luyện, không nghĩ tới hắn ở phương diện chiến tướng cũng xuất sắc như vậy.
Tả Mạc đương nhiên không biết tâm tư của đám phụ nữ kia, lúc này hắn đang nghĩ tới muốn nát óc.
Ba ngày!
Ba ngày, có thể làm gì chứ?
Tả Mạc đau khổ suy nghĩ, muốn dựa vào lực lượng trong tay để đột phá vòng vây, khả năng thành công là không lớn.
Nhất định phải nghĩ cách!
-----------------------------
“Điện hạ!” Vẻ mặt Phó Phong đầy lo lắng.
“Ừ?” Biệt Hàn hơi ngẩng đầu.
“Bất luận thế nào ngài cũng phải đột phá vòng vây!” Phó Phong nói.
Biệt Hàn trầm mặc, hắn đột nhiên hỏi: “Minh phỉ mạnh vậy sao?”
Phó Phong sửng sốt, vô thức trả lời: “Rất mạnh! Bọn họ là đạo phỉ mạnh nhất!”
“Ồ.” Biệt Hàn gật đầu, một lần nữa rơi vào trầm mặc.
“Điện hạ!” Phó Phong sốt ruột nói: “Ngài nhất định phải đáp ứng thuộc hạ! Bất luận thế nào, nhất định phải…”
Biệt Hàn quay sang cẳt ngang lời Phó Phong.
“Ta sẽ nói cho chúng biết vì sao chúng chỉ là đạo phỉ.”