Chương 212: Anh Rất Là Thực Tế


Bồ yêu cảm thấy cực kỳ thú vị.

Nói thực ra, hắn chạy tới trong thức hải của Tả Mạc lâu như vậy nhưng chưa từng có chuyện gì khiến hắn cảm thấy hứng thú như chuyện trước mắt. Cho dù là kinh lịch vài ngàn năm của hắn cũng chưa từng gặp qua chuyện gì hứng thú như vậy.

Một tên tu giả trúc cơ kỳ chưa từng tiếp xúc với bất cứ phương pháp học tập nào, lại còn là một tên đồ tể nữa, không ngờ lại bắt đầu nghiên cứu làm sao để trở thành một chiến tướng. Chuyện như vậy, hắn chưa từng nghe tới, cho dù là trong trận đại chiến ngàn năm trước kia.

Hắn rất quen thuộc đối với chiến tướng, trong trận doanh của tu giả, chiến tướng được hình thành chỉ theo hai con đường: một cái là chiến tướng do môn phái lớn chuyên môn bồi dưỡng ra, còn là chiến tướng nhờ vào chiến đấu không ngừng mà dần dần lĩnh ngộ hình thành.

Cách thứ nhất tạo ra nhiều nhất, trong trận chiến ngàn năm trước, các chiến tướng nổi danh trong trận doanh của tu giả cơ hồ có bảy thành là xuất phát từ các môn phái lớn. Bọn họ từ nhỏ đã bắt đầu học tập các loại tri thức, ngay cả pháp quyết bọn họ tu luyện cũng là loại chuyên môn dùng để chỉ huy tác chiến.

Loại thứ hai chỉ chiếm ba thành, trên thực tế, từ số lượng tổng thể, tỷ lệ này sẽ bị kéo càng xa thêm. Không được huấn luyện từ nhỏ, cần phải từ dưới đáy chót từng bước từng bước leo lên, loại chiến tướng hình thành theo lối thứ hai không ai không phải loại thiên tài thiên tư hơn người, phải trả giá cũng cao hơn nhiều so với loại chiến tướng thứ nhất.

Nhìn lại, Công Tôn Sai rất có hy vọng trở thành một người trong số họ. Nhưng sự thực lại tàn khốc hơn nhiều, thân phận nhỏ bé, muốn trở thành chiến tướng vậy nhất định phải phù hợp một điều kiện, đó là thực lực bản thân thật cường đại. Ngoại trừ năng lực chỉ huy kiệt xuất, chiến tướng hình thành theo con đường thứ hai không ai không có thiên phú tu luyện hoàn toàn không kém so với những tu giả khác.

Nguyên nhân rất đơn giản, không có thực lực vậy cũng chẳng có khả năng sống sót trong chiến tranh. Mà đã sống không nổi vậy làm sao có thể từng bước leo lên? Thân phận nhỏ bé lại muốn trở thành chiến tướng thì chỉ có cách bò ra từ trong đống người chết, từng lần từng lần, từng chút từng chút bắt đầu tích lũy danh vọng rồi mới có người phục tùng, tuân theo hiệu lệnh của hắn.

Nếu không như vậy, đừng nói là chỉ huy đội quân lớn, cho dù là đoàn đội nhỏ bảy tám người cũng không ai nguyện ý đem bản thân và tính mạng giao cho một tên gia hỏa lúc nào cũng có thể xong đời.

Đây cũng là ly do vì sao Bồ yêu nhìn không ưa Công Tôn Sai, Công Tôn Sai chỉ là một tên đồ tể, một tên đồ tể trúc cơ kỳ. Bồ yêu có thể nhìn ra dễ dàng, thiên phú tu luyện của Công Tôn Sai cực kỳ bình thường, cho dù cấp cho hắn nhiều linh đan pháp bảo tới đâu thì trên phương diện tu luyện hắn cũng chẳng có mấy thành tựu.

Nhưng với tên gia hỏa có vẻ không cách nào trở thành chiến tướng này, Bồ yêu lại không trực tiếp buông xuôi mà ngược lại còn tiếp tục đầu tư. Đương nhiên, trong đó còn có một nguyên nhân quan trọng, đó là lựa chọn của Tả Mạc.

Thiên phú gì đó, chẳng có gì lạ. Công Tôn Sai nếu như từ nhỏ đã sống tại đại môn phái nào đó, mà cuối cùng trở thành một gã chiến tướng, Bồ yêu không thấy lạ chút nào. Cờ dịch chiến, Công Tôn Sai tiến bộ tốc độ rất nhanh.

Chân chính làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là Tả Mạc lại rất tin tưởng Công Tôn Sai!

Điều này Bồ yêu không thừa nhận cũng không được, tên gia hỏa Tả Mạc này ánh mắt đôi khi chuẩn cực kỳ. Với hắn, Tả Mạc thiên phú được coi là không tệ, nhưng tuyệt đối không được coi là xuất sắc. Nhưng hai năm qua, dọc đường đi va chạm xung đột, Bồ yêu mới ngạc nhiên phát hiện, tên này tiến bộ xa xa vượt lên dự tính ban đầu của hắn.

Nguyên nhân trong đó tất nhiên có sự tham gia của hắn, nhưng mà ngẫm lại những hạch tâm đệ tử của các đại môn phái, được trợ giúp so Tả Mạc còn lớn hơn nhiều. Nhưng tốc độ tiến bộ của bọn họ, cũng cực ít có người có thể đạt được trình độ như Tả Mạc.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Tả Mạc căn cốt thiên phú không tính là tuyệt đỉnh, đây mới là điều làm Bồ yêu cảm thấy kì lạ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bồ yêu cảm thấy tất cả còn do ánh mắt và suy nghĩ của Tả Mạc tạo nên nữa.

Ánh mắt và suy nghĩ của Tả Mạc rất kỳ lạ, cùng người bình thường rất không giống nhau. Vô luận là tu luyện, hay là chiến đấu, hoặc là thái độ xử thế làm người. Hắn rất dễ dàng được coi là một điển hình người theo chủ nghĩa thực dụng, con buôn khôn khéo, tham lam háo tài. Nhưng hắn thỉnh thoảng lại làm ra chút sự tình khiến Bồ yêu cảm thấy rất ngu xuẩn, hết lần này tới lần khác những hành vi ngu xuẩn này, thường thường lại cho kết quả tốt.

Nguyên bản Bồ yêu cũng không xem trọng Công Tôn Sai, nhưng thêm biến số Tả Mạc này, hắn bỗng nhiên tràn ngập hứng thú cùng mong đợi.

Tương đối thú vị!

Khác với Bồ yêu nhàn nhã xem làm trò, Tả Mạc làm việc không ngừng nghỉ. Hắn bị Thuần Vu Thành giày vò hết sức, đành phải kiến lập một cái thú trì. Dừng lại ở Tiểu Sơn giới thời gian sẽ không lâu, nhưng cũng không quá ngắn. Nếu vận dụng thoả đáng, có thể có một hai cái giá trị. Thuần Vu Thành thời gian này mỗi ngày đều ở trên thuyền Tảo Hạch không ngừng vắt óc suy nghĩ, hắn suy nghĩ ra không ít nhưng không cái nào có giá trị, tất cả ý nghĩ đều chỉ là vất đi thôi.

"Sư huynh, xây dựng thú trì đi!" Những lời này của Thuần Vu Thành giống như âm hồn đòi mạng, mỗi ngày bên tai Tả Mạc quanh quẩn không tiêu tan..

Hắn mặc dù giàu có, một cái thú trì tốn hao không nhỏ, nhưng không phải nói chơi. Chỉ là cái này làm ra không dễ dàng, không ai có thể giúp được hắn, nhất là Thuần Vu sư đệ còn có một đống lớn kiến nghị. Muốn thực hiện những ý nghĩ này, nhất định phải tiến hành một ít cải biến đối với thú trì.

Cải biến nghĩa là số lượng công việc tăng lên rất nhiều, điều đó có nghĩa là phải nghĩ lại từ đầu, huống hồ ý nghĩ của Thuần Vu Thành sư đệ thỉnh thoảng còn có thay đổi. Mỗi lần Tả Mạc định lười biếng, Thuần Vu Thành giống như âm hồn lại quấn lấy hắn.

"Sư huynh, thay đổi một chút đi, thay đổi một chút đi..."

Thú trì xây dựng xong, Tả Mạc tựa như bị đâm vào mông, chạy càng xa càng tốt.

Người thành thật giày vò bản thân làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Thuần Vu Thành sư đệ đi dày vò thú trì, Công Tôn sư đệ đi dày vò đám tu giả kia, Tả Mạc liền bắt đầu dày vò bản thân.

Nghiên cứu phù trận, cần phải tiêu hao rất nhiều thời gian, mà hắn còn bày ra cho bản thân một nhiệm vụ khác. Hắn tìm được linh mạch, thu thập một ít phệ linh Hắc Ti Cô, hắn đối chúng nó cảm thấy rất hứng thú.

Trừ cái đó ra, nhiệm vụ không thể thiếu mỗi ngày chính là tu luyện. Bố trí cấm chế cần phải tiêu hao thần thức, thần thức của hắn trên diện rộng co lại, ngẫm lại chiến lược của bản thân là lấy số lượng, hắn khắc sâu cảm thụ, nhu cầu khẩn cấp lúc này của hắn chính là đề cao thần thức.

“Thai Tức Luyện Thần” thành bài tập mỗi ngày của hắn.

Từ sau khi thần thức của hắn đạt tới hoá vật, thức hải của hắn xảy ra biến hóa lớn. Trong thức hải những hoả diễm yêu dị kia biến mất không thấy, trên bầu trời tinh thần số lượng tăng tới mười khỏa. Kiếm hà như trước, không có quá lớn biến hóa, kiếm ý của hắn không có tiến bộ.

Thấy thức hải tinh thần, Tả Mạc bỗng nhiên nhớ tới lần trước luyện hóa tiểu tháp. Tinh thần phun ra tinh sa, không ngừng thâm nhập vào trong thần thức.

Trong bầu trời thần thức rộng lớn, bên trên mười khỏa tinh thần, cô linh linh, ngoại trừ một viên dường như sáng lên, các viên khác đều ảm đạm. Hồi tưởng tốc độ tinh thần phun ra Tinh Sa, Tả Mạc cảm thấy, muốn tinh sa phân bố khắp thần thức, không biết cần phải mất bao lâu.

"Đó là tinh nguyên." Bồ yêu ngồi ở trên bia mộ, ngẩng đầu nhìn mười khỏa tinh thần trên đỉnh đầu.

"Tinh nguyên là cái gì?" Vấn đề này Tả Mạc luôn luôn chôn ở trong lòng, hôm nay thấy Bồ yêu tựa hồ có ý tứ giải thích nghi hoặc cho hắn liền thuận thế hỏi.

"Tinh nguyên là thần thức chi nguyên." Bồ yêu chậm rãi nói: "Ngươi cũng có thể dùng tinh linh lực để lý giải, các ngươi tu giả không phải thích nói bao nhiêu tinh linh lực sao?"

"Mười tinh thần thức?" Tả Mạc không khỏi hỏi lại.

"Hoặc ngươi có thể coi nó như nguồn suối sản sinh thần thức, mười tinh giống như ngươi có mười nguồn suối có thể sản sinh thần thức."

"Có một lần ta nhìn thấy những tinh thần này phun ra ngân sắc tinh sa, đó là cái gì?" Tả Mạc không khỏi hiếu kỳ hỏi.

"Ngươi nói cái gì?" Bồ yêu hoắc mắt mở huyết đồng, lưng ngồi thẳng dậy, thay đổi bộ dáng lười biếng lúc trước.

Tả Mạc bị Bồ yêu huyết đồng nhìn chăm chú được trong đầu có chút sợ hãi, thầm nghĩ tên này không lẽ lại bắt đầu động kinh à.

"Có gì không đúng sao?" Tả Mạc yếu ớt hỏi.

Qua một lát, mới thấy Bồ yêu có chút hoảng hốt đáp: "Đệ nhị thức..."

Hắn lắc đầu, phục hồi lại tinh thần, lập tức nhìn Tả Mạc một cái thật sâu rồi nói: "Tinh sa ngươi nhìn thấy, đó chính là thần thức càng thêm tinh thuần, chúng ta bình thường gọi nó là Tinh Thức Sa. Mười khỏa tinh thần, có sáng có tối, khoả rất sáng kia có thể dựng dục ra nhiều nhất Tinh Thức Sa, nó dựng dục thần thức tốc độ nhanh nhất."

Tả Mạc cái hiểu cái không, Bồ yêu cũng không quản hắn, nói tiếp.

"Yêu, tu luyện thiên địa pháp tắc, thiên địa vạn vật không khỏi ẩn chứa thiên địa pháp tắc, thiên địa vạn vật đều có thể luyện thần, tinh thần cũng một trong số đó. Đường của tinh thần, thâm thuý trừu tượng, yêu đi tu tinh thần luyện thần rất ít."

Nghe được điều này, Tả Mạc bỗng nhiên có chút dự cảm không ổn: "Ngươi là cái gì luyện thần?"

"Ta luyện chính là thiên hỏa luyện thần." Bồ yêu nhe răng cười.

Tả Mạc sửng sốt: "Vì sao ta là tinh thần luyện thần?"

“Bởi vì ngươi tu luyện là “Thai Tức Luyện Thần”.” Bồ yêu cười đen tối: "Ta cũng không nghĩ tới, “Thai Tức Luyện Thần” dĩ nhiên là tinh thần luyện thần, bị tên của nó lừa." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tưởng hàng đồng nát ngoài đường, không nghĩ tới dĩ nhiên là hàng cao cấp, lỗ rồi..."

Lửa giận từ từ ở trong lòng Tả Mạc bốc cao lên, hắn giận tím mặt, chỉ vào mũi Bồ yêu chửi ầm lên: "Ngươi tên khốn nạn, dĩ nhiên cấp cho ta luyện thứ ngươi chưa từng luyện qua! Còn muốn dùng hàng đồng nát ngoài đường lừa ta, ta sẽ không để ngươi yên đâu..."

"Không nên như vậy!" Bồ yêu cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Dù sao ngươi cũng không lỗ. Ngươi xem, ngươi đã luyện ra mười khỏa tinh thần. Trong hai năm ngắn ngủi, ngươi lại còn luyện đến hóa vật, tốc độ thật nhanh!"

"Ngươi ngươi ngươi..." Tả Mạc nghe được Bồ yêu nói lời vô tâm, tức giận đến ngón tay run run.

"Có muốn biết tiếp theo tu luyện như nào không?" Bồ yêu thấy thế, thập phần dứt khoát nói.

"Muốn." Tả Mạc trả lời không chút do dự, tức giận nhất thời không cánh mà bay.

Bồ yêu đối với thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Tả Mạc không chút kinh ngạc, tên này xưa nay cực kỳ thực dụng.

"Được rồi." Bồ yêu cười mị mị nói: "Ta có thể nói cho ngươi, hơn nữa còn có thể trợ giúp rất nhiều cho ngươi. Nhưng mà, ta có một yêu cầu nho nhỏ."

"Nói!" Tác phong của Bồ yêu, Tả Mạc cũng đã sớm quen thuộc.

"Ta muốn kim đan của vị tu giả kim đan Minh Tiêu phái kia."

Tả Mạc ngây dại, chờ hắn tỉnh lại, nhất thời nhảy dựng lên: "Ngươi điên rồi sao? Kim đan! Ngươi muốn chính ngươi đi làm đi! Lại ở trước mặt ta một tên ngưng mạch nói muốn kim đan của tu giả kim đan kì, hừ hừ, họ chỉ cần tát một cái là ta thành tro rồi."

Nói xong hắn quay đầu bước đi, phất phất tay: "Ngươi muốn chơi đùa, chính mình đi chơi đi, ta không cùng ngươi chơi đâu."

Bồ yêu thần tình trấn định, không chút tức giận: “Thêm một ngũ phẩm kiếm quyết."

Tả Mạc mắt mù tai điếc, tiếp tục hướng phía trước đi.

"Thêm một ngũ phẩm độn pháp."

Tả Mạc không hề cử động, dưới chân bước tiến không có biến hóa gì.

"Luyện chế thêm cho ngươi bảy tên Kim Giáp vệ."

Tả Mạc quyết tâm không để ý tới hắn.

"Thêm một thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ”.”

Tả Mạc dừng lại, xoay người hướng Bồ yêu đi đến.

"Làm như thế nào?"

Thế Giới Tu Chân - Chương #212