Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến rợn người.
Vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc vừa mở mắt, thành Thái An lớn như vậy mà giờ yên tĩnh tới mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Màn đêm thăm thẳm, gió đêm nhẹ thổi.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy trong một không gian tĩnh lặng làm Tả Mạc rùng mình. Vốn không hiểu rõ tình hình nên Tả Mạc càng không dám mở miệng nói loạn.
Nhưng rất nhanh, bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như thế khiến Tả Mạc mất tự nhiên, thực sự không nhịn được đành làm bộ làm tịch ho khan một tiếng: “Không sớm sủa gì nữa, mọi người về nhà đi ngủ đi.”
Nói xong, phất phất tay, chân như bôi mỡ, lôi lôi kéo kéo đám Thúc Long chuẩn bị cướp đường mà chạy.
Vẻ mặt mấy tên gia hỏa này thật kì quái…
Thấy đám người Thúc Long nhìn mình với ánh mắt kì dị, Tả Mạc không hiểu nổi nhưng không phải lúc để nghĩ, chạy đã.
Ma tộc dọc đường tự động dạt ra nhường đường cho hắn.
Vẻ mặt của những người này…Thật kì quái…
Sự sợ hãi càng ngày càng lớn lên trong lòng Tả Mạc, không tự nhiên chút nào, hắn cố nuốt nước miếng, chân không dám dừng bước.
“Tiếu Ma Qua tiên sinh không biết ngày mai có rảnh rỗi không, tại hạ đại biểu cho Bá Đặc Luân gia tộc chân thành mời các hạ tham gia buổi yến tiệc vào đêm mai…”
Bầu trời đêm yên tĩnh bị giọng nói đầy rõ ràng này làm cho nổ tung, thành Thái An vốn đang rất tĩnh lặng bỗng trở nên sôi trào. Các đại biểu của các gia tộc khác như người tỉnh mộng, dồn dập đưa ra lời mời.
“Tiếu Ma Qua tiên sinh! Tại hạ đại biểu cho Ô Nghĩ Lệ Tạp gia tộc, không biết có thể may mắn mời Tiếu Ma Qua tiên sinh tới phủ để gặp mặt...”
“Tại hạ đại biểu cho Ai Mông gia tộc…”
“Tiếu Ma Qua tiên sinh… Áo Nhĩ Bản gia tộc…”
…
Vô số tiếng nói ập đến khiến đầu óc Tả Mạc trở nên trống rỗng chẳng hiểu chút gì, vẻ mặt càng ngày càng thêm mờ mịt.
Tiểu Mạc ca đáng thương nào còn chút khí phách vô song của ngày thường? Hắn giống như sơn dương bị dọa, cuống cuồng chạy để giữ mạng!
Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu gì, những người này tại sao lại đối xử như thế với hắn?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-----------------------------
Vốn chỉ muốn xem náo nhiệt nhưng thấy bộ dạng chật vật của Tả Mạc khiến Lam Thiên Long cười ha hả, tình cảnh trước mắt làm hắn thấy thú vị vô cùng.
Tiếu Ma Qua là một kẻ quá kì diệu!
Rất nhiều người cũng cười giống hắn nhưng nhiều người khác lại rơi vào trầm tư. Trong bóng đêm, trong mắt họ lóe lên tinh quang như những vì sao sáng.
Đứng trước một tấm bia đá, cả người Tất Điêu Vũ tựa như một thanh kiếm, nhìn Tả Mạc đầy đăm chiêu.
Sau khi Tả Mạc rời đi, mọi người cũng nhanh chóng giải tán nhưng tiếng bàn luận vẫn còn rất sôi động, tràn ngập khắp mọi ngõ ngách của thành Thái An. Đối với đa số người thì việc nhìn thấy thiên địa dịa tượng thật quá mới mẻ. Bọn họ bàn luận về chuyển động của tinh không, bàn về tinh lực mênh mông, suy đoán về ma thể của Tả Mạc…
Một buổi tối thật náo nhiệt.
Nếu như nói đánh chết Bàng Thần khiến Tả Mạc bắt đầu được mọi người chú ý thì việc Tinh Di Sa Dã đã khiến mọi người khắc sâu cái tên Tiếu Ma Qua này vào đầu.
Lại một thiên tài hoành không xuất thế!
-----------------------------
Giang Triết đứng trước thiền tháp, kinh ngạc nhìn hai ngọn đèn đã tắt ở trong tháp.
Trong đôi mắt ôn hòa kia giờ là tràn ngập bi thương, tâm đau như cắt. Bóng dáng quyến rũ của người con gái mà mình luôn coi là đại tỷ, nói chuyện với mình không chút khách khí, hắn không còn được trông thấy nữa.
Từ khi hắn quyết tâm xây dựng một chiến bộ của bản thân, Phượng Nguyệt đã đi theo bên cạnh hắn, giúp hắn xử lí những sự việc vụn vặt. Nhiều năm qua đi, hắn đã quen có nàng ở bên cạnh.
Nhưng giờ đây hắn không được nhìn thấy nữa.
“Đại nhân, liên quân ma tộc bắt đầu tập kết rồi.” Ngoài cửa vang lên tiếng báo cáo của thủ hạ.
Nắm tay Giang Triết đột nhiên xiết chặt lại, các đốt ngón tay bị vặn trở nên trắng bệch, đôi mắt ngày thường vốn ôn hòa giờ trở nên dữ tợn như dã thú, vô cùng thô bạo.
Hắn nhìn chằm chằm vào hai ngọn đèn đã tắt.
Một lúc lâu sau hắn mới thả ngón tay ra, sự thô bạo trong mắt dần biến mất, một lần nữa ánh mắt trở nên ôn hòa.
“Kêu mọi người bắt đầu chuẩn bị, giữ nguyên kế hoạch để tiến hành.”
Giọng nói đầy ôn hòa không khác gì ngày thường.
Thủ hạ đứng cửa thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng vì thế mà tăng lên, giống như vừa tìm lại được bạn tri kỉ, vội vàng tuân mệnh: “Vâng!”
Nghe tiếng thủ hạ đã rời xa, Giang Triết nheo nheo mắt, giọng đầy quyết tâm.
“Chờ ta san bằng Vân Hải giới, không lâu nữa đâu.”
-----------------------------
Ở Vân Hải giới, lần chiến đấu tiêu diệt Huyền Không tự này không phải ai cũng biết. Tin tức một chiến bộ đột nhiên xuất hiện tại phụ cận giới hà rất nhanh đã bị xóa xổ.
Chuyện này không nổi lên sóng to gió lớn gì, trái lại mọi người đều cho đó là việc đương nhiên.
Ngay cả chiến bộ ma tộc đều phải nằm dưới chân mẹ trẻ thì còn chiến bộ nào có thể ngăn cản được Chu Tước doanh chứ? Hiện tại sự thống trị của Quy đảo ở Vân Hải giới là không gì phá nổi, tuy lực lượng lưu lại không quá mạnh nhưng những tiểu thế lực cũng không có dã tâm quá lớn.
Mẹ trẻ sẽ không buông bỏ kế hoạch trợ giúp Tả Mạc của hắn.
Tuy gặp phải A Trát Cách khiến kế hoạch của hắn có chút trở ngại nhưng mẹ trẻ đối với chiến thắng vô cùng cố chấp, làm sao có thể buông thả dễ dàng chứ?
Thế cục Trung Thương giới rất nhanh liền ổn định.
Dựa theo thành quả nghiên cứu ma văn và phù trận của Kim Ô doanh thực lực của bọn họ không ngừng mạnh lên. Trận đánh lần này, cừu hận giữa bọn họ và Huyền Không tự đã sâu thêm một tầng, song phương đã không có khả năng cứu vãn nữa. Nhưng, lại nói, ngay từ đầu mẹ trẻ đã cho rằng song phương không có khả năng để cứu vãn.
Voi sẽ thỏa hiệp với kiến sao? Thật buồn cười.
Dòng máu điên cuồng đang chảy trong người khiến Công Tôn Sai không chút sợ hãi. Giao chiến với Huyền Không tự chỉ làm hắn thêm hưng phấn.
So với Huyền Không tự hắn càng quan tâm đến Tả Mạc sư huynh hơn.
Hiện tại hắn đang cân nhắc ngoài việc đi đánh A Trát Cách còn phải đi tìm khe hỗn độn khác.
Rất nhanh, hắn đã vất ý nghĩ tìm tiếp một giới nữa lại đằng sau. Có thể tìm được Trung Thương giới đã là cực kì may mắn rồi.
Còn việc tìm kiếm A Trát Cách thì thực tế hơn chút.
Mẹ trẻ quyết định tìm A Trát Cách để nói chuyện, nếu như thực sự không ổn vậy đành phải đánh một trận.
Đầu óc chỉ toàn nghĩ làm sao có thể sớm giúp Tả Mạc nên Công Tôn Sai đã sớm quên mất việc hắn vừa mới kết minh với A Trát Cách.
-----------------------------
Sự việc phát sinh ở Vân Hải giới không khiến tứ cảnh thiên gợn chút lăn tăn nào.
Tất cả mọi người đều đang bị hấp dẫn bởi những đại sự.
Côn Luân Tiết Đông công phá Cát Mộc giới!
Đây là ma giới thứ hai mà tu giả công phá, tuy không chấn động như vụ Giang Triết nhưng Côn Luân cũng khiến thiên hạ thấy rõ được sức mạnh của mình.
Chỉ trong mấy ngày đã lại có hai tin tức vô cùng nóng phát ra.
Thiên Hoàn Công Dã Tiểu Dung công phá Ô Thạch giới!
Tây Huyền Cốc Lương Đao công phá Bắc La giới!
Công Dã Tiểu Dung là chiến tướng nổi danh của Thiên Hoàn nhưng cái tên Cốc Lương Đao đối với mọi người lại vô cùng xa lạ, dường như đột nhiên xuất hiện vậy.
Nhưng điều này không khiến người của tứ cảnh thiên kém vui, tứ đại môn phái cùng tiến làm mọi người vô cùng hi vọng vào trận chiến này. Mọi người còn tưởng tượng tứ đại môn phái có thể nối tiếp thắng lợi của cuộc chiến yêu ma ngàn năm trước.
Thế cục phát triển giống như dự đoán của mọi người.
---------------------------
Tả Mạc há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên khi nghe đám Thúc Long miêu tả.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ kia lại rơi vào mình khiến Tả Mạc không khỏi sợ hãi.
Nhưng rất nhanh, Tả Mạc chạy ngay vào thức hải để hỏi Bồ yêu và Vệ: “Cái này có ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta hay không?”
Bồ yêu và Vệ không nói gì, cả hai nhìn Tả Mạc như nhìn một con quái vật.
Tả Mạc vội nói: “Nói gì đi chứ!”
Dựa theo kế hoạch lúc trước của bọn họ, Tả Mạc phải hấp dẫn sự chú ý của các đại gia tộc nhưng với biểu hiện lúc này của mình ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy nó quá chói mắt. Hắn lo lắng nhất chính là nó sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch, không thể hấp dẫn Hà công chúa tới đây, vậy thì xong rồi.
“Không cần lo lắng.” Kẻ nói chính là Bồ yêu, tuy vẻ mặt của hắn vẫn đầy nghi hoặc nhưng hắn tiếp tục nói: “Biểu hiện của ngươi nhất định có thể hấp dẫn Hà công chúa.”
“Vậy là tốt rồi!” Tả Mạc như trút được gáng nặng.
“A Tả à, ngươi thực sự là thiên tài đó!” Vệ cười đầy yêu mị, những lời nói này lập tức khiến Bồ yêu lộ vẻ cảnh giác.
“Bây giờ ngươi mới biết à?” Tâm trạng đang rất tốt, Tả Mạc vô cùng đắc ý trả lời, bỗng hắn nhìn Vệ với ánh mắt nóng bỏng, ngón cái xoa xoa ngón trỏ, mắt đầy trông mong hỏi: “Có khen thưởng à? Trước mặt ngươi là thiên tài như thế, không bày tỏ gì sao?”
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Vệ, nhất thời Tả Mạc vô cùng thất vọng, khinh bỉ nhìn Vệ, trong miệng lẩm bẩm: “Hóa ra chỉ là khen suông! Hắc, thời nào rồi mà còn khen suông chứ? Đường đường là giáp mộ bia, quá mất mặt…”
Dứt lời không thèm nhìn Vệ một cái, nghênh ngang rời đi.
Nhìn Vệ đang đơ ra, Bồ yêu cười thật lớn.
Rời khỏi thức hải, Tả Mạc liền trông thấy cặp mặt thăm thẳm của Tằng Liên Nhi đang nhìn mình.
“Ngươi vì sao có thể dẫn động tinh thần?” Giọng Tằng Liên Nhi trong đêm thật ma mị cuốn hút.
“Bởi vì” không chút biểu diễn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp mê người của nàng, vẻ mặt thành thật, hắn nhấn mạnh từng chữ: “Ta là thiên tài!”
Dứt lới coi như không thấy bộ dáng trợn tròn mắt của Tằng Liên Nhi, hắn chạy nhanh về phòng.
Nói thật, chính hắn cũng không hiểu tại sao bản thân có thể dẫn động Tinh Di Sa Dã nữa.
Bị dày vò cả đêm, hắn không cảm thấy chút mệt mỏi nào, cả người như tràn trề sức lực. Tiến vào phòng, hắn nhanh chóng nhập định.
Đột phá đêm nay làm hắn cần phải suy nghĩ kĩ một thứ.
Hơn nữa hắn nhớ rất kỹ trong giây phút cuối cùng, những tinh quanh kia phá tan ma văn thái dương ở ngực khiến hắn cảm thấy như có vật gì đó vừa thoát ra.
Nhập định, vẻ mặt Tả Mạc không buồn không vui, mỗi khối huyết nhục gân cốt trong cơ thể hoàn mỹ hiện ra trước mắt hắn. Rực rỡ nhất là hệ thống ba lực, thật mê người.
Vô số hình ảnh như nước chảy trôi qua trong đầu hắn.
Bỗng, hắn mở mắt, vẻ mặt mơ hồ có thêm chút kích động!
Cuối cùng hắn cũng biết được, trong giây phút khi ma văn thái dương bị phá có thứ gì đó chui ra rốt cuộc là gì. Đó chính là biến hóa thứ nhất của Thập Ô Thiên Nghi!