Ở Tiểu Sơn giới, biến động của tu giả chẳng ai để ý cả, mọi người chỉ lưu tâm tới tình hình biến động của linh cốc. Về phần tu giả, ai thèm quan tâm chứ?
Vệ Thành Bân dựa theo địa chỉ ghi trên ngọc giản mà tìm tới cửa. Trong lòng hắn có phần thấp thỏm, sớm biết nên xác nhận qua một chút, vạn nhất ngọc giản này là do có người đùa mình, vậy thảm rồi.
Đúng là đây rồi.
Hai con sư tử đá uy mãnh ngồi uy nghiêm hai bên cửa, trông rất sống dộng, không giận mà uy. Hắn cũng có vài phần nhãn lực, đây là con rối thú bằng cơ quan, bình thường không nhúc nhích nhưng nếu có người dám động thủ chúng cũng sẽ đứng dậy tấn công. Cánh cửa lớn bằng tinh thiết đen thùi thũi đóng chặt, thỉnh thoảng lại có ánh sáng của cấm chế lưu động. Tâm trạng hắn thoáng yên ổn một chút, ở trấn Nam Thắng người có loại nhà này hẳn là có chút thực lực.
Hắn đưa bàn tay dán lên hình vẽ cái chuông trên cánh cửa, truyền linh lực vào.
Đính đong!
Tiếng chuông réo rắt, một lát sau, cửa sắt chậm rãi mở ra.
Một đại hán mặt lấm tấm râu nhìn xuống hắn, ánh mắt sắc bén như đao, Vệ Thành Bân lập tức cảm thấy toàn thân phát lạnh. Hắn tuy là ngưng mạch nhưng sức chiến đấu thực sự rất kém. Hắn có thể đột phát ngưng mạch cũng là nhờ đốn ngộ sau một lần nghiên cứu ảo trận. Hắn khẩn trương nuốt nước miếng, đại hán trước mắt toàn thân tỏa ra khí tức cuồng bạo khiến trong lòng hắn thấy sợ.
“Tôi… Ta là Vệ Thành Bân…. Hai… Hai ngày trước nhận được một ngọc giản, nói là… »
Nghe Vệ Thành Bân lập cà lập cập nửa ngày cũng không nói rõ được ý mình, Lôi Bằng thực sự không kiên nhẫn nổi, ngắt lời: “Đúng rồi! Đúng là đây, không tìm sai.”
Nói xong, hắn một tay nhấc Vệ Thành Bân lên như nhấc một con gà, kéo hắn bay vào bên trong.
Vệ Thành Bân sợ tới mức nhắm nghiền đôi mắt, cả người run lên bần bật. Lôi bằng trong lòng cũng bực tới trắng mắt, chẳng biết là ý của ai nữa, không ngờ lại bắt hắn đi tiếp đón đám gia hỏa này. Cả lũ này ai nấy nhát như chuột, thấy hắn là run như cầy sấy.
Căn nhà này là một trong những sản nghiệp bí mật của Bao Dịch, thỏ khôn đào tới ba hang, đây là tác phong nhất quán của y.
"Lại thêm một người."
Linh lực trên tay Lôi Bằng khẽ xuất ra, Vệ Thành Bân chấn động tới ngất xỉu, bị hắn tiện tay vứt trên mặt đất.
“Ừm, tốp này đã có tám rồi. Thêm hắn nữa, chỉ thiếu một người là có thể đi rồi.” Tạ Sơn thỏa mãn nói. Nhiệm vụ lần này hắn đã hoàn thành vượt mức. Căn cứ theo tình báo của Bao Dịch, bọn họ tìm được tới ba vị tu giả am hiểu xây thành, ba người này cũng không ngoại lệ, bất cứ ai cũng không chống cự nổi mê hoặc của mỗi tháng hai trăm cân linh cốc.
Hắn cũng không khỏi cảm khái trong lòng, những người này nếu ở ngoài Tiểu Sơn giới, cho dù là đi đâu cũng đều được đối đãi rất tốt. Song tại nơi mạng người chẳng khác gì rơm rác như Tiểu Sơn giới, chỉ cần hai trăm cân linh cốc là đã có thể mua mạng một tu giả. Đều là tu giả, Tạ Sơn cũng không khỏi thổn thức không thôi.
Ở bên, Bao Dịch trong lòng cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn chính xác. Tuy rằng chưa từng gặp ông chủ nhưng hắn đã nhiều lần bị thực lực của ông chủ chấn nhiếp. Cho tới giờ, số tu giả được chuyển đi đã vượt qua con số sáu mươi.
Những người được chuyển ra ngoài thần không hay quỷ không biết, tựa như đột nhiên biến mất.
Ngoài thành chắc chắn có người tiếp ứng, hơn nữa lượng tiếp ứng nhất định không ít. Những người này cũng thực to gan, dám tùy ý làm bậy ngay dưới mi mắt Minh Tiêu phái. Nhưng có thể đào góc tường Minh Tiêu phái như vậy, trong lòng hắn cũng khoan khoái không thôi.
Công trạng đầu tiên này, mình làm cũng thật tốt!
Hạ Tường từ trên cao nhìn xuống mỗi lão đại của thế lực lớn, cảm giác thành tựu trong lòng tăng lên tới cực điểm. Trước đây khi gặp bất cứ người nào đang ngồi ở đó, gã đều phải cúi đầu khom lưng. Nhưng hôm nay gã lại có thể thoải mái nắm được vẻ kính sợ của họ đối với mình ẩn sâu trong đôi mắt.
Cảm giác này, thực tốt!
Gã nhanh chóng kéo bản thân trở lại, gã vẫn nhớ nhiệm vụ của mình.
Khuôn mặt nở một nụ cười rụt rè ôn hòa, giọng gã rất nhẹ, như đám mây cao ngất trên bầu trời: “Đã phiền các vị đợi lâu rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
“Bảy mươi người rồi. Cũng không sai lệch lắm! Thế nào? Kết thúc công việc chưa?” Lôi Bằng hơi nôn nóng, không kiềm được hỏi. Ngày nào cũng ở tại đây, Minh Tiêu phái kia đúng là đồ bỏ đi, không ngờ lại không chút phản ứng. Ban đầu hắn còn tưởng rằng lần này là hành động lớn, ai biết lại buồn chán như vậy, giờ hắn thầm muốn quay lại doanh trại.
Tạ Sơn không để ý tới y, gã nhìn danh sách, nhíu mày: “Những người còn lại sao lại không tới?”
Bao Dịch nghe vậy dở khóc dở cười nói: “Chúng ta dùng linh cốc mời chào bọn họ, nói tới cùng cũng là một dạng giao dịch, là ngươi ta đều đồng ý. Những người còn lại này có lẽ là cuộc sống hiện giờ không tồi, không muốn rời đi.”
“Chúng ta cứ như vậy mà buông bỏ bọn họ sao?” Tạ Sơn cảm thấy không cam lòng, gã không muốn nhiệm vụ đầu tiên mà mình dẫn đội có bất cứ tiếc nuối gì.
Bao Dịch ra vẻ buông tay nói: “Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ bắt trói bọn họ đem về?”
“Bắt trói đem về!” Đôi mắt Tạ Sơn sáng ngời, hưng phấn vỗ tay hoanh nghênh: “Ý này rất hay! Sao ta lại không nghĩ tới chứ?”
Lôi Bằng vốn nhàm tới phát chán, nghe thấy vậy cũng lập tức vui mừng, ra sức gật đầu: “Không sai không sai! Bắt trói tất cả đem về! Một người cũng không lưu lại!”
Những người khác đều cười ha hả, Tông Như không hiểu sao mở mắt, việc thiền định của hắn lại bị cắt đứt.
Bao Dịch sợ hãi tới biến sắc nói: “Không được! Không được! Hành động mấy ngày hôm nay của chúng ta không khiến cho Minh Tiêu phái chú ý đã là may mắn lắm rồi! Nếu chúng ta bắt trói người nhất định sẽ kinh động tới Minh Tiêu phái, vậy phiền to rồi!”
“Sợ cái chim!” Lôi Bằng bĩu môi, xem thường nói.
Bao Dịch vội vàng nhìn về phía những người khác thấy khuôn mặt những người khác cũng hiện vẻ nóng lòng muốn thử, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Hắn nhớ tới Tông Như, trong ấn tượng của hắn, Tông Như luôn luôn lão luyện thành thục, hắn nhất định sẽ không tán thành lần hành động này.
Còn không đợi hắn chuyển ánh mắt về phía Tông Như.
Đã nghe giọng Tông Như đầy vẻ bất đắc dĩ nói: “Ra tay luôn bây giờ hả? Đi thôi, giải quyết xong, ta cũng có thể về sớm một chút để ngồi thiền.”
Bao Dịch cảm thấy đầu mình như ong lên.
Mười lăm người, toàn bộ đều đồng ý với hành động bắt cóc, từ khi đề nghị tới lúc thông qua không quá một hơi thở. Có thể bày ra hành động bắt cóc với quy mô lớn như vậy ngay dưới mắt Minh Tiêu phái, riêng đề nghị này thôi đã khiến mọi người ở đây ngoại trừ Bao Dịch cảm thấy sôi máu!
Vậy mới không uổng công đi một chuyến chứ!
Nếu đã quyết định, đám người cũng nhanh chóng định ra phương án. Theo mẹ trẻ lâu như vậy, bọn họ cũng bắt đầu học cách lập kế hoạch ra sao, đã bắt đầu có dáng dấp côn đồ chuyên nghiệp.
Bao Dịch ở bên nghe vậy sắc mặt trắng bệch, sau này nhất định phải đứng cách xa lũ điên này một chút! Nhất là Tông Như, giờ hắn mới hiểu mình sai tới cỡ nào. Tông Như lúc bình thường lộ vẻ lãnh đạm, song chỉ cần hắn nói chuyện, một chủ ý thâm độc hiểm ác lập tức nhẹ nhàng đưa ra.
Ngươi một lời, ta một câu, một kế hoạch đơn giản nhanh chóng hình thành.
Vệ Thành Bân tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang trên lưng người khác. Xung quanh thi thoảng xẹt qua tiếng gió cho hắn biết mình đang bay với tốc độ cao trên bầu trời. Hắn không dám cử động, hắn biết mình có bao nhiêu năng lực, thậm chí không dám phát ra bất cứ âm thanh gì. Hắn nhẹ nhàng xoay đầu, cẩn thận quan sát xung quanh.
Cách hắn khoảng mười trượng có một tu giả, trên lưng hắn cũng đeo một người sau lưng.
Tới khi hắn thấy rõ xung quanh, lập tức kinh ngạc. Xung quanh hắn không ngờ có tới hơn một trăm tu giả, trong đó có hai mươi tu giả đang cõng người khác trên lưng. Các tu giả khác quây lấy bọn họ ở chính giữa để bảo vệ.
Vệ Thành Bân lúc này mới nhớ ra chuyện trước khi mình bất tỉnh.
Những người này rốt cuộc thuộc thế lực nào? Dường như là một thế lực lớn! Tuy vẫn không biết gì về tiền đồ của mình, nhưng hắn vẫn có phần mong đợi. Rất hiển nhiên, đây là một kế hoạch mười phần kín đáo. Hơn một trăm tu giả hộ tống hai mươi người, cũng cho thấy thế lực này coi trọng bọn họ ra sao. Đối phương tốn sức như vậy, ý đồ nhất định không nhỏ.
“Chú ý nhịp điệu của các ngươi, khống chế linh lực phát ra.”
“Giữ vững khoảng cách đội hình!”
“Đơn vị chiến đấu tầng ngoài cùng, cảnh giác cho ta!”
“Tận lực tránh xa đám mây.”
...
Thỉnh thoảng, những tiếng quát mắng vang lên không dứt bên tai, khiến Vệ Thành Bân kinh ngạc là những tu giả xung quanh lại không phát ra một tiếng động nào, không ngừng điều chỉnh vị trí bản thân.
Không biết vì sao, đám tu giả này luôn giữ vẻ nghiêm nghị trầm mặc khiến Vệ Thành Bân cảm nhận được một loại lực lượng khác.
Hắn không khỏi quan sát tỉ mỉ hơn nữa.
Đội ngũ trước mắt hoàn toàn khác bất cứ đội ngũ nào hắn từng gặp trước đây. Hơn một trăm người phi hành, đội ngũ nghiêm chỉnh như được đo bằng thước. Những đội ngũ tinh nhuệ hắn từng gặp trước kia so sánh với đám người này chẳng khác nào một đám loạn quân.
Xa xa thi thoảng lại thấy từng tốp năm đến ba tu giả đi tới đi lui tuần tra, hẳn là dò xét cảnh giới.
Càng xem càng kinh hãi, thực lực đội ngũ này biểu hiện ra vượt qua cực hạn mà hắn có thể tưởng tượng.
Ngụy Nhiên thần kinh căng thẳng, hắn là bộ thủ của Bính bộ. Lúc trước hắn chưa từng chỉ huy đội ngũ hơn ba mươi người, hắn luôn lo rằng đội ngũ của mình làm không tốt, luôn thận trọng cẩn thận, lúc tu luyện cũng bỏ rất nhiều sức.
Đây là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ với tư cách bộ thủ.
Nhiệm vụ Công Tôn Sai giao cho hắn cũng không phức tạp – chỉ đi theo một tuyến đường, đưa hai mươi người về doanh trại. Lúc đầu nghe được nhiệm vụ này hắn đã thở phào nhẹ nhõm, song khi thấy được tuyến đường, sắc mặt hắn không tự chủ được mà biến đổi.
Con đường này là một đường vòng cung rất lớn, chẳng khác nào đi một vòng rồi mới về doanh trại. Hắn không hiểu vì sao mẹ trẻ lại đưa ra một con đường phức tạp, bỏ gần đi xa như thế. Khiến hắn càng lo lắng là tuyến đường này phải qua địa bàn của vài thế lực.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ lúc nào cũng có thể bị tập kích.
Thế nhưng khi hắn thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt các bộ thủ khác cũng lập tức hiểu ra. Đây là một nhiệm vụ, cũng là một khảo nghiệm. Khảo nghiệm bọn họ rốt cuộc có năng lực đảm nhiệm chức vụ bộ thủ này không.
Cho tới giờ vẫn chưa gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Bất quá, hôm qua bọn họ gặp phải vài tu giả thám thính tới lui xung quanh họ trong chốc lát rồi rời đi.
Ngụy Nhiên có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn hiểu đám người mình đã bị theo dõi.
Dọc đường đi, hắn thời khắc nào cũng duy trì đội hình chiến đấu.
Thấy đám tu giả thủ hạ ngày càng hiện vẻ thành thạo, hắn cũng không khỏi cảm khái, quả nhiên thực chiến có thể rèn luyện người. Tiến bộ của bọn họ mấy ngày nay thậm chí vượt qua tiến bộ trong tu luyện một tháng trước.
Bầu trời phía trước đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt.
Con ngươi Ngụy Nhiên đột nhiên co lại, tới rồi!
Đó là pháp quyết cảnh báo do trạm canh gác phe mình phát ra. Hắn ra sức trấn tĩnh lại, đầu óc cố nhớ lại bình thường mẹ trẻ làm ra sao.
Hắn vung tay phải lên, bắt chước vẻ lạnh lùng của mẹ trẻ, thanh âm phát ra lại vô cùng lạnh lẽo.
“Chuẩn bị chiến đấu.”