Chương 217: Sát Chiêu Và Ma Phàm


Ma Phàm bay hoàn toàn không nhanh mà rất bình ổn, chiến trường nhìn như hỗn loạn từ từ gần lại, phóng to ra, tâm thần hắn cũng có phần hoảng hốt.

Nói thật ra, hắn kỳ thực rất bội phục Công Tôn Sai. Tên gia hỏa nhìn qua tuổi còn nhỏ hơn mình, lại là một người mới tới mức không thể mới hơn. Ngay từ lúc ban đầu, từ những hạng mục huấn luyện rối loạn kia có thể thấy được manh mối rồi, Ma Phàm vốn tưởng rằng rơi vào tay một tên gà mờ như thế cái mạng của mình cũng nguy tới nơi rồi. Song không nghĩ tới, Công Tôn Sai nhanh chóng chuyển biến, huấn luyện vốn hỗn loạn cũng bắt đầu trở nên đâu ra đấy.

Khoảng thời gian này, mọi người lúc đầu cũng không phục, sợ hãi, dần dần chuyển thành thực sự kính phục. Tất cả đám người đều là kẻ đi từ trong núi đao biển máu ra, những thứ này trước đây dù chưa chưa từng nghe nói nhưng dùng tốt hay không thì đều hiểu rõ.

Mỗi đoàn đội đều như vậy, chỉ cần ngươi có thể không ngừng dẫn dắt mọi người thu được thắng lợi, mạng sống của họ được bảo đảm, vậy sẽ không ai không phục.

Ma Phàm là người đầu tiên nhận ra chiến thuật của Công Tôn sai hữu dụng ra sao. Trước lúc những người khác hiểu ra được điểm đó hắn đã bắt đầu huấn luyện cẩn thận tỷ mỷ, thẳng tới mức đạt được yêu cầu của Công Tôn Sai.

Tất cả mọi người đều bí mật gọi Công Tôn Sai là “bà mẹ nhỏ Công Tôn” bởi vì hắn nhìn qua âm nhu ngượng ngùng như con gái. Tất nhiên trong đó không thiếu thành phần ác ý mỉa mai, không có cách nào, ngoài mặt không dám làm gì người ta, đành phải âm thầm chửi rủa.

Đương nhiên không ai dám nói ra bốn chữ này trước mặt hắn. Bà mẹ nhỏ này mặc dù là mẹ, song lại là một bà mẹ hung dữ.

Chăm chú nhìn vào chiến trường hỗn loạn, trong đầu Ma Phàm hiện lên lời nói mà Công Tôi Sai không ngừng răn dạy hắn với giọng âm nhu.

“Phải chú ý khoảng cách trong đội ngũ của đối phương…”

“Phải chú ý tới tiết tấu công kích của đối phương... Sau mỗi đợt tấn công mạnh mẽ đều có một khoảng thời gian cực ngắn linh lực không thể tiếp tục, đây là lúc đối phương yếu nhất…”

“Chú ý tới mục tiêu quan trọng của đối phương…”

“Phải xem xét toàn cục…”

...

Những thứ này đối với hắn đều là nội dung mười phần xa lạ.

“Đúng là một bà mẹ nhỏ phiền phức.” Vô thức lầm bầm một câu, hắn đã bước tới sát bên chiến trường.

Khóe mắt liếc nhìn đầu lĩnh của đối phương uy phong hiển hạch, dùng lực lượng bản thân cứng rắn áp chế một đơn vị tác chiến. Ma Phàm không hề chạy ra giúp ngay tức khắc, ba người kia tuy rằng bị áp chế gắt gao, nhìn qua mười phần chật vật song trận pháp của cả ba không loạn, có thể chống đỡ thêm một quãng thời gian.

Ngay lúc này, hắn chú ý tới có vài tên gia hỏa linh lực toàn thân sôi trào, hiển nhiên là điềm báo trước sắp phát ra kiếm chiêu mạnh mẽ.

Nói như vậy, càng là kiếm chiêu uy lực lớn thời gian phát động càng dài.

Nhưng đơn vị tác chiến mà bọn họ giao đấu cùng hiển nhiên cũng đang chuẩn bị phát động chiêu thức mạnh mẽ. Bất cứ tu giả phe nào xung quanh cũng đều không ý thức được mà lựa chọn kéo giãn khoảng cách, uy lực những chiêu thức mạng mẽ va chạm rất đáng sợ, chỉ hơi vô ý sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Trong mắt Ma Phàm ánh lên một tia sáng, không lùi mà tiến, lặng lẽ tới gần hai bên.

“Nếm thử Xích Hồng kiếm của ta!” Một đạo kiếm mang màu đỏ sậm đột nhiên bắn tới, mang theo tiếng xé gió bén nhọn.

“Ha ha, ông đây cũng theo một chân, Cự Linh Kiếm phủ!” Một đạo kiếm mang ngưng thực như lưỡi rìu màu xanh xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, mang theo thanh thế đáng sợ, mạnh mẽ chém xuống!

“Bức Quỷ Quần Khốc!” Bảy tám đạo kiếm manng có hình như con dơi màu đen, phát ra tiếng tê tê nhẹ, vẽ thành một đường cong quỷ dị bắn về phía ba người.

Mà ba người trong đơn vị tác chiến đối diện vẫn không chút hốt hoảng hay rối loạn, từ đầu tới giờ vẫn duy trì Tam Tài trận. Hỗn chiến bắt đầu bọn họ cũng có phần hoảng loạn nhưng sau đó dần dần quen thuộc khả năng dẫn dắt khí cơ vi diệu của Tam Tài trận, khả năng phối hợp càng lúc càng ăn ý. Lòng tin của ba người cũng càng lúc càng tăng.

Chiêu thức mạnh mẽ của đối phương cũng không khiến bọn họ kinh hãi thất thố.

Lúc bình thường, ba người bọn họ một đấu một với đối phương cũng không sợ, huống chi bây giờ còn có tam tài trận tương trợ.

Ba người dẫn đầu là Lôi Bằng, trước khi bị bà mẹ trẻ thu phục, tên này là kẻ ngang ngược kiêu ngạo không vâng lời nhất, lúc này lại bị kẻ khác chạy tới trước mặt làm càn, lập tức hung ác theo đảm lượng sinh ra, đôi mắt trợn tròn như quả chuông đồng, bàn tay to như cái quạt mở ra chỉ vào ba tên gia hỏa phía trước, hung hăng quát lớn một câu.

“Làm thịt bọn chúng!”

Hai tên kia khuôn mặt cũng đằng đằng sát khí, mọi người đều là kẻ đi từ rừng đao biển máu ra, trong lòng sao không có vài phần tức giận?

Sát chiêu ai lại chẳng có?

Chỉ thấy một kẻ trong số đó thần sắc nghiêm nghị, hai tay bao phủ trong hai luồng sáng màu xanh đậm, ánh sáng xanh không những không sáng lên mà ngược lại tối đi, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng khó khăn lắm mới bao phủ được nắm tay, song ánh sáng xanh này lại ngưng thật tới cực điểm, như song gợn vậy.

Song quyền chậm rãi chém ra, chỉ thấy hai đạo quyền mang màu xanh lam tuột khỏi tay, gặp gió lập tức hóa lớn, một cỗ khí tức ngưng thật ứ đọng lập tức bao phủ toàn trận.

Thiên Ba quyền.

Trong số mọi người chỉ có duy nhất một gã Thiền Tu, có thể đứng vững trong đám người tất hắn phải có điểm độc đáo, vừa ra tay đã thể hiện khí thế bất phàm.

Một đồng bọn khác bên cạnh hắn, Niên Lục hừ lạnh một tiếng, hai tay nâng lên trời, thân hình xoay tròn, càng lúc càng nhanh, thân ảnh biến thành mơ hồ, mà trên đỉnh đầu hắn, một đóa hoa sen hình thành với tốc độ kinh người. Nụ sen từ từ nở ra!

Kiếm ý nhàn nhạt chập chờn như đóa hoa sen, khiến tâm thần người khác không tự chủ được mà bị nó hấp dẫn, chỉ trong phút chốc một cánh hoa sen mũi nhọn màu tuyết trắng thân màu phấn hồng, lập tức lại một cánh hoa nữa rơi xuống, trong nháy mắt toàn bộ tàn lụi.

Nhiều cánh hoa biến thành một đạo kiếm mang, bảy tám đạo kiếm mang màu trắng pha lẫn màu hồng nhạt, kèm theo tám phần thanh lương, hai phần kiềm diễm mê ly, yên lặng mà tới.

Tuyệt kĩ của Niên Lục “Liên Hoa Lạc”!

Lôi Bằng tự nhiên không cam lòng tụt lại sau, trên tay hắn một thanh hoàn thủ đại đao màu đen, hai tay nắm chắc đại đao màu đen đánh tới...

Trùng điệp một kích!

Một đạo đao mang màu đen hướng ba người đối diện mà tới, khí tức bạo ngược hung tàn tựa như mãnh hổ muốn ăn thịt người, mở ra mồm lớn đầy máu.

“Uyên Thú Phệ Hồn Đao”!

Sát chiêu đối sát chiêu!

Màu xanh, màu hồng, màu trắng, màu đen... Đủ mọi màu sắc sáng lạn vô vùng bay loạn khắp mọi nơi. Sáu gã ngưng mạch tu giả toàn lực đối chiến, dẫn đến giải đất nơi song phương đối chiến xuất hiện cảnh tượng linh lực chạy loạn, không người nào dám tới gần, hơi vô ý bị cuốn vào trong đó chỉ sợ xương tan thịt nát.

Ba người Lôi Bằng thân hình sáng lên, mà đối diện ba người thì có hai người máu mũi tràn đầy ra ngoài.

Không nghi ngờ, ba người Lôi Bằng đang chiến thế thượng phong.

Một gã đao tu, một gã kiếm tu, một gã thiện tu, bố trí như vậy ở trong bốn mươi người cũng là duy nhất.

Ba người đối diện sắc mặt hốt hoảng, tâm sinh ý thoái lui.

Toàn lực đối chiến như vậy, không có chút mưu mẹo nào, thực lực cao thấp vừa xem đã biết.

Làm cho nhãn tình tên tu giả “xích hồng kiếm” kia xoay chuyển, dù sao phe mình nhiều người như vậy, hà tất ba người mình phải mạo hiểm? Hắn đang muốn mở miệng kêu đồng bọn cùng nhau vây công chợt trong lòng chợt sinh ra dự cảm.

Hắn không nhịn được quay đầu.

Một người mang theo vô số hư ảnh, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Đánh lén!

Sắc mặt hắn đại biến, vừa định há mồm, thanh âm đến mép đã bị tràn ngập tầm mắt những hư ảnh doạ nuốt ngược lại.

Một thanh phi kiếm, không một tiếng động đánh lên linh giáp trên người hắn.

Tràn ngập linh lực có tính phá hoại điên cuồng xâm nhập vào trong cơ thể hắn.

“Diệt Huyễn Vô Ảnh Kiếm!”

Trên người hắn tứ phẩm linh giáp giống như một tờ giấy, trong nháy mắt bị nghiền nát. Cả người hắn như bị đại chuỳ đánh trúng giống như đống cát hướng tu giả bên cạnh bay thẳng tới!

Vị tu giả này sắc mặt đại biến, đang muốn đỡ đồng bạn của mình.

“Cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, dưới thân đồng bọn đang bay đến một đạo u quang chợt loé lên rồi biến mất, đợi khi hắn phản ứng kịp thì phi kiếm không chút sáng bóng đã cách hắn không tới ba trượng.

Chết tiệt!

Hoảng sợ phía dưới, hắn vội vàng dựng phi kiếm.

Kiếm đối kiếm, đinh, một tiếng không lớn vang lên.

Thân thể hắn chấn động, huyết sắc trên mặt đột nhiên biến mất, trong mắt lộ vẻ không thể tin được, con ngươi dần dần trống không.

Tên tu giả còn sót lại mặt không còn một hạt máu, vội vàng thối lui chạy trốn.

Phốc!

Kiếm mang mũi nhọn tuyết trắng mang theo mạt phấn từ ngực xâm nhập vào trong cơ thể hắn, con ngươi hắn mở rộng, khóe miệng Niên Lục ở đối diện hắn nhếch lên.

Đánh lén của Ma Phàm làm cho đối phương kinh sợ cùng giúp cho ba người Lôi Bằng tranh thủ thở một chút, Niên Lục nhân cơ hội lặng lẽ phát động đánh lén, tâm thần địch nhân đại loạn liền trúng đòn.

Ma Phàm kiềm chế linh lực trong cơ thể bốc lên, liên tục thi triển hai cái “Diệt Huyễn Vô Ảnh Kiếm”, hắn không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Hắn không quản đối phương cuối cùng sống chết ra sao vội vàng thi triển huyễn ảnh thân pháp biến mất không thấy.

Từ song phương sát chiêu đối chiến đên ba người tại chỗ chết, biến cố đột nhiên này làm rất nhiều khiếp sợ, Ma Phàm cũng mượn cơ hội này mà thoát ly nơi đây.

Huyễn ảnh thân pháp của hắn dùng để mê hoặc đối thủ, khó bắt kịp, càng lúc hỗn loạn thì đối với hắn càng có lợi.

Lúc Ma Phàm gia nhập làm cho cán cân chiến trường dẫn nghiêng về phía bọn họ. Lúc này ma quỷ huấn luyện cũng bắt đầu biểu hiện ra uy lực của nó, trong lúc đó tác chiến giữa các đơn vị cũng bắt đầu trợ giúp yểm hộ lẫn nhau.

Mà nhất là cùng Ma Phàm phối hợp, mọi người càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Tình hình chiến đấu càng giằng co thì càng có lợi cho Ma Phàm xuất thủ, ra tay là chuẩn. Vô tình, ưu thế của bọn họ càng ngày cảng rõ ràng.

Khổng Hào cảm thấy chiến đấu hôm nay biệt khuất đến cực điểm, chính mình một phương rõ ràng nhân số chiếm thượng phong nhưng đánh tới hiện tại, tay chân trở nên mềm nhũn. Hắn cảm giác bọn họ giống như rơi vào ao đầm, căn bản không thể dùng lực.

Ngay từ đầu còn không rõ ràng nhưng càng đánh thì loại cảm giác vô lực này ngày càng rõ ràng.

Đối phương ba ngươi rõ ràng mới chỉ là ngưng mạch nhất trọng thiên, không nghĩ tới lại có thể cứng rắn chặn hắn. Đấu pháp của đối phương thật sự mềm mại, căn bản không phải cứng đối cứng với hắn làm hắn gần như muốn thổ huyết.

Mỗi lần mắt thấy đối phương ba người suy sụp thì không biết ở đâu ra một tên gia hoả đánh lén quấy rầy, làm công kích của hắn bị kiềm hãm.

Kiềm hãm này làm ưu thế hắn vất vả lập ra không còn sót lại chút gì, bắt đầu lại từ đầu.

Đánh nửa ngày, hắn cũng nhìn ra chút manh mối. Đối phương ba người cực kì ăn ý, một công một nhiễu một thủ, hơn nữa công thủ còn đổi chỗ cho nhau. Ngay từ đầu hắn cho rằng có thể nhanh chóng giải quyết đối phương, không nghĩ tới, đối phương lại có thể khó nuốt đến thế. Hắn có chút không nhịn được, tay tăng lực, không tưởng tượng được càng đánh càng là biệt khuất!

Ngoại trừ đối diện với ba người này hắn còn phải đề phòng kẻ thường xuyên đánh lén, xuất quỷ nhập thần, giống như con ruồi thật đáng ghét.

Hắn có thể coi thường ba người này nhưng không dám khinh thường Ma Phàm.

Tên kia là ngưng mạch nhị trọng thiên!

Con mẹ nó, cái này đánh sao đây!

Thế Giới Tu Chân - Chương #217