Chương 229: Phù Trận Đột Phá


Tả Mạc được tháp nhỏ đưa tới một nhà kho, sau đó hai mắt hắn trợn tròn lên.

Trong nhà kho, quặng lạn thiết ngân chất chồng như núi, ngoại trừ quặng lạn thiết ngân, còn có một đống khoáng thạch nho nhỏ đủ mọi màu sắc khác nữa.

“Những thứ này từ đâu tới?” Tả Mạc chỉ vào đống khoáng thạch hỏi tháp nhỏ.

Tiểu Hắc ì ạch bò đến trên tay hắn, ra sức lắc lắc cặp rầu trên đầu. Tả Mạc lập tức hiểu ra, hóa ra là Tiểu Hắc, khích lệ một câu: “Tiểu Hắc thật thông minh!” Trong lòng bàn than thả ra một viên linh đan, Tiểu HẮc dùng hai chân trước cặp lấy linh đan, vui vẻ bò đi.

Tháp nhỏ vốn tâm thần tương thông với Tả Mạc, cảm nhận được tâm tư nóng lòng tranh công của nói, lại nhìn thân tháp tròn tròn trơn trơn bóng nhoáng của nó, lập tức nở nụ cười.

Cảm nhận được Tả Mạc hài lòng, tháp nhỏ càng đắc ý, bắt đầu vây lấy Tả Mạc quay tròn xung quanh, hồ lô dưới mái tháp cũng rung lên.

Chim ngốc vẻ mặt ngạo nghễ, con mắt giảo hoặt nhìn chằm chằm vào viên linh đan mà Tiểu Hắc đang mang theo. Ừng ực, tiếng nuốt nước bọt vang lên, vừa hay bị Tả Mạc nhìn thấy, lập tức cười ha hả, chỉ vào chim ngốc cười mắng: “Tên ham ăn nhà ngươi!”

Trong lòng Tả Mạc cũng không giận, mỉm cười quăng hai viên linh dan cho nó, chim ngốc lưu loát đón vào trong miệng, rung rung lông chim trên người, chẳng hề thẹn thùng, cứ thế ngông nghênh bỏ đi.

Cười xong, Tả Mạc nhìn đống khoáng thạch chất cao như núi, cũng có phần khó khăn.

Sauk hi luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện xong, nhu cầu lạn thiết ngân của hắn lập tức giảm mạnh. Nhưng nếu cứ để không một đống khoáng thạch lớn như vậy cũng quá lãng phí. Lạn thiết ngân phẩm giai không cao nhưng lại là một loại tài liệu thường dùng tới. Song muốn luyện hóa chiết xuất một đống khoáng thạch lớn như thế cũng chẳng phải đơn giản. Lãng phí thời gian vào chuyện này cũng chẳng có giá trị lớn gì.

Cũng may là Tả Mạc nhanh chóng nghĩ tới một biên pháp trung gian: thô luyện khoáng thạch.

Có phôi thô của lạn thiết ngân, lúc cần dùng chỉ cần tinh luyện lại một chút là được. Phôi thô cũng không chiếm nhiều chỗ như khoáng thạch, Tả Mạc phải suy nghĩ tới không gian trong Nạp Hư giới nữa. Một nguyên nhân quan trọng khác là hắn có thể thông qua phù trận để hoàn thành quá trình thô luyện, tiết kiệm thời gian.

Tả Mạc chưa từng thấy qua phù trận chuyên dùng để luyện hóa, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn đưa ra quyết định này.

Lý giải về phù trận ngày càng sâu sắc, sự tự tin của Tả Mạc cũng ngày càng lớn, nghiên cứu thứ chưa từng gặp qua, không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ thú vị. Hắn dự tính chế tác một phù trận lớn có thể đem toàn bộ khoáng thạch lạn thiết ngân luyện thành phôi thô chỉ trong một lần.

Lạn thiết ngân là tài liệu tam phẩm, độ khó khi luyện chế không lớn, không cần tới Kim Ô hỏa. Tả Mạc cũng không định dùng Kim Ô hỏa, Kim Ô hỏa tuy rằng thuần túy song lượng quá ít, nhất là lại muốn luyện chế lượng lớn khoáng thạch như thế.

Hỏa trận Tả Mạc lựa chọn đương nhiên không phải phù trận cấp thấp như phù trận Ly Hỏa mà là một hoát trận tứ phẩm có cái tên là Bích Viêm trận. Bích Viêm trận có thể sinh ra hỏa diễm màu xanh lục, dùng để luyện hóa khoáng thạch lạn thiết ngân cũng dư dả rồi.

Bất quá, Tả Mạc lần đầu luyện chế lượng lớn khoáng thạc chỉ trong một lần, cần bố trí ra sao phải suy nghĩ thật kỹ.

Bồ yêu lại đang chiến đấu kịch liệt với Công Tôn Sai trong cờ Dịch Chiến.

Để một người một yêu này có thể tùy ý chơi cờ Dịch Chiến, Tả Mạc chuyên môn luyện chế lại cờ Dịch Chiến, lấy mỹ danh là mở thêm tính chất quan hệ của cờ Dịch Chiến, sau đó tiện tay ném sang cho Công Tôn sai. Công Tôn Sai cũng mơ hồ đoán được, song vẫn vui vẻ giả bộ hồ đồ, dù sao hắn cũng chỉ cần người thần bí kia có thể bồi tiếp hắn chơi cờ là được.

Bồ yêu không có việc gì làm tất nhiên vạn phần nguyện ý, nhất là gần đây hắn thấy Tả Mạc vô cùng đắc ý, trong lòng cực kỳ khó chịu. Ma văn Kim Sí Đại Bằng lại không thu được hiệu quả nhu dự tính, mọi sự bực tức khó chịu trong lòng, Bồ yêu đều phát tiết lên người Công Tôn Sai.

Công Tôn Sai đáng thương, vất vả lắm mới nghiên cứu xong phương thức tấn công kiểu ba gợn sóng, cuối cùng cũng có thể dùng được có hình có dạng, mắt thấy chiến tổn khi đấu với Bồ yêu có thể lên mức dùng mười binh lính tiêu hao năm binh lính của Bồ yêu. Không ngờ tên này không nói hai lời, trực tiếp sử dụng sát chiêu mới phát triển --- trận phòng thủ khóa vách chuyên môn khắc chế phương thức tấn công ba gợn sóng.

Vì vậy, Công Tôn Sai lại bị Bồ yêu đánh cho hoa rơi nước chảy, không tìm được đường sống.

Công Tôn Sai bị bạo hành gần chết, hai tròng mắt trợn đỏ, cắn răng bắt đầu lại lần nữa.

Cảm thấy cục tức trong lòng còn chưa phát tiết hết, Bồ yêu không hề do dự lựa chọn ứng chiến.

Mười hai trận, Bồ yêu đổi liền mười hai loại chiến luạt, mỗi lần Công Tôn Sai đều cùng một dạng, toàn quân chết sạch, một binh không thừa.

Tuy Công Tôn Sai tính tình mười phần kiên trì nhưng cũng bị giết tới tái cả mặt. Trở lại doanh trại, khuôn mặt y âm trầm tới mức có thể phun ra nước, tản ra uy áp và hàn khí kinh người khiến ai ai cũng câm như hến, tim đập loạn lên.

Công Tôn Sai khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng anh tuấn khẽ nở nụ cười âm trầm.

Doanh trại lập tức yên ắng lạ thường.

Buổi tối, Công Tôn Sai tìm tới Tả Mạc: “Hôm nay có người tới rình chúng ta, đã bị giết chết.” Chỉ thấy bộ dáng y thần khí thanh sảng, thoải mái, khuôn mặt không còn chút tối tăm khó chịu lúc ban ngày.

“Tra ra là do ai không?” Tả Mạc ngừng tay hỏi lại.

“Là thủ hạ của một kẻ gọi là Xích tôn giả, Tạ Sơn nhận ra.” Vẻ mặt Công Tôn Sai vô cùng thất vọng: “Nghe nói thủ hạ có hơn trăm người.”

“Bọn họ có ý gì với chúng ta?” Tả Mạc có phần ngạc nhiên, chủ động tới làm phiền bọn họ, đây là lần đầu tiên.

“Có lẽ là cảm thấy chúng ta có phần uy hiếp.” Công Tôn Sai nâng cằm suy nghĩ.

“Bằng không lại đánh một trận?” Tả Mạc hỏi thử, hắn rất ngạc nhien, tên hiếu chiến Công Tôn Sai này, nói tới giờ còn chưa đề cập tới chuyện đánh?

“Thực lực đám gia hỏa này gần đây tăng lên rất nhanh, tốt nhất là bỏ qua trận này.” Công Tôn Sai giải thích. Trên tay bọn họ tinh thạch sung túc, hoàn toàn không cần sốt ruột.

Tả Mạc cũng hiểu, sau khi xăm phù trận, cân đối trong thân thể bọn họ bị đánh tan, tốc độ tăng trưởng của linh lực nhanh hơn hẳn, tình huồng này sẽ duy trì liên tục một quang thời gian, cho tới khi bọn họ đạt tới mức cân bằng mới.

Hắn bỗng nhiên có một chủ ý tuyệt diệu: “Ta có cách để bọn họ nhanh chóng nâng cao thực lực.”

Công Tôn Sai vội vàng hỏi: “Cách gì vậy?”

“Chỉ là có khả năng thụ thương.” Tả Mạc có phần do dự.

“Cái này không thành vấn đề!” Công Tôn Sai dùng ngữ khí cực kỳ bình thường trả lời.

Ông chủ lại một lần nữa tới doanh trại khiến rất nhiều người ngửi được mùi bất thường. Tuy rằng ai ai cũng nỗ lực tu luyện nhưng lại vẫn âm thâm để ý tới lão bản và mẹ trẻ.

Nghĩ tới đãi ngộ không phải dùng với người bọn họ nhận được chiều hôm qua…

Ngay cả Ma Phàm trước giờ vốn được đối xử theo ưu đãi hạch tâm cũng không khỏi run lên bần bật.

Hồi ức như ác mộng!

Chỉ thấy ông chủ ở một góc doanh trại bắt đầu làm việc, từng kiện tài liệu xuất hiện trên tay ông chủ, sau đó nhanh chóng hóa thành từng tia sáng chui vào trong mặt đất.

Hóa ra là bày trận, trái tim bọn họ lập tức buông lỏng lại. Ông chủ am hiểu phù trận, cái này ai nấy đều hiểu.

Có lẽ hôm qua có người rình coi, ông chủ cảm thấy doanh trại không đủ an toàn!

Song cũng có nhiều người không đồng ý với sự cẩn thận này của ông chủ, những ngày này bọn họ đều cảm thấy mình tiến bộ vượt bậc. Lại thắng lợi liên tục hai trận, hơn nữa đều là lấy ít thắng nhiều, sự tự tin trong tràn ngập trong lòng họ. Hơn nữa vừa ba phù trận vừa được xăm, hiệu quả thực quá rõ rệt, nhiều người thậm chí ước gì có ai tìm tới cửa để mình thử tay nghề xem.

Tả Mạc bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng thỏa mãn đứng dậy.

Hắn tiện tay xuất ra bộ năm kiếm ý của mình, năm thanh phí kiếm màu sắc khác nhau xoay tròn không ngừng trước mặt hắn. Nhìn năm thanh phi kiếm trước mắt, hắn đột nhiên sinh ra cảm giác cảm khái không biết nên nói gì. Bộ năm kiếm ý sau khi luyện chế xong còn chưa dùng trong thực chiến, giờ đã đem nó ra bày trận.

Hắn thực sự định dùng bộ năm kiếm ý để bày trận. Khi nghe Công Tôn Sai nói đám người kia đang trong thời kỳ tăng trưởng thực lực, hắn bỗng nhớ tới đại trận kiếm ý.

Đại trận kiếm ý của môn phái thay đổi liên tục, tạo thành tác dụng rất lớn đối với việc tăng trưởng thực lực của hắn, nhất là đối với lý giải về kiếm ý.

Đám gia hỏa thủ hạ này đang trong thời kỳ tăng trưởng linh lực, nếu lúc này có thể tạo một ít áp lực đối với bọn họ sẽ rất có lợi đối với tiến bộ sau này. Nhất là khi Tả Mạc biết trong hơn một trăm người này chỉ có năm kẻ lĩnh ngộ được kiếm ý, hắn lại càng thêm kiên định với suy nghĩ này của mình.

Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý không chút trắc trở, khi ở Vô Không Kiếm môn, cho dù là sư huynh Vi Thắng hay sư huynh La Ly đều lĩnh ngộ được kiếm ý. Sau đó tham gia hội thi kiếm, số tuyển thủ lĩnh ngộ kiếm ý cũng không ít, dẫn tới trong ý thức của Tả Mạc cảm thấy việc lĩnh ngộ kiếm ý cũng chẳng phải chuyện quá khó khăn.

Kiếm ý, sao có thể không lĩnh ngộ được?

Lấy bộ năm kiếm ý làm trung tâm, gia tăng thêm một ít phù trận cần có, nghiễm nhiên trở thành bản yếu bớt của kiếm ý đại trận.

Ngoại trừ có thể tạo áp lực nhất định cho bọn họ, còn có thể giúp họ lĩnh ngộ kiếm ý. Kiếm ý vô hình, kiếm ý mỗi người cũng mỗi khác, rất nhiều thứ chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể truyền bằng lời, chẳng bằng dứt khoát ném bọn họ vào nơi tràn ngập kiếm ý. Tuy rằng không cách nào chắc chắn bọn họ nhất định sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý nhưng vẫn có thể gia tăng khả năng lĩnh ngộ kiếm ý của họ.

Còn về phần thụ thương? Công Tôn Sai vốn coi mạng người như rơm rác nào để ý tới, đám gia hỏa liếm máu trên lưỡi đao nào quan tâm đến?

Toàn bộ đại trận chiếm tới bảy tám mẫu, phù trận khi thành hình kiếm ý tung hoành, sát khí lẫm liệt, phù trận tạo thành một phiến mây đen như mực trên bầu trời, thỉnh thoảng lại vang lên tia điện, tiếng sấm khiến mọi người chấn kinh.

Mà khi bọn họ thấy Công Tôn Sai vẻ mặt tươi cười, lập tức tim lại chìm xuống tới đáy.

Bố trí kiếm trận tạo cho Tả Mạc rất nhiều linh cảm, hắn vừa hoàn thành liền lpaj tức chạy tới nhà kho bắt đầu bố trí phù trận luyện hóa khoáng thạch. Hắn quyết định không di chuyển khoáng thạch, dùng nhà kho làm lò đan, bắt đầu bố trí phù trận.

Trước đây còn rất nhiều hạn chế, lúc này đều không cánh mà bay, hắn chỉ cảm thấy thư sướng không nói nên lời. Tài liệu và pháp quyết đều như hạ bút thành văn, tựa như mọc thêm một con mắt, từng đạo từng đạo không ngớt bay vào tường nhà kho.

Hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái tâm thần thông linh, mỗi chi tiết của phù trận không ngừng hiện lên trong đầu hắn, rõ ràng lạ thường. Cơ hồ là ý nghĩ vừa hiện lên, pháp quyết trên tay đã hoàn thành!

Hai tay mười ngón biến ảo với tốc độ càng lúc càng nhanh, như mây bay nước chảy. Mà trên bốn vách tường, từng đạo triện văn huyền ảo cũng lan tràn với tốc độ kinh người.

Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, bốn bức tường nhà kho, trần nhà và sàn nhà, tất cả đều đã đầy triện văn.

Đại trận hoàn thành rồi!

Tả Mạc kinh ngạc đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Tâm thần hắn chìm trong trạng thái tùy tâm sở dục chưa bao giờ có vừa rồi, cảm giác kia thực quá mỹ diệu!

Một lát sau hắn mới dần dần khôi phục tinh thần. Ánh mắt đảo qua những triện văn phức tạp trên vách tường kia, chỉ trong giây lát, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu!

Bất quá cũng rất nhanh hắn cũng thoát khỏi trạng thái say sưa của mình, lắc đầu bật cười, tiện tay đem đống khoáng thạch đủ mọi màu sắc kia ném vào trong giới chỉ. Lại ngay lập tức lấy ra ba viên tinh thạch tứ phẩm để vào trong mắt trận.

Hắn thậm chí không buồn kiểm tra đại trận. Hắn vô cùng chắc chắn về đại trận này, hoàn toàn chính xác, không chút sai lầm!

Thế Giới Tu Chân - Chương #229