Chương 530: Mặc Ngọc Cốt


Không khí trầm lắng, chỉ có tiếng sột soạt vô cùng nhẹ do lam nhân di chuyển tạo ra.

“Này này này, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói.” Tuy trong lòng run lên nhưng trên mặt Tả Mạc vẫn nở nụ cười. Thực lực của đối phương sâu không thể dò, đương nhiên, cũng có khả năng băng nhân này có chỗ quái dị không muốn cho người khác biết.

“Giao ra đây!” Giống như dung nhan của nàng, giọng nói của nàng đầy băng giá.

“Giao ra đây?” Tả Mạc không hiểu: “Giao cái gì ra đây?”

“Ta ngửi thấy mùi của tộc nhân trên người ngươi.” Đôi mắt giống như bông tuyết của lam nhân nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, giọng đầy băng giá, không chút dao động.

“Mùi tộc nhân của ngươi?” Tả Mạc không hiểu, từ khi nào trên người mình lại có khí tức của lam nhân chứ?

Bỗng hắn thoáng nhìn thấy tử mang chợt loé lên trong mắt A Quỷ, trong lòng khẽ động. Từ khi thân thể A Quỷ dần khôi phục, tử mang trong cơ thể gần như biến mất, nhưng sau đó lại dần khôi phục lại mang theo sức sống

Hơn nữa, lam nhân tựa hồ cũng cảm thấy A Quỷ không có chút sức mạnh nào nên băng lam tế lưu không chế nang là yếu nhất.

Từ khi khôi phục tới nay, A Quỷ không sử dụng sức mạnh quái dị kia của nàng, nhưng khi nhìn thấy tử mang trong mắt A Quỷ, trong lòng Tả Mạc bỗng cảm thấy một tia hi vọng!

Hắn nghĩ rất nhanh vội vàng hỏi: “A a a, lẽ nào ta là lam nhân? Thật xấu hổ quá, ký ức của ta bị người ta xoá mất, ài, lẽ nào ta thật sự là lam nhân?”

Ý định của hắn là cố kéo dài thời gian nhưng vừa nói dứt câu thì chợt nghĩ bản thân lẽ nào chính là lam nhân? Thân thế của hắn luôn là một bí ẩn, lẽ nào…

Khó giải thích nổi, trong lòng hắn bỗng cảm thấy được chút kích động.

“Ngươi không phải.” Lam nhân lạnh như băng trả lời.

Sự kích động trong lòng dần biến mất, đồng thời trong mắt hắn còn có chút mất mát.

“Ta cũng không biết.” Tả Mạc lắc đầu.

Con ngươi trong như ngọc bích của lam nhân hiện lên chút nghi hoặc, nàng cúi đầu rơi vào suy tư.

Bỗng có dao động từ trong giới chỉ truyền tới, Tả Mạc không khỏi a một tiếng.

Lam nhân bị tiếng kêu của Tả Mạc thu hút, ngẩng đầu nhìn.

Đúng lúc này, A Quỷ vốn vẫn im lặng, băng lam quanh người nàng không chút dấu hiệu báo trước đột nhiên tan vỡ! Rắc, băng lam tế lưu trực tiếp biến thành băng vụ màu lam nhạt!

Tay phải A Quỷ khẽ động, cả người bỗng xoay một cái, động tác quái dị vô cùng, tử mang trong mắt đột nhiên sáng ngời!

Không chút tiếng động, không có quang mang, lam nhân trước mặt Tả Mạc đột nhiên bị mất đi sức mạnh, cả người mềm nhũn, ngã xuống đất.

Băng lam tế lưu trên người Tả Mạc Vi Thắng bị mất đi khống chế nhất thời tan thành mây khói.

Vi Thắng và Tông Như như trút được gánh nặng, ánh mắt họ nhìn về phía A Quỷ tràn ngập khiếp sợ. A Quỷ không cảm thấy gì, giống như mọi chuyện đều không liên quan tới nàng, yên lặng đứng bên cạnh Tả Mạc.

Vi Thắng hỏi Tả Mạc: “A Quỷ hồi phục rồi sao?”

“Không biết.” Tả Mạc cười khổ nhúng vai không biết.

Sự khiếp sợ trong lòng hắn lớn hơn Vi Thắng và Tông Như nhiều, giống như bão tố vừa kéo đến, hắn không dám tin vào mắt mình nữa! Đây không phải là lần tiên nhìn thấy A Quỷ ra tay, trước đây Tả Mạc và những người khác đều không biết A Quỷ ra tay như thế nào.

Nhưng lần này hắn lại có thể nhìn thấy!

Thần lực!

A Quỷ dùng chính là thần lực!

Một loại thần lực khác hoàn toàn so với thái dương thần lực của hắn nhưng tuyệt đối chính là thần lực!

Thời gian trước, Tả Mạc tu luyện ba lưc, không biết chút gì về thần lực cho nên không thể nhận ra A Quỷ sử dụng chính là thần lực. Bây giờ hắn tu luyện chính là thần lực, tự nhiên vừa nhìn là có thể nhận ra A Quỷ dùng chính là thần lực.

Không thể hình dung được sự khiếp sợ lúc này của Tả Mạc, A Quỷ tu luyện chính là thần lực! Trong giây lát, vô số vấn đề giống như thuỷ triều tràn ngập trong lòng hắn.

Các dấu hiệu đều cho thấy, A Quỷ nhìn qua như không có quan hệ gì với hắn lại vô cùng có khả năng biết rõ thân phận của hắn. Khoả ngũ hành lưu ly châu trong cơ thể mình rất có thể liên quan tới A Quỷ.

Bản thân có thể tu luyện linh lực, còn có thể tu luyện ma thể, bản thân có thể tiến vào Thập Chỉ Ngục, những điều trước đây hắn chưa từng chú ý tới, lúc này lại hiện ra vô cùng rõ ràng!

Sau đó lại là định phách thần quang, thái dương thần lực,… không khỏi có chút khác biệt!

Cơ thể của mình nhất định có quan hệ với thần lực!

Thế nhưng…

Tả Mạc cắn chặt môi, sắc mặt thay đổi liên tục.

Thần lực đã sớm biến mất!

Bỗng nhớ tới tứ cảnh thiên đuổi tận giết tuyệt đối với các bộ lạc viễn cổ, Tả Mạc vô thức rùng mình một cái!

Nghĩ đến bản thân là người bị xoá mất trí nhớ, cảm giác u ám và nguy hiểm chợt sinh ra trong lòng, như một bóng hình dần lộ ra dưới lớp sương mù dày đặc.

Lẽ nào…

Trong lòng Tả Mạc run lên, không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Tất cả nghi hoặc hắn đều nhớ kĩ trong lòng, hắn quyết tâm nhất định phải tìm ra manh mối! Hắn nhìn lại A Quỷ đang đứng yên lặng bên cạnh mình, ánh mắt đầy nhu hoà.

Hình ảnh A Quỷ liều mạng che chở trước người hắn giống như mới chỉ xảy ra vào hôm qua.

Bất luận thế nào cũng phải tìm được Thuỷ Vân Thai!

Tả Mạc bình tĩnh trở lại, trong mắt đầy kiên định. Vi Thắng Tông Như luôn chú ý tới Tả Mạc thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy biểu hiện của hai người, Tả Mạc không muốn bọn họ lo lắng mỉm cười nhìn họ.

Lúc này bỗng nhiên hắn nhớ tới, vừa rồi trong giới chỉ có truyền tới một luồng dao động rất kì quái.

Hắn vội vàng tìm lại trong giới chỉ.

Là nó!

Con ngươi của Tả Mạc co lại!

Đống hài cốt ở góc giới chỉ, không biết vì sao biến thành đỏ sậm, giống như bàn là bị nung nóng vậy!

Mặc Ngọc cốt!

Luồng dao động vừa sinh ra là do Mặc Ngọc cốt!

Vô cùng kinh ngạc, Tả Mạc lấy tất cả Mặc Ngọc cốt ra. Mặc Ngọc cốt màu đỏ đậm vừa lấy ra băng lam của mấy người ở bên cạnh Tả Mạc liền giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, điên cuồng bay về phái Mặc Ngọc cốt!

Đống Mặc Ngọc cốt trước mặt Tả Mạc như một vòng xoáy mãnh liệt, không thấy đáy, không ngừng hấp thu băng lam.

Tê tê tê!

Tiếng băng lam hoá thành tế lưu không ngừng vang lên.

Đám người Tả Mạc nhìn thấy điều này thì sợ đến ngây người!

Đám người Vi Thắng còn ổn, tuy ràng kinh hãi nhưng dù sao cũng không biết đến Thái Dương thần điện, chỉ cho rằng Mặc Ngọc cốt là bảo bối gì đó. Tả Mạc lại là kẻ giật mình nhiều nhất, không ai hiểu rõ lai lịch của Mặc Ngọc cốt hơn hắn. Đây chính là thứ hắn tìm được trong Phần Thần cảnh ở Thái Dương thần điện. Lúc đầu hắn nhìn thấy Mặc Ngọc cốt có màu sắc tinh tế, cảm giác đặc dị, có thể trải qua vạn năm phong hoá chắc chắn là bảo bối nên luôn luôn giữ trong người.

Nhớ tới lam nhân vừa nói rằng trên người hắn có khí tức của tộc nhân, giờ lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng Tả Mạc rốt cuộc hiểu ra. Mặc Ngọc cốt này tám chín phần là tổ tiên của lam nhân, không biết bởi vì sao lại bị nhốt trong Phần Thần cảnh ở Thái Dương thần điện.

Lam nhân vốn đang hôn mê bất tỉnh bỗng á lên một tiếng rồi tỉnh lại

Sắc mặt ba người Tả Mạc đột nhiên thay đổi, bọn họ lúc này mới có phản ứng, vừa rồi quên mất không kiểm tra xem lam nhân có chết hay không! Không biết là do A Quỷ chưa hồi phục hoàn toàn hay do thực lực của lam nhân quá mạnh, đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy người bị A Quỷ ra tay mà vẫn còn sống!

Mắt A Quỷ vô thần, lại ngây ra như bình thường, thờ ơ nhìn lam nhân tỉnh dậy!

Chết tiệt!

Ba người đang muốn động thủ, nhất là Tả Mạc, hắn đang chuẩn bị trực tiếp dùng thần lực!

Nhưng sự kiện tiếp theo sau đó khiến bọn họ ngây ra tại chỗ!

Nước mắt lam nhân như trân châu không ngừng rơi xuống. Giọt nước mắt màu lam nhạt vừa rời khỏi khoé mắt nàng liền biến thành những hạt châu màu lam nhạt, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng lộp bộp.

lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy người có thể khóc thành như vậy, mọi người sững sờ đứng im tại chỗ.

“Nước mắt của lam nhân! Vận may của tiểu tử này không biết tốt đến mức nào nữa!” Trong đầu, Bồ yêu cảm khái lắc đầu.

“Vận may?” Tả Mạc hơi không hiểu, tất cả sự việc phát sinh trước mắt dường như không liên quan gì đến vận khí tốt hay không cả.

“Trời sinh lam nhân tính tình lãnh đạm, đại đa số lam nhân cả đời không rơi lệ. Giọt nước mắt gắp gió thì ngưng thành châu, tên là lam nhân lệ, là một loại thuỷ hành chí bảo cực hiếm! Càng quan trọng hơn chính là lam nhân mà rơi rơi lệ trước mặt người khác thì kẻ đó đã có được cảm tình của hắn!”

Bồ yêu học thức uyên thâm, chậm rãi nói.

“Thật hay giả thế?” Tả Mạc hơi không tin. Vạn nhất nữ nhân này đột nhiên phát điên, bọn họ cả đám cùng lên cũng không nuốt trôi được.

“Đó là sự thật.” Vệ buồn bã nói, trong giọng nói mang theo chút cảm khái, có thể trông thấy tận mắt hậu duệ của bộ lạc viễn cổ khiến tâm tình hắn không khỏi xao động.

Lúc này Tả Mạc mới thả lỏng, Bồ yêu và Vệ luôn đối đầu, nếu hai người này cùng nói là thật, vậy đó hiển nhiên là sự thật.

Hắn lặng yên đánh mắt với Tông Như và Vi thắng ngăn hai người động thủ, mặc dù hai người không hiểu lí do nhưng vẫn án binh bất động.

Lam nhân khóc một hồi liền thôi.

Hài cốt không biết háp thu vào nhiêu băng lam, màu sắc từ đỏ đậm biến thành màu lam nhạt, khiến người ta cảm thấy kinh ngạc chính là nó óng ánh giống như thuỷ tinh vậy.

Bốn phía bỗng vang lên những âm thanh xột xoạt, vô số thân ảnh lam nhân như ẩn như hiện trong băng lam.

Sắc mặt đám người Tả Mạc đại biến!

Lam nhân giống như thuỷ triều, từ bốn phương tám hướng vây đám người Tả Mạc vào giữa.

Trong lòng Tả Mạc đang cố gắng hỏi Bồ yêu “có được tình cảm của lam nhân” là gì, nếu không…

Lam nhân đứng dày đặc, khiến da đầu Tả Mạc dại đi!

Nhưng ngay sau đó, động tác của lam nhân khiến Tả Mạc vô cùng kinh ngạc, thở phào nhẹ nhõm! Đám lam nhân quỷ xuống triều bái, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự kích động khó tả.

Tả Mạc hiểu ra, lam nhân không phải đang bái bọn họ, quả nhiên, đám lam nhân đang quỳ bái thuỷ tinh cốt phát ra ánh sáng màu lam nhạt kia!

Hắn nhanh chóng kéo đám người Vi Thắng và Tông Như đứng sang một bên, lúc này vẫn cần nắm chắc tình hình mới được.

Ầm ầm ầm ầm!

Một tiếng động lạ phát ra đằng sau lưng Tả Mạc, hắn vội vàng quay đầu lại, trong nháy mắt giống như bị sét đánh trúng, ngây ra như phỗng!

Thuỷ tinh cốt không gió tự động, từng căn đứng thẳng lên, mỗi một căn xương bay lên một bộ phận, không ngừng dựng thành hình. Giống như có một bàn tay vô hình đang sắp xếp lại, đem đống hài cốt sắp xếp thành hình dạng.

Khó có thể hình dung cảm giác sợ hãi lúc này của Tả Mạc, tóc gáy hắn dựng đứng lên!

Thế Giới Tu Chân - Chương #530