Tướng giai!
Đây là tướng giai sao? Tả Mạc cẩn thận hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi. Vừa rồi đột nhiên có cảm ngộ, biến động không lớn nhưng uy lực không gì sánh nổi. Dẫn dắt mà không phát ra, cần có lực lượng cường đại hơn để khống chế. Nếu là trước kia, sau tiếng ‘sát’ kia hắn tuyệt đối không thể khống chế được, sát ý dâng trào nếu không được thoát ra ngoài hắn sẽ bị phản phệ.
Lực khống chế, đây là lực khống chế, lực khống chế của tướng giai.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, vì sao chiến tướng của ma tộc đều là những kẻ có thực lực mạnh mẽ như vậy. Tụ hàng vạn hàng ngàn lực lượng thành một, ngoại trừ cần có lực khống kinh người đồng thời phải có năng lực thừa nhận kinh người, thân thể gầy yếu sớm đã bạo thể mà chết.
Lúc vừa rồi, đột nhiên hắn phát hiện ra một diệu dụng của thần lực.
Thần lực có thể khiến năng lực thừa nhận của thân thể hắn tăng cao.
Đối với ma tộc phổ thông mà nói thì điều này có lẽ không quá quan trọng nhưng đối với một vị chiến tướng ma tộc mà nói thì việc này cực kì quan trọng!
Cách vận dụng thần lực luôn là nỗi lo của Tả Mạc. Bất luận là A Quỷ hay Tằng Liên Nhi, các nàng vận dụng thần lực đều rất tinh diệu, vô ảnh vô hình, đối phương khó lòng phòng bị, uy lực kinh người. Nhưng Tả Mạc không thể làm được như bọn họ. Đối với hắn việc vận dụng thần lực vô cùng khó khăn, hắn nhìn kim diệp quả như một bộ thiên thư, nó quá tối nghĩa và khó hiểu. Có thời gian hắn đều dùng thần lực để tu luyện ba lực, tu luyện thần lực chậm hơn so với tu luyện ba lực rất nhiều.
A Quỷ không mở miệng nói gì, về phần Tằng Liên Nhi, ngay từ đầu Tả Mạc không nghĩ mình sẽ đi hỏi đối phương, hắn dứt khoát tự tìm tòi.
Cho tới bây giờ!
Vừa rồi hắn dẫn dắt mà không phát ra, điều này đã giúp hắn tìm được một phương pháp mới để vận dụng thần lực.
Tả Mạc không giống đại sư huynh kiên nghị khắc khổ, hắn cần cù mọi nơi là để về sau có thể lười biếng nhưng không cần nghi ngờ hắn là một người cực kì thông minh.
Khi hắn phát hiện ra thần lực và ma thể có thể đồng thời vận dụng, lập tức hắn nghĩ tới, thần lực và linh lực có thể trộn lẫn vào với nhau không? Có thể kết hợp cùng với thần thức được không?
Khi nghĩ tới những điều này hắn rất hưng phấn!
Tả Mạc chỉ hận không thể lập tức thử nghiệm, nhưng với những suy nghĩ này hắn còn một đống sự việc cần phải xử lý.
Ví dụ như sinh ý.
----------------------------
Trong yên lặng mọi người dần bình tĩnh lại, sự kinh hãi trên mặt mọi người cũng giảm đi không ít nhưng khi họ nhìn về phía đám người Tả Mạc vẫn không nhịn được mà run lên. Thiên Diệu vệ lặng im không lên tiếng tạo khoảng cách với đám người Tả Mạc. Nếu không phải tiểu thư đang ở đây, bọn họ phỏng chừng tám chín phần mười sẽ quay đầu chạy về Toái Thạch giới. Ngay cả Thọ Bình cũng có chút nhớ nhung sự yên bình của Toái Thạch giới.
Nhưng hắn vẫn chú ý tới việc tiểu thư đối với chiến quả của Vệ doanh tựa hồ không có ngạc nhiên.
“Nấu chút trà đi.” Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng nói.
Nghiên Nhi như người trong mộng mới tỉnh, vội vàng bắt đầu pha trà, sự sợ hãi vẫn còn trên mặt, tay run run.
Tằng Liên Nhi lườm một cái, thản nhiên nói: “Để ta làm cho.”
Lò than tím, bình đất đen nằm trên một bàn trà nhỏ, khay trà bằng trúc, tiểu bình xanh thẫm, chén men trắng, Tằng Liên Nhi ngồi trên chiếu mặc chiếc váy máu đen tầng tầng lớp lớp như đóa hoa lặng lẽ nở trong đêm. Động tác của nàng vô cùng ưu nhã, thần sắc điềm tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ không gì sánh được, nàng tựa như đang ở trong sân nhà mình thong dong tự tại mà hưởng thụ.
Trên bãi chiến trường bừa bộn, nàng vô cùng nổi bật.
Cả đám Thiên Diệu vệ hai mắt nhìn nhau. Ngay lập tức bọn họ chỉnh đốn lại, trong lòng thầm cảm thấy xấu hổ. Tiểu thư có thể bĩnh tĩnh thong dong như vậy, bọn họ lại nghĩ tới việc chạy trốn, thực là đáng thẹn!
Vốn đang xao động, Thiên Diệu vệ rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Thuộc hạ vô năng!” Thọ Bình vẻ mặt xấu hổ thỉnh tội.
Tằng Liên Nhi cười nhẹ một cái, hàng lông mi kéo dài trong hơi nước mông lung nhìn không rõ, khuôn mặt càng thêm quyến rũ xinh đẹp, nàng buồn bãi nói: “Uy lực của tướng giai, các ngươi nhìn qua một lần cũng tốt.”
“Tướng giai!” Thọ Bình trợn tròn mắt, vẻ mặt không tin: “Ông trời ơi, hắn mới bao tuổi chứ!”
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi cần nghe theo mệnh lệnh của hắn.” Lời nói của Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng truyền vào trong tai Thọ Bình.
“Này…” Thọ Bình có chút chần chờ. Bọn họ là cận vệ của Tằng Dịch, bây giờ tiểu thư lại bảo mình nghe lệnh của người khác, trong lòng Thọ Bình tự nhiên khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Tằng Liên Nhi vẫn chăm chú uống trà, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một cái, tựa như đó không phải việc của nàng.
Thọ Bình quyết định nói ra nghi hoặc trong lòng: “Tiểu thư, thuộc hạ không hiểu, tiểu thư muốn đi tới đâu? Người này lai lịch bất minh, tiền đồ hung hiểm khó lường…”
“Ngươi muốn kháng lệnh?” Tằng Liên Nhi bỏ chén trà trong tay xuống, trong giọng nói yếu ớt kia có pha thêm chút lạnh lẽo.
“Thuộc hạ không dám!” Thọ Bình chảy mồ hôi, tính khí tiểu thư nhà mình hắn rất hiểu. Nếu chỉ hơi chút do dự, tiểu thư sẽ không nói nhiều liền chém đầu hắn.
“Đi thôi.” Tằng Liên Nhi nhẹ nhàng nói coi như không có gì phát sinh.
Chỉ một câu nói hnư thế mà sau lưng Thọ Bình đã ướt đẫm, trong lòng không khỏi than thở, tiểu thư so với giới chủ năm đó còn có khí thế hơn.
Hắn không dám nói nhiều, vội vàng cáo lui.
Mà khi hắn đi tới Vệ doanh thì mới nhớ ra, tiểu thư nói ‘đi thôi’ là có ý gì?
Thọ Bình cười khổ.
--------------------------
“Tại hạ là Đào Hưng, đa tạ tiểu ca vừa rồi đã ra tay cứu giúp.” Đào Hưng thập phần khách khí nói với Tả Mạc, vừa rồi Tả Mạc thể hiện ra thực lực kinh khủng khiến hắn cảm thấy khiếp sợ. Hắn rất hiếu kì, Tả Mạc rốt cuộc là thần thánh phương nào, một kẻ có thực lực cường đại như vậy nhất định không phải hạng người vô danh.
“Không cần cảm ơn, làm ăn thôi mà.” Tả Mạc khoát khoát tay, không thể hiện cảm xúc gì.
Mặt Đường Phỉ xám ngoét lại, Tả Mạc không đề cập tới thì thôi, nhắc nới hành vi vừa rồi của đối phương càng khiến nàng phẫn nộ, nhân lúc cháy nhà mà hôi của! Đó là trơ tráo vơ vét tài sản! Trong tình huống khẩn cấp mà có hành vi như vậy, trong mắt nàng đều là những kẻ có phẩm hạnh thối nát.
Mặc dù trong lòng nàng rất phẫn nộ nhưng vẫn phải kìm nén.
Một kích kinh thế hãi tục vừa rồi đến giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng.
“Không biết người anh em xưng hô thế nào? Ở nơi nào tới?” Đào Hưng cười ha hả hỏi, hắn lại hiểu rất rõ, tuy rằng bị “cướp” nên có hơi đau lòng nhưng mạng nhỏ vẫn còn, vậy cũng đáng giá. Huống chi đối phương sẽ đi tới Vô Tẫn thành, đường về sẽ vô cùng an toàn.
“Gọi A Tả được rồi.” Tả Mạc cũng là người từng trải, nhận thấy sự hiếu kì của đối phương, làm ngơ coi như không nghe thấy vấn đề phía sau của Đào Hưng.
Đào Hưng không quan tâm, cười nói: “A Tả tuổi còn trẻ mà đã đạt tới tướng giai, tiền đồ không thể đo lường được!”
Đường Phỉ đứng bên biến sắc, tướng giai, tên gia hỏa nhân phẩm thối nát này lại là tướng giai sao! Ngay sau đó nàng như hiểu ra, thảo nào tên gia hỏa này lại lợi hại như vậy, hóa ra là tướng giai.
Thực lực của Đường Phỉ không tồi nhưng vẫn chỉ là thống lĩnh giai. Bình thường trong ma tộc, bạch ngân chiến tướng đa số đều là thống lĩnh giai, còn hoàng kim chiến tướng thì tất nhiên là tướng giai trở lên.
Lẽ nào hắn là hoàng kim chiến tướng! Đường Phỉ thầm lắc đầu, nàng cảm thấy ý nghĩ này của mình thật quá sai lầm, tuổi còn trẻ như thế mà đã đạt tới hoàng kim chiến tướng, đại khí chỉ có những ma tộc thế gia cao quý nhất mới có khả năng xuất hiện thôi.
Người này, tham lam vô cùng, nào có chút phong phạm của bậc thế gia?
“Ám Uyên giới cách đây bao xa?” Tả Mạc hỏi Đào Hưng
Đào Hưng trầm ngâm nói: “Đại khái cần một tháng.”
“Ừ, chúng ta chạy nhanh đi.” Hiển nhiên Tả Mạc không có hứng thú nói chuyện phiếm, trực tiếp kết thúc câu chuyện.
Đào Hưng có chút ngạc nhiên, bất luận hắn ở chỗ nào đều được kẻ khác tôn kính, nhưng kẻ như Tả Mạc ngay cả nói chuyện phiếm cũng không có hứng thú thì đây là lần đầu lão gặp.
Gia hỏa không lễ phép!
Trong lòng Đường Phỉ lại đánh giá.
-----------------------------
Tả Mạc không hề biết đang có rất nhiều con mắt âm thầm quan sát bọn họ. Nhưng bởi một quyền kinh khủng kia của Tả Mạc mà đám trạm canh dò xét này cảm thấy sợ hãi, đều chỉ dám đứng xa xa mà quan sát. Sợ rằng chỉ cần hơi tới gần sẽ bị đối phương chém thành trăm mảnh.
Tả Mạc chìm trong suy tư không nhận ra điểm nay, bây giờ danh tiếng Vệ doanh đã có không ít người biết tới.
Lần này một kích của họ đã giết bốn trăm lục quỷ dạ xoa gây ra chấn động không nhỏ, trực diện chống lại dạ vương xoa còn có thể một kích diệt sạch. Thực lực mạnh mẽ của chiến bộ này đã được biểu hiện ra vô cùng rõ ràng. Tình báo thủ lĩnh của Vệ doanh là tướng giai không bao lâu sau cũng được truyền ra.
Các loại hình ảnh không ngừng xuất hiện.
Lai lịch của Vệ doanh vô cùng thần bí, không ai biết bọn họ từ đâu đi ra, cũng không ai biết bọn họ thuộc thế lực nào.
Nhưng khiến người ta để ý chính là Tả Mạc, tuổi còn trẻ như vậy mà đã bước vào tướng giai, đây thực sự là tin rất thu hút. Rất nhiều người đang suy đoán lai lịch của Tả Mạc nhưng vẫn chưa có kết quả.
Tả Mạc không hề biết, vụ làm ăn này của hắn cùng với hình ảnh của nó khiến rất nhiều thế lực đang giấu mình trong bóng tối thèm nhỏ dãi.
Đây rõ ràng là một khoản tiền cực lớn!
---------------------------
Tả Mạc không để ý tới đám người Đào Hưng, bây giờ hắn đang điên cuồng trải nghiệm các loại linh cảm ở trong đầu, hắn hận không thể ngay lập tức bế quan.
Nhưng điều này hiển nhiên là không thể thực hiện được. Hắn đành phải vừa chạy vừa suy tư, nhưng rất nhanh hắn đã tìm ra một số cách.
“Hắn là một chiến tướng ma tộc giỏi.” Vệ vẫn quan tâm tới việc trải nghiệm của Tả Mạc, trong khoảng thời gian này, Tả Mạc đã thỉnh giáo hắn vô số lần, nhất là về phương diện chiến tướng. Tả Mạc không am hiểu chiến pháp của yêu tộc nhưng chiến pháp của ma tộc thì lĩnh ngộ rất nhanh, suy một ra ba, thường không ngừng được Vệ tán thưởng.
“Hừ!” Bồ yêu khó chịu ra mặt, mỗi ngày hắn đều ở trong thập chỉ ngục, thao luyện chiến bộ yêu tộc vô cùng khoan khoái. Chỉ đáng thương cho mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch, mỗi ngày ngoại trừ lúc chạy đều phải tiến vào trong thập chỉ ngục tu luyện, vô cùng gian khổ.
Nhưng đám người Nam Nguyệt đều cắn răng cố gắng kiên trì, lần này hành quân đã khiến bọn họ hiểu rõ, trong thời loạn này không gì có thể so sánh với sức mạnh.
Càng khiến Bồ yêu cảm thấy chán nản chính là thông báo tìm yêu của hắn ở trong thập chỉ ngục không có chút động tĩnh nào. Mà huyết triệu của Vệ thì lại có hồi đáp.
Thật tức chết!
Nhưng đúng lúc này bỗng Bồ yêu ngẩn ra, hắn đứng bật dậy, quang mang chợt lóe lên trong huyết đồng, cả người biến mất.
Có yêu trả lời!