Hoàng Trác Quang đứng trên không trung.
Trong mắt Trịnh Trung trước giờ vẫn toát lên sự lãnh đạm, vô thức mà lộ ra vài phần kinh sợ. Bị lừa! Vẻ kiệt ngạo trên mặt Hoàng Trác Quang sớm đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả, trong mắt hắn lộ ra sự châm chọc.
Cỗ khí tức cương mãnh kia chỉ là hắn nguỵ trang mà thôi!
Trịnh Trung nhận ra rằng mình đã bị lừa. Hắn ngay từ đầu đã cho rằng Hoàng Trác Quang là kẻ cương mãnh bá đạo, lúc này mới phát hiện ra đã lầm.
Thiên không kiếm, bay bay lượn lượn, linh hoạt kì ảo mênh mông cuồn cuộn, vô hình vô chất!
Kiếm ý của hắn, cực kì quái dị, trước đây Trịnh Trung chưa từng gặp qua. Mà đáng sợ nhất, là toàn bộ bầu trời giống như hậu thuẫn cho hắn, ánh mắt Hoàng Trác Quang đứng ở đối diện lạnh lùng bình tĩnh giống như bầu trời, trong lòng Trịnh Trung chiến ý cứ từng chút từng chút suy yếu.
Kinh nghiệm chiến đấu của Trịnh Trung cực kì phong phú, tu vi hắn cao hơn Hoàng Trác Quang một bậc, lậo tức phát hiện bất ổn.
Nhưng hắn không cam lòng rời đi như vậy.
Mắt thấy tình hình phía dưới, hắn biết rõ, chỉ cần kiên trì một chút nữa là có thể đợi các sư đệ tới trợ giúp. Vô luận là kiếm ý Hoàng Trách Quang khó phá hay kiếm chiêu thay đổi liên tục, hắn tin rằng với vài người liên thủ nhất định có thể tiêu diệt được đối phương.
Đánh tới đây, Trịnh Trung kì thực đã thất bại. Nhưng mục tiêu của hắn rất rõ ràng, thứ hắn muốn không phải là đánh thắng Hoàng Trác Quang mà là đến được bí cảnh. Cho nên, hắn muốn kéo dài thời gian.
“Các sư đệ của ngươi đều đã chết.” Trịnh Trung bỗng nhiên nói.
Hoàng Trác Quang lơ đễnh cười nói: “Những tên phế vật, chết cũng không đáng tiếc.”
Trên mặt hắn không nhìn ra chút nào cương mãnh bá đạo lúc trước, ánh mắt lạnh lùng, thong dong trấn định.
Trịnh Trung trong lòng phát lạnh, một kẻ tàn nhẫn không tình người, hắn nói: “Ngươi vì sao không chạy?”
“Chạy?” Hoàng Trác Quang giống như nghe được một điều buồn cười cực lớn: “Tại sao phải chạy? Ta biết rõ ngươi đang kéo dài thời gian, ngươi đang đợi các sư đệ của ngươi tới để liên thủ.”
Hoàng Trác Quang ngữ khí bình tình, không nghe ra nửa điểm hoảng loạn, khoé miệng bỗng nhiên nhếch lên, con mắt từng chút nheo lại: “Đáng tiếc, ngươi không biết, thực lực chênh lệch giữa ngươi cùng ta không phải dựa vào nhân số là có thể bù đắp được.”
Trịnh Trung hơi kinh ngạc, ngữ khí của Hoàng Trác Quang đầy sự tự tin chứ không phải giả bộ, trong lòng hắn có chút nghi ngờ. Một đấu một, chưa nói tới hoàn cảnh xấu, nhưng song phương thực lực không chênh lệch không giống như Hoàng Trác Quang nói quá xa đến vậy.
Chẳng nhẽ Hoàng Trác Quang còn ẩn dấu thực lực? Trái tim Trịnh Trung đập mạnh.
Tả Mạc tốc độ rất nhanh, giống như một tia chớp, trong nháy mắt đã tới trước cửa vào bí cảnh. Cửa vào ở bên trong một sơn động, bên ngoài cửa sơn động, tất cả đều rối loạn, kiếm mang bay khắp nơi, quầng sáng pháp bảo rực rỡ sắc màu. Sơn cốc nho nhỏ, linh lực bên trong hoàn toàn hỗn loạn.
Đám người Liễu Quý nhìn thấy Tả Mạc, sắc mặt không khỏi khẽ biến.
Đây là nhân vật sư huynh dặn kĩ bọn họ không nên trêu chọc vào, bọn họ tận mắt nhìn thấy Tả Mạc vừa rồi phát ra Dương Sát Cương Lôi, giờ đây càng kiêng kị. Lúc này thấy Tả Mạc cũng hướng bí cảnh bay tới nhất thời thầm hô không ổn.
Bọn họ bảy người, trốn trong đám người hỗn loạn tính đục nước béo cò. Bọn họ cực kì cẩn thận, thu hoạch cũng có chút đỉnh. Nhưng chút ích lợi ấy không thể đánh đồng với bí cảnh chưa dò xét qua.
Tả Mạc sớm đã để ý đám người Liễu Quỷ, vừa nhìn thấy bọn họ cảnh giác, hắn biết nếu như đến nói cho đối phương kế hoạch của bản thân, khẳng định đối phương sẽ không tin tưởng.
Hạ quyết tâm, Tả Mạc không hề do dự, tiện tay lấy ra U Thuỷ kiếm.
Hít một hơi thật sâu, hắn đạp mạnh lên mặt đất, bay thẳng lên! Giống như tên rời cung, thoáng cái đã vọt lên hơn mười trượng. Tới điểm cao nhất, hắn bỗng nhiên gập gối ôm vai, thực hiện động tác trở mình. Nhưng, hắn lộn nhào trở nửa mình, đầu hướng xuống dưới, hai chân hướng về phía trước mạnh mẽ đạp.
Phanh!
Phía trên thân thể hắn giống như có một bức tường vô hình, hai chân dẫm lên trên mặt, kình khí bốn phương!
Linh lực toàn thân Tả Mạc trong nháy mắt tăng lên!
Thân thể duỗi ra, từ mũi kiếm đến gót chân là một đường thẳng tắp, lúc này cả người hắn đã biến thành một thanh phi kiếm.
Thanh âm sắc bén đột nhiên vang lên, át đi toàn bộ tiếng động trong sơn cốc.
Tất cả mọi người đều giật mình, vô thức mà ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời cả người như bị sét đánh trúng!
Trong những gợn sóng không khí vô hình mơ hồ có thể thấy một bóng người, toàn bộ không khí trong sơn cốc như run rẩy, không khí kịch liệt rung động truyền tới mặt đất, mặt đất giống như một cái sàng bị lay động, hơi hơi rung.
Lúc này Tả Mạc hoàn toàn vô cảm, không khí nổ ầm ầm bên tai hắn cũng không nghe thấy, cực nhanh mang đến cho người ta khoái cảm mãnh liệt, trong lòng không kìm được, hắn huýt dài một tiếng!
Gia tốc, gia tốc, không ngừng gia tốc!
Hắn giống như muốn linh lực, sức mạnh trong ngắn ngủi một trăm trượng này đều phải kích phát. Không khí xung quanh hắn cuồng bạo chạy loạn, nhiệt độ cũng không ngừng tăng lên.
Bỗng nhiên nghĩ đến lần trước Lưu Tinh Không Hoả, lúc đầu hắn đặt tên là “từ trên trời rơi xuống”, sau mới biết cái này gọi là Lưu Tinh Không Hoả, là một chiêu hữu danh của thiền tu.
Tông Như thử nghiệm rất nhiều lần nhưng không cách nào sinh ra không hoả.
Tả Mạc phát hiện điểm kì lạ, những dòng không khí chạy loạn xung quanh thân hắn cũng không phải là vừa ra đã tán. Lúc tốc độ đạt tới một mức nào đó, không khí bị xé rách sản sinh ra dòng chảy rối, cũng sinh ra một cỗ lực hấp dẫn kì dị. Cỗ lực hấp dẫn này gắn dòng chảy rối vào quanh thân thể hắn, hình thành nên một vùng chảy rối.
Không hoả được sản sinh ở vùng chảy rối này.
Hai tảng đá đánh vào nhau sẽ sinh ra tia lửa, mà vùng chảy rối này, như là một viên đá bay với tốc độ cao hợp với đá vụn tự nhiên tạo thành tia lửa bắn ra bốn phía.
Thần thức Tả Mạc giống như từng cái xúc tu, chính xác mà kích thích dòng chảy rối.
Bụp!
Một nhóm lửa từ vùng rối bên người hắn bắn ra, nhanh chóng, vùng loạn lưu bên người Tả Mạc giống như nhựa thông, thoáng cái đã cháy tới.
Hơn mười dòng lửa, giống như mười con rắn lửa, dọc theo thân thể Tả Mạc nhanh chóng trườn xuống.
Nhưng ngay sau đó, phát sinh biến hoá ngoài ý muốn của Tả Mạc.
Mười con rắn lửa này như ngửi thấy mùi máu, không hẹn mà cùng hướng mũi phi kiếm lao tới. Mũi kiếm giống như một cái vòng xoáy mạnh mẽ không ngừng mà hấp thu nuốt đi ngọn lửa. Trong chớp mắt, những tia lửa bên người Tả Mạc đều bị hút vào mũi kiếm.
Mũi kiếm lúc này giống như bị thiêu, lóng lánh ánh đỏ chói mắt!
Trong mắt mọi người trong sơn cốc, chỉ thấy một điểm cháy đỏ chói mắt, lấy tốc độ kinh người tạo ra một đường thẳng tắp!
Kiếm ý, không hoả, tất cả đều bị áp súc tại đầu mũi kiếm, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ!
“Mẹ ơi! Chạy mau!”
Không biết là ai trước tiên lên tiếng, cả đoàn người giống như vừa tỉnh mộng, nhất thời gào khóc thảm thiết, chỉ hận cha mẹ sinh ra chỉ có hai chân, liều mạng hướng hai bên cuồn cuộn mà chạy. Trong chớp mắt, xung quanh cửa động chật như nêm cối.
Sắc mặt mấy người Liễu Quý không khỏi đại biến!
Khi sư huynh nhắc nhở bọn họ không nên trêu chọc đối phương thì bọn họ còn chút không tin. Dù Tả Mạc vừa rồi phát ra Dương Sát Cương Lôi khiến bọn họ tâm sinh kiêng kị, nhưng cũng chỉ là kiêng kị mà thôi.
Một kiếm thẳng đến này mang theo kiếm ý cùng áp súc đến cực điểm!
Lúc này bọn họ mới chính thức cảm thấy sợ hãi!
Bảy người, không ai dám đứng ra đỡ một kiếm này, bọn họ giống như con rối, ngửa mặt, há hốc mồm, ngơ ngác nhìn về phía vùng sáng chói mắt đến cực điểm này!
Đây là… Đây là quái vật!
Lục thức của bọn họ hơn xa người thường, kiếm chưa tới, ánh đỏ được nén tới cực điểm làm bọn họ cảm thấy được sự nguy hiểm, cảm giác hít không thông nguy hiểm mãnh liệt.
Trong sơn cốc nguyên bản bởi vì hỗn chiến mà sinh ra không khí loạn lưu, lúc này giống như ngựa hoang bị không chế, nhất thời an tĩnh lại. Mặt đất run rẩy, lúc này giống như nhận ra được nguy hiểm, lặng ngắt như tờ.
Ngoại trừ đám người đang kinh hoảng chạy trốn, tất cả mọi thứ trong sơn cốc trong nháy mắt đều bất động.
Chúng nó giống như đang chờ đợi, đợi vương giả đến!
Đang ở thế giằng co trong mắt Hoàng Trác Quang và Trịnh Trung đồng thời bắn ra tinh mang bức người, cách bọn họ không xa, một thân ảnh đang lao xuống, ánh đỏ chói mắt.
Điểm sáng đỏ này làm hai người cảm thấy động dung.
Trong mắt Hoàng Trác Quang hiện lên một chút khác lạ, chú ý tới sự khẩn trương trên mặt Trịnh Trung, trong lòng khẽ động, cố ý nói: “A, ngươi này thực không kém. Lẽ nào hắn là kẻ thù của sư đệ ngươi?”
Lời nói của Hoàng Trác Quang chính là việc Trịnh Trung lo lắng nhất, nhưng hắn tin tưởng sư đệ của mình, bọn họ nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy, trả lời lại một cách đầy mỉa mai: “Không quan trọng, hắn vào được bí cảnh, chung quy so với người vào bí cảnh tốt hơn nhiều.”
“Các ngươi có thù với ta?” Hoàng Trác Quang một lần nữa nheo nheo mắt.
“Có thù?” Trịnh Trung cười có chút thê lương: “Những người còn sống ở Tiểu Sơn giới này ai không cùng các ngươi có thù chứ?”
“Ngược lại.” Hoàng Trác Quang gật gật đầu: “Thời cuộc chính là thế, muốn oán vậy oán các ngươi vận khí không tốt đi.”
Làm ra động tĩnh lớn như vậy, kinh sợ quần hùng, lúc này trên mặt Tả Mạc không có chút đắc ý nào. Được loạn lưu bao quanh sắc mặt hắn lúc này trắng bạch như giấy, trong mắt có chút kinh sợ, một sợi dây thừng đang treo ở trên cổ.
Trong đầu hắn lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm, mình thực sự là một kẻ hà tiện à!
U Thuỷ kiếm là một thanh thuỷ hành phi kiếm, hắn theo thói quen dùng “Ly Thuỷ kiếm quyết”, thuận tay lựa chọn thanh thuỷ hành phi kiếm này. U Thuỷ kiếm là một thanh phi kiếm tốt, toàn thân do U Thuỷ tế luyện mà thành, thuỷ hành lực vô cùng tinh thuần.
Chết tiệt!
Lực hành thủy tinh thuần vô cùng lúc này lại trở thành bùa đòi mạng người!
Ly Thuỷ kiếm ý bị nén không có vấn đề gì nhưng Tả Mạc không nghĩ tới, nén kiếm ý sẽ hình thành nên một hấp lực cực lớn mà hút không hoả vào, nén không hoả ở trên mũi kiếm.
Lúc này, có vấn đề phát sinh!
Không hoả là một loại lửa cực kì bá đạo, hơn nữa là loại lửa mà Tả Mạc không hề quen thuộc. Nước lửa vốn là đối nghịch, không hoả tiến nhập kiếm U Thuỷ, kết quả duy nhất hắn có thể nghĩ ra đó là nổ tung.
Huống hồ, không hoả trong kiếm còn bị nén đến cực hạn, mẹ ta ơi, trò này không cần đến U Thuỷ kiếm, chỉ cần một giọt nước đụng phải thì chỉ có một kết quả.
Oanh, một tiếng nổ phương viên ba mươi trượng xương cốt không còn.
Bây giờ còn thêm một cái cực kì nguy hiểm - kiếm ý bị nén cao độ! Kiếm ý gia nhập vào làm cho ba thứ giữ một trạng thái cân bằng vi diệu, nhưng đó chỉ là một trạng thái cân bằng cực kì không ổn định. Nói cách khác, Tả Mạc một khi buông tay, phi kiếm lập tức nổ tung.
Thêm nữa kiếm ý đã được nén này nếu nổ mạnh, trong vòng năm mươi trượng, à không, trong vòng tám mươi trượng ngay cả một sợi lông cũng không còn!
Nhìn thấy bản thân càng ngày càng gần mặt đất, sắc mặt Tả Mạc càng trắng bệch ra, tay run rẩy, khóc không ra tiếng.
Cứu mạng…