Người đăng: chienthar
Mộ Dung Vô Tình chỉ là tiến về phía trước một bước, tùy ý để sóng ánh sáng của
Minh Nguyệt rơi vào trên người, trong khoảnh khắc trên thân thể nổi lên một
vầng ánh trăng nhàn nhạt, thoạt nhìn có chút cảm giác mông lung.
Ánh trăng như biển, kéo dài không dứt. Trong đó xuất hiện những cây trâm sắc
bén đến cực hạn, nhỏ như lông trâu, rậm rạp mà chằng chịt bắn vào thân thể Mộ
Dung Vô Tình.
Cái này chính là công kích của Kim Đan Cảnh, tiên kỹ thần thông dung hợp cùng
một chỗ, bộc phát ra sức chiến đấu cường đại, nếu so sánh với Trúc Cơ Cảnh quả
thật là cách biệt một trời một vực.
Nói như vậy, nếu công kích như thế mà rơi vào trên người một tên cao thủ Trúc
Cơ Cảnh chỉ sợ trong chớp mắt thân thể sẽ hóa thành mây khói, tiêu tán sạch
sẽ.
Nhưng mà, Mộ Dung Vô Tình cứ tùy ý để ánh trăng vung vẩy trên người, những mũi
châm nhỏ rậm rạp chằng chịt kia tưởng như có thể dễ dàng xuyên thấu thân thể
ngược lại không có cách nào tiến thêm dù chỉ một phân.
Đúng như lời của Mộ Dung Vô Tình đã nói, Thiên Đạo Vô Tình, Vạn Kiếp Bất Ma.
Những công kích này rơi vào trên người của hắn, không có một chút xíu nào tác
dụng, ngược lại trở nên ảm đạm cuối cùng hóa thành một tầng mây khói nguyệt
sắc, tiêu tán vô tung.
Mộ Dung Vô Tình vẫn như cũ không nói gì, chẳng qua lẳng lặng đứng yên tại đó,
ánh mắt rơi vào trên mặt Mai Nghiễn Sinh.
Mai Nghiễn Sinh trợn mắt, mồm há hốc đút lọt một quả trứng ...ngỗng ( ta chém
), căn bản không thể tin được tất cả những gì mà hắn nhìn thấy. Mộ Dung Vô
Tình chẳng qua chỉ là Trúc Cơ Cảnh, tuy rằng đã đạt đến đại viên mãn, nhưng
mà, một cảnh giới một tầng trời. Kim Đan Cảnh cùng Trúc Cơ Cảnh bản chất là
khác nhau, Trúc Cơ Cảnh cao thủ dù có cường thịnh nhưng đối mặt với Kim Đan
Cảnh cũng chỉ có thua mà thôi.
Nhưng mà, Mộ Dung Vô Tình lại đem cái định luật bất thành văn này đánh tan
thành phấn vụn, đối mặt với công kích của cường giả Kim Đan Cảnh, chẳng những
không bị bất cứ thương tổn gì, hơn nữa cứ lẳng lặng đứng đấy liền đem hết thảy
công kích ngăn cản. Hơn thế nữa, chỉ một thoáng công phu liền đem tất cả Minh
Nguyệt biến thành mây khói.
"Làm sao có thể như thế?" Mai Nghiễn Sinh thở ra một hơi, sắc mặt âm trầm
xuống.
Đám người Diệp Vân nhìn đến trợn mắt há mồm, nhiệt huyết sôi trào.
"Sư tôn, cái này chính là công kích của Kim Đan Cảnh?" Diệp Vân đứng bên cạch
Thất trưởng lão, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
"Đúng vậy, Kim Đan Cảnh công kích tất cả các phần lực lượng đều thi triền ra,
giống như mưa thận gió hòa, rậm rạp chằng chịt mà thẩm thấu, một khi để mất
tiên cơ bị đánh trúng thì những công kích sẽ liên tiếp không ngừng mà đến, hầu
như không thể ngăn cản." Thất trưởng lão gật gật đầu, thấp giọng nói ra.
Diệp Vân nhíu mày, vừa muốn hỏi tiếp liền nghe thanh âm của Thất trưởng lão
lần nữa vang lên.
"Tu vi đã đến Kim Đan Cảnh, dựa vào thuần túy là lực lượng. Dốc hết sức cả
mười phần, muốn dùng đấu kỹ để ngăn cản công kích của đối phương là việc hết
sức khó khăn. Chính thức có thể ngăn cản công kích chính là dựa vào lực lượng
cường đại."
Diệp Vân theo bản năng, hỏi:" Dựa vào thân thể? Hay là vào pháp bảo?"
Thất trưởng lão trong mắt tinh mang hiện lên, nói:" Tất nhiên là thân thể,
pháp bảo chỉ là vật ngoài thân, ngày sau ngươi nhớ kỹ không thể ỷ lại vào nó."
Diệp Vân không khỏi hít sâu một hơi, vừa rồi Mộ Dung Vô Tình ngăn cản công
kích của Mai Nghiễn Sinh, rõ ràng chỉ thuần túy bằng vào thân thể liền ngăn
cản công kích của Kim Đan Cảnh cường giả, đây quả thực là khó có thể tin. Phải
biết rằng tu vi của Mộ Dung Vô Tình vẫn như cũ là Trúc Cơ Cảnh, cũng không có
đột phá đến Kim Đan Cảnh.
Không hổ là tên gia hỏa có thiên phú đệ nhất của Thiên Kiếm Tông trong nghìn
năm qua, rõ ràng có thể đem thực lực tu luyện đến loại trình độ này.
Mọi người đều kinh sợ, nhưng lại không có bất kỳ người nào phát ra nữa điểm
thanh âm, chỉ nghe được tiếng Diệp Vân cùng Thất trưởng lão nói chuyện vang
lên trên quảng trường, mọi người ghé mắt nhìn qua, trong mắt toát ra vẻ kinh
ngạc. Dù sao Kim Đan Cảnh cực kỳ thưa thớt, ít nhất trong gần trăm năm qua
chưa từng nghe tại Tấn Quốc có một phương thế lực nào có được một Kim Đan Cảnh
cường giả. Như vậy nhận thức của Thất trưởng lão đối với Kim Đan Cảnh là từ
đâu mà đến?
Trên Tài Quyết Đài, bộ pháp Mộ Dung Vô Tình cực kỳ chậm chạp nhưng kiên định,
từng bước từng bước một đi về hướng Mai Nghiễn Sinh.
Mai Nghiễn Sinh thân là Kim Đan Cảnh cường giả, chỉ khiếp sợ trong một tích
tắc sau đó liền khôi phục lại như thường, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, hắn
biết rõ tên trẻ tuổi trước mắt, tuổi tác chỉ ngoài hai mươi này sẽ là đại địch
suốt đời của hắn, nhất quyết không để cảnh giới của hắn mê hoặc, một khi đã có
lòng khinh thị chỉ sợ sẽ có khả năng bị đánh bại, hậu quả tự nhiên là thân tử
linh tiêu, tan thành mây khói.
Mai Nghiễn Sinh ngón tay phải điểm thành kiếm, hơi hơi điểm một cái, sau lưng
Thanh Phong đại kiếm đột nhiên chuyển động, phát ra một tiếng rồng ngâm. Thanh
Phong đại kiếm đón gió mở ra, rõ ràng hóa thành một đầu thanh sắc trường long,
xoay quanh trên không trung.
"Tiểu bối, hôm nay là ngươi tự tìm đường chết, đừng vội trách ta." Mai Nghiễn
Sinh đã mất đi vẻ thong dong cùng bình tĩnh, trong mắt hắn hiện lên hung
quang, sắc mặt dữ tợn.
Trường long màu xanh tại đỉnh đầu của hắn xoay quanh, thỉnh thoảng phát ra
tiếng ngâm nga, từng cỗ uy áp từ thân thể của hắn bắn ra bao phủ cả tòa Tài
Quyết Đài.
Mộ Dung Vô Tình dừng bước, ánh mắt hướng về bên trên nhìn xem trường long màu
xanh, đôi mắt vẫn thanh tịnh, kiên định như trước, không hề có nửa điểm do dự.
"Kim Đan Cảnh thủ đoạn công kích, quan trọng là ở chỗ lực lượng cường đại của
thần hồn. Một khi tu vi đã đến Kim Đan Cảnh, thần hồn liền có thể thi triển
ra. Uy lực của thần hồn so với lực lượng bản thân còn muốn cường hãn hơn, cái
gọi là Thiên Đạo quy tắc, tu luyện chính là cảnh giới, mà cảnh giới thể hiện
tốt nhất chính là linh hồn có cường đại hay không, linh hồn có cường đại hay
không đều thể hiện rõ ràng ra ở thần hồn ." Thất trưởng lão trầm giọng nói ra,
không chậm không vội.
Diệp Vân trong mắt tinh mang lập lòe, trong lòng của hắn minh bạch, Thất
trưởng lão lợi dụng cuộc chiến của hai gã trên đài để truyền thụ cho hắn một
ít tri thức về Kim Đan Cảnh. Tuy rằng Diệp Vân không biết tại sao Thất trưởng
lão lại có lý giải về Kim Đan Cảnh, nhưng mà trong lòng của hắn rõ ràng những
điều này đối với bản thân của hắn cực kỳ trọng yếu.
Huống chi, Kiếm đạo lão tổ cũng vừa mới nói, hắn phải quan sát thật kỹ trận
chiến của hai người, hy vọng có thể từ trong đó ngộ ra một vài điều cho bản
thân.
Ánh mắt Diệp Vân rơi vào Tài Quyết Đài, cảm giác chờ mong trong lòng dâng lên
tới cực hạn.
"Thần hồn cùng Linh Khí dung hợp, hóa thành thanh sắc trường long, uy lực
tuyệt luân. Dưới một kích này hầu như tất cả võ giả có tu vi Trúc Cơ Cảnh đều
tan thành mây khói." Thất trưởng lão giọng nói trầm thấp, chậm rãi nói ra.
"Linh Khí sao? Kim Đan Cảnh cao thủ sử dụng pháp bảo chỉ là Linh Khí? Ngược
lại là vượt quá dự liệu của ta, còn tưởng rằng phải là Tiên Khí đây?" Diệp Vân
khẽ giật mình, vừa cười vừa nói.
"Xú tiểu tử, Tiên Khí trân quý bực nào, cực kỳ thưa thớt. Đừng nói là tại Tấn
Quốc, phóng mắt nhìn khắp cả đế quốc cũng là hiếm như phượng mao lân giác, Mai
Nghiễn Sinh dùng thanh kiếm này chính là cực phẩm Kinh Khí, phẩm chất không hề
tầm thường." Thất trưởng lão cười mắng.
Diệp Vân gãi gãi đầu, cười cười.
Ngay tại lúc này, Mộ Dung Vô Tình trên đài đột nhiên dừng bước, trên người
bỗng nhiên bộc phát ra hào quang sáng chói, vầng sáng rực rỡ không có chút dấu
hiệu báo trước bắn thẳng lên không trung sau đó lập tức ngưng tụ lại. Chỉ thấy
một thanh chiến thương bảy màu thình lình xuất hiện, lơ lửng trên đỉnh đầu của
hắn, mũi thương nhọn hoắc phun ra nuốt vào, nhắm ngay trường long màu xanh.
"Vô Tình Trảm Ma Thương!"
Theo tiếng quát khẽ của Mộ Dung Vô Tình, thanh chiến thương bảy màu hóa thành
một đạo lưu quang, kéo theo một cái đuôi thật dài như sao chổi bắn về phía
trường long màu xanh.
Mai Nghiễn Sinh đã sớm chuẩn bị, trong khoảnh khắc chiến thương xuất hiện,
trên đỉnh đầu thanh long màu xanh đang xoay quanh chợt phát ra một tiếng rồng
ngâm, hướng thẳng tắp về phía chiến thương hung hăng bổ nhào tới.
Thần Long đối chiến thương, lập tức đụng vào nhau, bộc phát ra tia sáng chói
mắt!