Chương 280: Mở Màn ...


Bên ngoài trấn Nam Thắng.

“He he, bọn họ chắc chắn không nghĩ tới chúng ta còn trở lại.” Lôi Bằng nhìn thoáng qua trấn Nam Thắng vừa được sửa chữa, ria mép rung rung theo nụ cười.

Những người khác đều lộ vẻ quái dị.

Không ai ngờ mẹ trẻ lại mang theo bọn họ đi thẳng tới trấn Nam Thắng.

Bất quá, đối với việc tàn phá đại bản doanh của kẻ địch một lần nữa ai cũng rất hứng thú. Mọi người đều lộ vẻ thèm khát, hô lớn nhằm thẳng phía trấn Nam Thắng.

Vẻ tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt kẻ địch.

Thành Kim Ô.

“Chúng ta có nhiều loại pháp bảo thích hợp cho nhiều dạng tu giả, loại công kích, loại phòng thủ, loại phụ trợ, vân vân, ngài có thể xem thử tùy ý. Một món pháp bảo tốt ở thời điểm mấu chốt có thể cứu được mạng, mà giá cả cũng không đắt…”

“Đây là đặc sản của thành chúng ta, hỏa Kim Ô cấp bốn, ta nghĩ thứ này không cần giới thiệu nhiều. Chỉ cần ngài có đủ tinh thạch, chúng ta có thể cung cấp số lượng vô hạn cho ngài. Đương nhiên, đồ tốt như vậy cũng cần một cái giá thích hợp với phẩm cấp của nó…”

“Ngài hiện đang thấy là pháp bảo tuyệt mật, bồ đoàn Hắc Luyện. Sau khi có được nó, ngài hoàn toàn không cần dựa vào linh cốc, cái gì? Ngài không tin? Ha ha ha, ta hiểu mà! Không sao, sự thực sẽ chứng minh tất cả, ngài có thể thử. Dựa theo nguyên tắc vì khách hàng, chúng ta cung cấp dịch vụ dùng thử thứ này. Xin theo ta sang bên…”

...

“Tinh thạch của ngài không đủ? Ừm, cái này cần suy nghĩ một chút. Ngài biết đấy, những thứ chúng ta bày bán đều là đồ tốt không nơi nào khác có. Hỏa Kim Ô này chẳng hạn, bất cứ tu giả nào đều không thể cự tuyệt. Bồ đoàn Hắc Luyện, ừm, đây tuyệt đối là một pháp bảo vĩ đại! Không sai, dùng từ vĩ đại để miêu tả nó cũng hoàn toàn không quá lời, nó có tểh giúp ngài thoát khỏi cảnh phải trông cậy vào linh cốc…”

...

“Ồ, như vậy sao! Ta có thể hiểu chỗ khó xử của quý vị khó xử, nếu ngài đã có thành ý, chúng ta mỗi người lui một bước vậy. Ngài có thể mua chịu một số hàng hóa ở thành chúng tôi, nhưng số lượng cũng sẽ không quá nhiều. Ta tin rằng với thực lực của ngài hoàn toàn có thể nhanh chóng tiêu thụ nó. Tiêu thụ được bao nhiêu chúng ta không can thiệp. Ta nghĩ lợi nhuận dồi dào trong việc này đủ khiến sức mua của ngài tăng lên chỉ trong thời gian ngắn.”

“Nhưng cân nhắc tới chúng ta cũng chưa từng hợp tác, ngài cần cung cấp bảo đảm tương ứng. Bất cứ thứ gì cũng được, ta thấy thanh phi kiếm cấp bốn của ngài cũng không tồi…”

“A, quân tử không đoạt cái đẹp của người khác, nếu nó đã rất quan trọng với ngài, tại hạ cũng chẳng tiện cưỡng cầu. Chúng ta còn một phương án cuối, đó là lấy người của ngài ra để bảo đảm, bên ngài chỉ cần đưa ra một trăm người làm bảo đảm…”

...

"Hợp tác vui vẻ!"

Lão đại sau khi ra khỏi thành Kim Ô lập tức lắc lắc cái đầu phình bự, tên gầy như cây gậy trúc kia thực quá giỏi về mặt chào hàng. Những đồ tốt muôn màu muôn vẻ liên tục chuyển tới chuyển lui trước mắt hắn. Gió lạnh trước mặt khiến đầu óc hắn lập tức thanh tỉnh hơn nhiều, nhìn về ngọn núi xa xa, hắn hít một hơi thật sâu, biết rõ một cơ hội tốt đến mức quá đáng đang đặt trước mặt hắn!

Chỉ cần hắn nắm được cơ hội lần này, thực lực sẽ nhanh chóng tăng thêm vài cấp bậc!

Thúc Long dè dặt truyền âm vào trong vòng cổ, bất quá lần này người kia dường như cũng đang tranh luận với ai đó.

“Bọn họ chỉ có thể tu ma, không thể tu yêu được.” Giọng nói luôn mang theo vài phần trào phúng này Thúc Long rất quen thuộc, luôn luôn dạy bọn hắn tu luyện ra sao.

Thủ hạ này của ông chủ cũng thực thần bí, chưa từng lộ diện bao giờ.

Bất quá, hắn cũng chẳng dám làm gì, tính tình vị đại nhân này cũng không tốt lành gì cả.

“Ừm, ngươi nói không sai, tên tiểu tử kia giờ càng ngày càng không kiêng nể gì cả. Không thể để hắn tiếp tục đắc ý được, chúng ta đều là người có thân phận.”

“Được, làm theo lời ngươi thử xem.”

Nghe tiếng vị đại nhân này lẩm bẩm, Thúc Long rất thức thời yên lặng không lên tiếng.

“Thúc Long!” Từ trong vòng cổ truyền tới tiếng gọi của đại nhân.

Hắn vội vàng trả lời: “Có tiểu nhân.”

“Từ hôm nay trở đi, sửa lại kế hoạch tu luyện.”

“Rõ.” Thúc Long không có nghi vấn gì, cũng không phản đối, dù sao đại nhân nói tu luyện ra sao thì bọn họ cứ thế mà tu luyện thôi. Trước đây bọn họ còn chẳng hiểu gì về tu luyện.

Đại nhân đem những chỗ cần sửa cẩn thận giảng cho hắn một lần, Thúc Long chú ý nhớ kỹ, gặp chỗ nào không hiểu cũng hỏi rõ ràng.

Bồ yêu hiển nhiên thỏa mãn với thái độ của Thúc Long, bất quá hắn vẫn bổ sung một câu: “Ừm, ngươi đốc thúc bọn họ thật tốt vào, với tốc độ chậm chạp của các ngươi, cần tu luyện tới lúc nào chứ.”

“Rõ!” Thúc Long rất chăm chú trả lời.

"Nhất là Ô Sát Ma Sát trận, cần thao luyện thật tốt."

“Rõ!”

Trong đường hầm, Tả Mạc lau lau cái trán đầy mồ hôi, khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn. Bốn vách đường hầm được cần được trạm khắc phù văn, như vậy mới có thể tạo thành một đại trận hoàn chỉnh. Công trình Tả Mạc càn thực hiện cực kỳ lớn, mạng chín tổ hợp phù trận liên hoàn, mỗi tổ hợp cần một phù trận cấp bốn làm trung tâm, mười ba phù trận cấp ba phụ trợ.

Chín phù trận cấp bốn, một trăm mười bảy phù trận cấp ba, nói thực ra, ngay cả hắn cũng không dám tưởng tượng.

Song vẫn cắn răng làm!

Không làm sớm muộn gì cũng chết ở đây.

Khi bố trí những phù trận này hắn cũng chịu nhiều đau khổ, ngày ngày linh lực và thần thức đều tiêu hao nghiêm trọng.

Bất quá, cực khổ cũng không uổng, giờ hắn đã hoàn thành một phần ba tiến độ. Nhìn lại chặng đường đã qua, hắn cảm thấy thật không ngờ, một phần ba công việc, trước đây hắn chưa từng hoàn thành lượng công việc kinh khủng như vậy.

Thở một hơi thật dài, sợi chỉ lửa vàng kim bay lượn trong không khí như tinh linh bướng bỉnh, bay tới trước mặt hắn.

Theo ánh lửa, hắn nhìn thoáng qua nữ tu cách đó không xa.

Nàng vẫn như cái đầu gỗ, đứng đó chẳng hề nhúc nhích. Trên mặt lại có một cái mặt nạ, cái mặt nạ màu đen này do Tả Mạc luyện chế một lần nữa cho nàng. Con mắt nàng vẫn xám xịt trống rỗng, chỉ khi nào chiến đấu mới lóng lánh lên ánh tím quỷ dị. Toàn thân nữ nhân này đầy bí ẩn!

Nhìn vào nàng, Tả Mạc cũng thất thần!

Cô rốt cuộc là ai?

Ra sức lắc đầu, xua tan những tạp niệm trong đầu này đi, trước mắt cần suy nghĩ xem làm sao hoàn thành đại trận. Một tổ hợp phù trận lớn như vậy, trước đây thậm chí hắn không dám nghĩ tới.

Bây giờ thì từ thiết kế tới thực hiện đều do một mình hắn hoàn thành, mỗi khi nghĩ tới hắn lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Chờ anh làm xong cái này, cái gì mà hùng quan, cấm chế môn phái, tất cả đều chỉ là phù du.

Hắn chấn chỉnh lại tinh thần, một lần nữa vùi đầu vào làm việc.

Bộ Luyện Khí, Tôn Bảo lau mồ hôi, cười khổ nói với Cát Vĩ: “Tốc độ tiêu hao của ông chủ thật quá kinh người, chúng ta giờ cũng phải làm việc cật lực.”

Cát Vĩ chỉ đành cười khổ: “Còn cách nào khác, chẳng biết ông chủ có phải làm bằng sắt không, má ơi, chúng ta luyện ra nhiều linh kiện như vậy, cho dù ăn cũng không hết nhanh vậy được.”

Hai người nhìn nhau cười khổ rồi lại vùi đầu vào luyện khí.

Công Tôn Sai nhìn trấn Nam Thắng đã lần thứ hai trở thành phế tích, khuôn mặt không chút biểu tình. Hắn biết đây mới là bắt đầu. Cũng như một trận chiến lớn, tấm màn mới chỉ hé mở. Những trận chiến tiếp theo mới là khảo nghiệm chân chính đối với bọn họ.

“Đại nhân, chúng ta đi đâu đây?”

Tạ Sơn có phần chờ mong hỏi, hắn vẫn bội phục vị lão đại còn kém tuổi hắn này. Ông chủ và mẹ trẻ tuổi tác đều không lớn, vì sao đều lợi hại như vậy? Nghe nói bọn họ còn là sư huynh đệ, sư huynh đệ còn trẻ đã lợi hại vậy, thật hiếm thấy.

Lần tập kích này, không mạnh mẽ như trước, song dù vẫn phải ra sức nhưng vẫn có vẻ ung dung, điều này khiến Tạ Sơn trong lòng vô cùng thoải mái. Mới qua một thời gian ngắn mà mọi người đã tiến bộ nhiều vậy, nghĩ lại hắn cũng cảm thấy không thể ngờ.

Những người khác đều dồn dập nhìn về phía mẹ trẻ, đầy vẻ mong đợi, mẹ trẻ tự mình dẫn đội luôn đem tới cho bọn họ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

“Bọn chúng chẳng phải mới lập một phân đường sao? Chọn một cái ra tay đi.” Công Tôn Sai lộ vẻ lạnh lùng hiếm thấy, trong giọng nói mang theo sát khí.

Đám người hiếu chiến nầy lập tức kích động,

Chỉ có một số ít người từ biểu hiện khác thường của mẹ trẻ, ý thức được lần xuất kích này không bình thường, bọn họ liếc nhìn nhau.

Lẽ nào quyết chiến đã bắt đầu rồi…

Thiên Thủy giới, trong một sân đình hoa lệ, hương cỏ khắp nơi, linh thú chơi đùa. Ngay chính giữa là một lư hương bằng cổ đồng, sương khói lượn lờ, bên cạnh lư hương, một tu giả trung niên khoanh chân ngồi đả tọa trên bồ đoàn.

Bỗng nhiên, một con hạc giấy từ phía xa bay tới trước mặt tu giả trung nhiên.

Tu giả trung niên mở mắt nhìn hạc giấy, lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn vội vàng mở hạc giấy, cẩn thận đọc xong rồi im lặng trầm tư.

Một lát sau hắn mới ngẩng đầu, bấm tay búng ra, một đạo kiếm quang bay ra. Không bao lâu sau, một nữ tu bay tới trước mặt tu giả trung niên, khẽ cúi chào: “Đại nhân cho gọi không biết có chuyện gì?”

Nữ tu thân khoác linh giáp đỏ thẫm, dung mạo xinh đẹp, cử chỉ lễ độ.

“Ngươi có biết tình hình ở Tiểu Sơn giới không?” Tu giả trung niên trầm giọng hỏi.

"Có biết một chút.”

“Ừm, nói đi.”

“Tiểu Sơn giới giờ do Minh Tiêu phái chưởng quản. Sau khi yêu quân tràn qua, linh khí ở đó héo rũ khiến nhiều tu giả bị vây khốn ở trong, Minh Tiêu phái lại trấn giữ sông ranh giới.” Nữ tu hơi ngừng lại: “Bách Hoa Minh có giao du với Minh Tiêu phái, dường như có giao dịch ngầm.”

“Minh Tiêu phái dã tâm không nhỏ.” Tu giả trung niên sắc mặt hơi trầm xuống: “Xem ra bọn chúng định coi Tiểu Sơn giới như tài sản riêng. Chủ của Minh Tiêu phái giờ là sai?”

"Là Minh Tiêu lão tổ."

“Lão già này.” Người trung niên cười lạnh nói: “Tự có người thu thập hắn.”

Nữ tu không nói một lời, yên lặng đứng đợi.

Người trung niên lấy ra một lệnh bài, ném cho nữ tu: “Điểm lấy hai trăm người, theo ngươi tiến vào Tiểu Sơn giới. Có lệnh bài này lão già kia cũng sẽ không cản ngươi.”

"Không biết nhiệm vụ của thuộc hạ là gì?"

“Ngươi đi lần này chỉ cần làm một chuyện.” Tu giả trung niên nói: “Tiểu Sơn giới xuất hiện một lần sao hiện ban ngày, ngươi đi điều ta chuyện này.”

“Sao hiện ban ngày?” Nữ tu lộ vẻ kinh ngạc.

“Không sai, Thiên Nguyệt giới cũng có hiện tượng này một lần. Chỉ sợ hai lần này có liên hệ gì đó. Ngươi cần chú ý nhiều nhất là những tu giả từ Thiên Nguyệt giới trốn theo hướng Tiểu Sơn giới.”

"Nếu tìm được người thì xử trí ra sao?" Nữ tu khom người hỏi.

“Bắt về!” Người trung niên nói.

“Thuộc hạ đã hiểu.”

Thế Giới Tu Chân - Chương #280