Chương 327: Song Tử Điệp


Tả Mạc cùng Thuần Vu Thành chạy vội xuống nuôi dưỡng thất.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy nuôi dưỡng thất của Thành sư đệ, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, hắn mỗi ngày đều quá bận rộn, việc của Thành sư đệ vốn hắn đã quên mất.

Nuôi dưỡng thất của Thành sư đệ được chia làm mấy khu vực, sau khi nhìn kĩ hắn mới thất kinh. Mỗi khu vực đều là một thú trì độc lập, khi nào Thành sư đệ có thể kiến tạo thú trì cho bản thân chứ?

“Sư huynh, ngươi không biết, nó vừa mới nở ra đã khác biệt so với đồng loại.” Thuần Vu Thành sắc mặt không tốt, hắn vẫn còn chưa hết hoảng hồn, nhưng Tả Mạc ở bên cạnh hắn khiến hắn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

“Sư đệ, những thú trì này là do chính ngươi làm hả?” Tả Mạc cắt ngang lời hắn.

“Cái này sao, đúng vậy.” Thuần Vu Thành hiển nhiên không quá coi trọng vấn đề mà Tả Mạc đưa ra, hắn nhanh chóng quay lại đề tài đang nói: “Nó là đời linh điệp thứ chín, giống nó có tận hai trăm con…”

“Sư đệ, nơi này hình như không giống so với lần trước ta làm.” Tả Mạc chỉ vào một chỗ phù văn ở thú trì nói.

“Lẽ nào đệ biến đổi sai sao?” Thuần Vu Thành có chút xấu hổ mà gãi đầu nói: “Đệ cảm thấy nơi này không quá hoàn chỉnh nên thử biến đổi một chút, phát hiện hiệu quả cũng không tệ lắm nên giữ lại luôn.”

Tả Mạc bất ngờ, vội vàng xua tay nói: “Không thay đổi sai, không sai, sư đệ cảm thấy có hiệu quả thì cứ dùng đi.”

Nguyên lai vô tình, tạo nghệ nuôi dưỡng của Thành sư đệ đã đạt đến trình độ này rồi!

“Ồ, vậy là tốt rồi!” Thuần Vu Thành thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó thần kinh hắn một lần nữa lại căng ra, quay trở lại đề tài lúc trước: “Sư huynh, ngươi biết không, nó vừa nở ra ngay lập tức nuốt một con linh điệp. Đệ lúc đó hơi chút kinh ngạc, linh điệp đệ nuôi dưỡng nhiều như vậy nhưng cũng không có con nào thô bạo như vậy.”

Tả Mạc cuối cùng cũng chú ý đến đề tài mà Thuần Vu Thành đang nói, không khỏi tiếp lời: “Rồi sao nữa?”

“Sau đó” Thuần Vu Thành nuốt nước bọt nói: “Nó bất ngờ nuốt lấy hơn một trăm con linh điệp, đệ thấy nếu cứ tiếp tục như thế này không phải tất cả linh điệp đều bị nó nuốt vào sao. Đệ lập tức đem nó đặt cùng mấy con độc trùng để nuôi dưỡng. Mấy con độc trùng này, là đệ tại Tiểu Sơn giới bắt đầu nuôi dưỡng, tính tình hung hãn, rất có tiềm lực. Đệ đánh giá nếu tiếp tục nuôi, qua hai ba đời, nói không chừng có thể sinh ra một con tứ phẩm linh thú.”

Nghe thấy vậy, lòng hiếu kì của Tả Mạc không khỏi được khơi dậy: “Sau đó thì sao?”

“Kết quả là sau vài ngày đệ nhìn lại” Thuần Vu Thành sắc mặt có chút kinh sợ: “Mấy con độc trùng kia tất cả đều chết, toàn thân tro nguội, không có một chút sinh khí nào. Sư huynh biết không, tính tình của linh điệp đệ vốn tương đối quen thuộc nhưng chưa từng nghe nói qua có thứ linh điệp nào tà môn đến thế.”

Nhìn thấy sự sợ hãi còn lưu lại trong mắt của Thuần sư đệ, trong lòng Tả Mạc càng thêm hiếu kì.

“Mấy con độc trùng này có chết đệ cũng không tiếc, đệ vốn định lợi dụng chúng một chút, không nghĩ tới, mấy con độc trùng cả người giáp xác nanh vuốt, linh khí mất hết, một chút cũng không còn.” Thanh âm của Thành sư đệ có mấy phần mong đợi: “Đệ lúc này mới biết, con linh điệp này tuyệt đối không đơn giản.”

Tả Mạc biết rõ, sự tình đã đến mức này sẽ không khiến Thành sư đệ phải hoang mang như vậy, hắn hỏi: “Có việc gì đó ngoài ý muốn xảy ra phải không?”

Trên mặt Thuần Vu Thành còn hiện lên sự buồn phiền: “Từ ngày hôm qua, nó bỗng trở nên cực kì táo bạo, liều mạng xông ra khỏi thú trì. Con linh điệp này rất hung hãn, đệ xem thú trì không thể kiên trì được bao lâu, đệ cũng không thể áp chế được nên vội vàng tìm đến sư huynh.”

Lúc này hai người đã đi đến bên cạnh thú trì.

Tả Mạc lúc này đã nhìn thấy rõ ràng con linh điệp mà Thành sư đệ nói đến, hắn thất kinh. Con linh điệp này vây cánh một đen một trắng, không có một chút tạp sắc, nơi đặc biệt nhất chính là hai cái râu. Hai cái râu thật dài, từng đoàn vụ khí phập phềnh đồng dạng một đen một trắng, trong hai luồng vụ khí, mơ hồ có thể thấy được hai đồ hình nhỏ.

Nhưng khiến Tả Mạc cảm giác thấy giật mình chính là con linh điệp này toả ra uy nghiêm nhàn nhạt. Cỗ uy áp này tuy rằng cực kì yếu ớt nhưng rất rõ ràng, điều này khiến Tả Mạc nghĩ tới con tứ phẩm huyến giác đại mãng.

Lẽ nào đây là một con tứ phẩm linh điệp?

“Con linh điệp này rất đặc biệt.” Thuần Vu Thành lộ ra một chút đắc ý nói: “Đệ gọi nó là Song Tử điệp.”

Song Tử điệp nhìn thấy Tả Mạc nhất thời lộ vẻ cảnh giác. Trong lòng Tả Mạc khẽ động, toả ra khí tức của đại nhật ma thể, ngay lập tức Song Tử điệp lui đến góc của thú trì.

Linh điệp thật thông minh!

Tả Mạc trong lòng thầm khen, hắn càng thêm xác định con Song Tử điệp này chỉ sợ cách tứ phẩm không xa.

Nghĩ đến điều này, hắn nhẹ nhàng đập lên lưng Dịch thú bài, Hồng Ban điệp nhanh chóng bay ra. Hồng Ban điệp là tam phẩm đỉnh giai, cách tứ phẩm chỉ một khoảng ngắn. Hồng Ban điệp vừa bay ra ngay lập tức chú ý tới Song Tử điệp, nó tựa hồ đối với Song Tử điệp có chút kiêng kị.

Nhưng đúng lúc này, vụ khí từ đỉnh hai cái râu của Song Tử điệp từ trong thú trì bay ra, giống như một đạo hắc bạch thiểm điện quấn vào nhau, chuẩn xác bắn trúng Hồng Ban điệp!

Hồng Ban điệp tê liệt tại chỗ, sinh cơ nhanh chóng mất đi, trong nháy mắt, hắc bạch vụ khí rất nhanh quay trở lại thú trì.

Ặc, Tả Mạc và Thuần Vu Thành nhất thời hít vào một hơi.

Sự việc phát sinh quá đột ngột, từ đầu Tả Mạc không nghĩ tới, hắc bạch vụ khí của Song Tử điệp lại không bị ảnh hưởng bởi cấm chế của thú trì.

Hắc bạch vụ khí ẩn vào trong cơ thể Song Tử điệp, Tả Mạc nhạy cảm nhận ra uy áp của Song Tử điệp bạo tăng! Nhìn lại hai cánh hắc bạch của Song Tử điệp càng thêm tinh thuần, biến hoá rõ ràng nhất chính là hai đồ hình bốc lên từ trong vụ khí. Hai đồ hình này so với vừa rồi thì đường viền càng thêm rõ ràng, bọn họ to bằng đầu ngón tay, phiêu phù bên trong vụ khí.

Linh điệp thật quái dị.

Ngay khi Tả Mạc cảm thấy khiếp sợ vạn phần, Bồ yêu đột nhiên mở miệng: “Ây, con âm dương song sinh điệp này có chút ý tứ.”

“Âm dương song sinh điệp?” Tả Mạc phản ứng cực nhanh.

“Sư đệ này của người thật có chút trình độ à, có thể nuôi dưỡng ra linh điệp quý hiếm như thế.” Bồ yêu đầu tiên là tán thưởng Thuần Vu Thành sau đó nói tiếp: “Âm dương song sinh điệp ta cũng chưa từng thấy qua, hiểu biết cũng có hạn, con Song Tử điệp của sư đệ người cùng âm dương song sinh điệp mà ta biết có chút khác biệt, ngươi mở linh nhãn nhìn xem.”

Tả Mạc vội vàng mở linh nhãn, chỉ thấy từng sợi hắc khí không ngừng bay vào thú trì, ẩn vào trong cơ thể Song Tử điệp.

“Huyền sát khí?” Tả Mạc một lần nữa hít vào một ngụm lãnh khí: “Nó đang hút vào huyền sát khí!”

“Sư đệ ngươi nuôi dưỡng ra một thứ tốt.” Bồ yêu nhắc nhở nói: “Nhanh dùng Dịch thú bài thu vào, nhớ kĩ trước tiên phải dùng đại nhật ma thể.”

Được Bồ yêu nhắc nhở, Tả Mạc vội đem sự việc nói lại với Thành sư đệ, Thành Sư đệ vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: “Sư huynh nhanh một chút thu phục nó đi!” Thuần Vu Thành tu vi quá thấp, lúc nuôi dưỡng linh thú không có vấn đề gì nhưng mà thu phục loại linh thú hung hãn như Song Tử điệp này thì còn thiếu chút.

Ngay cả Tả Mạc khi thu phục Song Tử điệp này cũng phải vận dụng đại nhật ma thể.

Lập tức Tả Mạc không chút do dự xuất ra một Dịch thú bài còn trống, thôi động đại nhật ma thể, phía sau hiện ra Minh Hư dực, bên trong nuỗi dưỡng thất tràn ngập cảm giác áp lực. Toàn bộ linh thú bên trong thú trì nhất tề lui thành một đoàn, nơm nớp lo sợ. Hai đồ hình trên râu của Song Tử điệp lay động, nó tựa hồ ý thức được cái gì nhưng cảm giác áp lực mãnh liệt từ đại nhật ma thể khiến nó hạ hai cánh xuống.

Tả Mạc thấy thế, không chút do dự, cắt ngón tay xuất ra một giọt tiên huyết hướng Song Tử điệp đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết, trong miệng quát khẽ: “Thu!”

Hắc bạch hai cánh của Song Tử điệp run lên, không dám né tránh, giọt tiên huyết cùng pháp quyết kia vừa chạm vào hai cánh liền giống như giọt nước ngấm vào cát, nhanh chóng biến mất, trong chốc lát, hai cánh hắc bạch xuất hiện thêm một ấn kí huyết sắc hình trăng khuyết. Song Tử điệp hoá thành một đạo quang mang hắc bạch tương giao đầu nhập vào trong Dịch thú bài.

Bên ngoài Dịch thú bài xuất hiện hai đồ hình một đen một trắng, lưng tựa vào nhau mà đứng. Mặt trái Dịch thú bài sáng lên bốn ngôi sai, Thuần Vu Thành và Tả Mạc nhất tề lộ ra vẻ vui vừng, con Song Tử điệp này là tứ phẩm linh điệp!

“Ta nuôi dưỡng ra tứ phẩm linh điệp! Ta nuôi dưỡng ra tứ phẩm linh điệp!” Thuần Vu Thành mừng rỡ như điên thì thào tự nói.

Nuôi dưỡng ra tứ phẩm linh điệp luôn là ước mơ của hắn. Hắn xuất thân từ một môn phái nhỏ, mặc dù rất có thiên phú về mặt nuôi dưỡng nhưng so với những đệ tử của đại môn phái khác, tài nguyên hắn có được rất là hữu hạn. Có thể nuôi dưỡng ra tứ phẩm linh điệp đã là cực hạn của hắn, đây cũng là mục tiêu mà hắn luôn nỗ lực.

Mục tiêu mà hắn cho rằng cả đời mới thực hiện được thì giờ đây hắn đã làm được rồi.

Hắn cảm giác như đang mơ, không thực chút nào. Trong khi hắn mừng rỡ như điên không khỏi cảm thấy chút mờ mịt, mục tiêu cả đời cứ như vậy đã hoàn thành rồi.

Nhìn Thành sư đệ mừng rõ như điên mà lại mờ mịt, Tả Mạc cười cười, hắn có thể lý giải được tâm tình của Thành sư đệ lúc này. Đưa cho Thành sư đệ một quả ngọc giản, sau đó lặng yên rời khỏi nuôi dưỡng thất.

Thuần Vu Thành kích động rất lâu, mới dần dần trở lại bình tĩnh, lúc này hắn mới phát hiện ra trên tay mình xuất hiện thêm một quả ngọc giản.

Hắn vô ý thức mà kiểm tra nội dung bên trong, lập tức giống như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ.

Tả Mạc đi ra vận nô thuyền, đi tìm Bao Dịch, căn dặn hắn những thứ mà Thành sư đệ cần cái gì cũng không được thiếu. Bao Dịch liên tục vâng dạ, trong lòng ầm thầm kêu mình may mắn, cho tới nay phàm những thứ gì mà Thuần Vu Thành yêu cầu hắn đều tận lực thoả mãn. Hắn biết tuy rằng không hỏi tới việc của Thuần Vu Thành nhưng dù sao cũng là sư đệ của ông chủ, bây giờ nhìn lại bản thân tốt rồi.

Tả Mạc kín đáo đưa cho Thuần Vu Thành ngọc giản bao hàm toàn bộ nội dung của thú trì. Thành sư đệ đối với thú trì có mấy chỗ cải biến khiến hắn ý thức thiên phú nuôi dưỡng của sư đệ liền dứt khoát đem toàn bộ nội dung thú trì, tất cả đều cấp cho Thành sư đệ tìm hiểu. Thành sư đệ bây giờ cần phải có một mục tiêu hoàn toàn mới.

Hắn đem Song Tử điệp gọi ra, quan sát con linh điệp kì lạ này không khỏi cảm khái, chỉ có những người si mê như Thành sư đệ mới có thể bằng vào thú trì hoang dã mơ hồ không rõ lộ số nuôi dưỡng ra linh điệp kì lạ như thế này.

Nhưng hắn ngay lập tức nhíu mày, Thành sư đệ nếu như muốn tiến thêm một bước thì phải đối mặt với một vấn đề - tu vi. Tứ phẩm linh thú hơi có bất động thì Thành sư đệ khó mà áp chế được, Song Tử điệp là một ví dụ rất may mắn trong đó.

Cũng là vấn đề tương tự còn có Công Tôn sư đệ. Tả Mạc đối với lý giải chiến tướng càng ngày càng nhiều, cũng biết, chiến tướng cũng có một bộ tu luyện pháp quyết đặc biệt. Sơ kì chiến tướng đối với tu vi yêu cầu không cao nhưng mà càng tinh thâm thì yêu cầu đối với tu vi càng cao hơn.

Đây thật đúng là một vấn đề phải bận tâm rồi.

Tả Mạc cau mày suy nghĩ hồn nhiên không chú ý tới động tác của Song Tử điệp.

Thế Giới Tu Chân - Chương #327