Chương 537: Đá Vụn ...


Những ngày này trán Băng Diệu nhăn hơn rất nhiều, đối với việc Tả Mạc biến mất hắn khó có thể chấp nhận được.

Hắn cung kính hành lễ với Lam, những ngày này lam nhân không ngừng cúng bái, sức mạnh của Lam cũng từ từ khôi phục lại. Hơn nữa Lam còn đem phương pháp tu luyện băng lam thần lực thất truyền đã lâu truyền ra khiến thực lực của mọi người trong tộc tăng tiến rất nhanh. Cảm giác lo lắng bao phủ toàn bộ tộc mấy vạn năm bỗng chốc biến mất, Lam nhận được sự ủng hộ của tất cả lam nhân.

“Ngươi có nghi ngờ gì?” Giọng nói hời hợt mà đầy uy nghiêm vang lên trong lòng Băng Diệu.

“Lam, cấm địa rốt cuộc là cái gì?” Băng Diệu ngẩng đầu hỏi.

Lam không nghĩ tới Băng Diệu lại hỏi vấn đề này, trầm mặc không nói.

“Từ khi chúng ta di chuyển tới đây, thủ hộ đã hơn vạn năm, chưa từng có ai biết rõ trong cấm địa là cái gì, chúng ta vì sao phải thủ hộ nó.” Băng Diệu không nhanh không chậm nói, trong đó tràn ngập sự nghi ngờ.

Một lát sau, Lam mới chậm rãi đáp: “Thời cơ chưa tới.”

“Huyền Không tự đã phát hiện ra nơi này, bọn họ nhất định là có mục đích hoặc biết rõ nó là cái gì.” Băng Diệu không chút né tránh nói.

“Phải nhanh chóng trở nên cường đại.” Trong không trung vang lên tiếng thở dài của Lam.

Bốn phía rơi vào tĩnh lặng, bất luận Băng Diệu nói gì với Lam, Lam cũng không đáp trả.

Băng Diệu khó nén được sự thất vọng, nhưng hắn không nói nữa. Đối với hắn, hoặc nói, đối với tuyệt đại đa số lam nhân, cấm địa giống như một loại truyền thống, truyền thống đứng vững hơn vạn năm. Nếu không phải lần này Tả Mạc tiến vào cấm địa, Băng Diệu sẽ không nghĩ tới vấn đề này, dù cho phát hiện ra Định Chân có ý đồ xông vào cấm địa.

Các dấu hiệu cho thấy, bí mật của cấm địa là không ai biết.

Cường đại như Huyền Không tự cũng muốn có được nó, trong cấm địa rốt cuộc là có gì? Băng Diệu có thể làm trưởng tộc nhất định phải có mấy phần bản lãnh, vừa rồi Lam nói rất đơn giản nhưng trong đó đã để lộ ra không ít tin tức.

Thực lực không mạnh…

Một lần nữa ánh mắt Băng Diệu tràn ngập kiên nghị, trầm mặc rời đi.

----------------------------

Lại qua một ngày một đêm đi bộ.

Tả Mạc dám cược rằng, cả đời này phỏng chứng sẽ không có cơ hội đi bộ xa như vậy, à nhầm, sẽ không được người ta cõng đi xa như vậy. A Quỷ như sắp biến thành những mảnh vụ, trong thân thể nhỏ bé kia ẩn chứa sức mạnh kinh người, một ngày một đêm đi bộ không chút mệt mỏi.

Tả Mạc vẫn tiếp tục lảm nhảm, không ngừng nói, hắn tuyệt đối không ngờ được bản thân lại có lúc nói những lời vô dụng như này.

Nằm trên lưng A Quỷ, đôi chân mềm mại không tì vết mà hắn vô cùng tán thưởng đang bước đi với tất cả nỗ lực, hắn có thể cảm thấy vô cùng rõ ràng. Mỗi một bước, trong lòng Tả Mạc không khỏi run lên, không thể nói được cảm giác của hắn lúc này, hắn đang rơi vào yên lặng. Nhưng bản thân hắn không cho phép mình yên lặng, phải làm thứ gì đó, phải làm chút gì đó.

Ngoại trừ những lời vô dụng, hắn không biết nên làm thế nào.

Chưa bao giờ, Tả Mạc lại mong có thể đổi được thần lực đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể mình lấy sức mạnh, dù chỉ là một chút linh lực.

Dù chỉ là một chút linh lực là hắn đã có thể chế tạo ra một cái hạc giấy.

Thế nhưng, một chút cũng không có.

“Ài, A Quỷ, giờ đây ta mới phát hiện ra nàng thật mạnh mẽ, càng đánh càng mạnh, càng thụ thương càng mạnh.” Tả Mạc vô tâm lảm nhảm nói: “Lẽ nào trước đây nàng ẩn dấu thực lực? Ta luôn cảm thấy rất kì quái, nàng đối tốt với ta như vậy là vì cái gì? Chảng lẽ trước đây thiếu tiền của ta? Ồ, hình như nàng không có thiếu tiền của ta…”

“Nơi quỷ quái này, chim không thèm ỉa, chúng ta không phải lại lạc vào chiến trường cổ nào đó chứ? Ái chà ái chà, con nít không biết sợ, đại cát đại lợi! A Quỷ, nàng không nghe thấy gì sao…”

“Đã đi hơn hai mươi ngày rồi, ngay cả một chiếc lều cỏ cũng không thấy, buồn quá đi thôi, thật muốn điên quá…”

Tả Mạc lảm nhảm nói, bọn họ lại đi được mười ngày.

Khi Tả Mạc nhìn thấy một mảng màu xảnh phía xa thì vô cùng hưng phấn.

“A Quỷ A Quỷ! Mau nhìn! Mau nhìn! Ở kia ở kia! Ông trời thật có mắt, ha ha ha ha, chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi! A Quỷ! Thấy không? Thấy không?”

Tả Mạc kích động nói năng linh tinh, thở mạnh khiến tóc của A Quỷ bay phấp phới.

A Quỷ không chút phản ứng, trầm mặc bước đi.

“A Quỷ thật là thiên tài! Ha ha ha! Tuyệt đối là thiên tài! Xa như vậy mà nàng có thể tìm được phương hướng, nàng thật là thiên tài! Ha ha ha ha, chúng ta phải tìm được ai đó rồi dưỡng thương cho tốt, ta muốn mang nàng đi tìm Thủy Vân Thai, ta muốn…”

“Ngươi quá kích động đó.”

Một giọng nói thô lỗ vang lên từ phía sau lưng hắn.

Tả Mạc đang quàng quạc ngừng lại, nhất thời ngẩn ra, mình đang loạn cào cào vậy mà người khác mò đến gần như vậy cũng không phát hiện ra! Hắn không thể chuyển động cổ ra sau để nhìn được.

“Rất xin lỗi, thân thể ta không ổn, không thể chuyển động cổ được.” Tả Mạc cố gắng bình tĩnh nói.

“Ồ?” Đối phương có chút ngoài ý muốn, rất nhanh một bóng người vọt đến phía trước, kinh ngạc nói: “Nguyên lai là một tên ma ốm! Cô bé thật đáng thương, không dễ dàng gì à!”

Lúc này Tả Mạc mới nhìn rõ được hình dáng của đối phương.

Đối phương có thể hình khôi ngô, cao hơn Tả Mạc khoảng hai cái đầu, da màu vàng đất giống như cát đá, đôi mắt màu hồng nhạt, ánh mắt lợi hại. Ánh mắt Tả Mạc dừng lại ở cánh tay của đối phương, từ khửu tay đến cổ tay của gã được phủ bởi một tầng lân phiến màu nâu.

Ma tộc!

Tả Mạc kinh hãi thiếu chút nữa thì thất thanh hô lên, chẳng lẽ bản thân lại chạy tới địa bàn của ma tộc?

“Là Tích ma.” Trong thức hải Vệ xác nhận khiến hi vọng cuối cùng của Tả Mạc bị đánh tan, nhưng sau đó Vệ đầy hưng phấn nói: “Ồ, con ngươi màu hồng nhạt, hẳn là có huyết mạch của Luyện Viêm Tích.”

“Xin chào tích ma đại ca!” Tả Mạc muốn tươi cười trào nhưng vẻ mặt lại cứng ngắc như đá.

“Hừ, tiểu tử miệng lưỡi trơn tru, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.” Sự cảnh giác trong mắt Tích ma dần biến mất, nhìn từ bất cứ góc độ nào thì hai người trước mắt cũng không thể uy hiếp được hắn. Bỗng hắn nhíu mày hỏi: “Các ngươi từ đâu tới?”

“Từ hướng kia.” Giọng Tả Mạc đầy vui vẻ: “Đi đã hơn ba mươi ngày rồi, sắp phát điên mất!”

“Hơn ba mươi ngày?” Trong mắt Tích ma đại thúc hiện lên vẻ nghi hoặc: “Ý ngươi là các ngươi đi qua vách đá vụn hả?”

“Vách đá vụn? Không biết. Chúng ta vốn đang dò xét một di tích, không biết xúc động cái gì liền đi tới nơi chết tiệt này.” Tả Mạc tìm được một lý do thoái thác vô cùng hợp lý, kết hợp với vẻ mặt cứng ngắc càng thêm biểu cảm.

Sự nghi ngờ cuối cùng trong mắt Tích ma đại thúc tan đi, cười nhạo nói: “Bộ dáng sống dở chết dở của ngươi mà cũng đi di tích. Các ngươi thật may mắn, không chết ở sa mạc.”

Tả Mạc khẽ thở phào, tuy ngữ khí của Tích ma đại thúc rất tùy tiện nhưng vẫn nghe được ra trong đó có chút hiền lành.

“Đi thôi, coi như ta làm việc thiện vậy.” Tích ma đại thúc thoáng nhìn qua A Quỷ, khen: “Tiểu tử ngươi thật có phúc khí!”

Dứt lời liền đi về phía trước.

A Quỷ tựa hồ cũng hiểu, không nói lời nào đi sát phía sau Tích ma đại thúc.

“Đại thúc, đây là nơi nào?” Tả Mạc thân mật hỏi. Bất cứ kẻ nào lảm nhảm liên tục ba mươi ngày đều muốn có người trò chuyện cùng.

“Toái Thạch trấn.” Tích ma đại thúc không quay đầu chỉ nói vọng lại.

“Toái Thạch trấn… Ặc, thuộc về giới nào?” Tả Mạc mờ mịt hỏi.

“Toái Thạch giới.” Tích ma đại thúc thúc vẫn không quay đầu.

“…”

Trong thức hải.

“Vệ, ngươi ở ma tộc, Toái Thạch giới nó ở đâu?” Tả Mạc tràn ngập mong đợi hỏi Vệ.

Vệ ho nhẹ nghiêm trang nói: “Ngươi biết đấy, chủ nhân của ta đều là người có thân phận cao quý trong ma tộc, tiểu địa phương như này…”

“Ha ha ha ha!” Bồ yêu cười lớn, vang vọng trong thức hải.

Da mặt Vệ hiển nhiên rất dầy, vẫn tràn ngập phong độ nhìn Tả Mạc.

Tả Mạc cứng đờ không thể khống chế được thân thể, nhưng nó không ảnh hưởng tới vẻ mặt của hắn lúc này – khinh bỉ!

Không sai, chính là khinh bỉ, sự khinh bỉ phát ra từ sâu trong lòng!

Bồ yêu sướng quá cười hoài, hắc hồng sắc yêu hỏa quay cuồng.

“Hai người các ngươi, một người mỗi ngày đều nói khoác bản thân là thiên yêu, hung hăng bá đạo như nào, một người thì ra vẻ thần côn! Mẹ kiếp!”

“Ngay cả Toái Thạch giới ở đâu, vấn đề đơn giản vậy mà cũng không biết.” Thù mới hận cũ chồng chất, Tả Mạc chỉ vào mũi hai người chửi ầm lên: “Ta sớm đã thấy rõ bản chất của các ngươi rồi! Một kẻ năm đó cầm theo hạt châu, khi dễ ta tuổi còn nhỏ lửa ta nó có thể bán được chút tinh thạch, kết quả ngay cả một cái tinh thạch cũng không bán được! Một kẻ thì sao, lén vào, ngay cả tiền phòng cũng không trả nổi, còn lải nhải cái gì lời thề, thân phận ta cao quý, ta nhổ vào, ngay cả Toái Thạch giới cũng không biết thì thân phận cứt chó gì?”

Bồ yêu đang cười quàng quạc ngừng lại, vẻ mặt tươi cười của Vệ cũng đình chỉ.

Mắng mỏ một hồi, nhất thời Tả Mạc cảm thấy vô cùng thư sướng, hừ một tiếng, quay đầu rời khỏi thức hải.

Thực lực của Tích ma đại thúc không cao, không tu luyện ma thể nhưng thân thể rất cường tráng, bước đi như bay. Hắn thấy A Quỷ đi lại rất mất công liền dừng bước: “Ồ, cô bé, để ta cõng cho!”

A Quỷ như không nghe thấy vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Tả Mạc vội vàng xin lỗi Tích ma đại thúc: “Đại thúc, thật xin lỗi, nàng không nghe thấy.”

Ánh mắt Tích ma đại thúc nhất thời trở nên nhu hòa, không biết nghĩ tới cái gì, có chút thất thần. Nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu, đi song song với A Quỷ, hừ lạnh một tiếng: “Hai ngươi các ngươi, một người bệnh một người tàn, không ở nhà cho lành còn chạy loạn ra ngoài, ngại sống quá lâu à?”

Tả Mạc chỉ có thể cười mỉa, không biết phải trả lời như nào.

“Các ngươi… thôi rồi, nói nhiều vô ích.” Tích ma đại thúc lắc đầu nói tiếp: “Trước tiên các ngươi cứ ở lại chỗ ta đi, dù sao thì cũng không biết ai ở đây.”

Dứt lời, không muốn nghe câu cảm ơn của Tả Mạc tiếp tục đi về phía trước.

Khi gần tới Toái Thạch trấn, dọc đường có thể thấy được lác đác ma tộc, nhìn qua thì thấy họ đối với Tích ma đại thúc vô cùng tôn kính, ánh mắt nhìn về phía A Quỷ Tả Mạc lại tràn ngập hiếu kì. Nhưng ánh mắt mấy thiếu nữ ma tộc khi nhìn Tả Mạc tràn đầy vẻ khinh thường.

Khác xa tưởng tượng của Tả Mạc, những ma tộc này đều không phải tích ma, cũng không phải ma tộc nào đó, đây giống như một nơi hỗn tạp.

Toái Thạch trấn trong Toái Thạch giới... Rốt cuộc là ở đâu…

Thế Giới Tu Chân - Chương #537