Người đăng: chienthar
Trong khoảnh khắc, chuôi kiếm trắng noãn như ngọc hơi mờ trên đỉnh đầu hắn đột
nhiên chấn động, lập tức hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Diệp Vân.
Công kích này nhìn qua không có nửa phần khí thế, cảm giác không thấy được lực
lượng mạnh mẽ, thậm chí một ít đệ tử có tu vi là Luyện Khí Cảnh còn cảm thấy
nghi hoặc, công kích như thế đối với bọn hắn còn không đả thương được da lông
thì sao có thể hình thành uy hiếp đối với Diệp Vân?
Nhưng mà đối với những người đã đạt đến tu vi Trúc Cơ Cảnh cao thủ sắc mặt
liền trở nên vô cùng ngưng trọng, trong con mắt của bọn họ hiện lên sự kinh
ngạc, thậm chí một số còn có vẻ khiếp sợ, phần đông đều mang theo một tia kinh
sợ cùng với vẻ không thể tin được.
Đúng vậy, một kiếm này của Đỗ Kiếm Ngâm nhìn thoáng qua không có lực lượng,
không có khí thế. Nhưng mà, trong đó lại ẩn chứa Kiếm Ý, một cỗ Kiếm Ý như có
như không.
Thiên Địa Vạn Vật đều có Linh, cỏ cây sinh trưởng là vì Linh, loài bò sát con
sâu cái kiến cũng là Linh. Đao thương kiếm kích, dùng các loại vật chất
trong Thiên Địa luyện chế mà ra, chúng cũng không có sinh mạng, không thành
sinh linh, mà lại thành linh ý. Mà trong kiếm, tự nhiên ẩn chứa kiếm chi linh
ý, cái đó gọi là Kiếm Ý.
Bình thường tiên kỹ công pháp, tu tập về sau cường thân kiện thể, tăng lên thọ
nguyên, khiến cho lực lượng tăng nhiều, thậm chí có thể lục địa phi hành
Nhưng mà, những thứ tiên kỹ công pháp này lại chỉ có thể xưng là kỹ, kỹ chính
là phần thấp nhất của thuật pháp, ở thời Viễn Cổ căn bản không đáng giá được
nhắc tới.Chỉ có tìm hiểu linh ý mới có thể tính là chân chính bước vào con
đường tu luyện, có thể giáp giới Thiên Đạo, va chạm vào một tia Thiên Địa chân
ý.
Rất hiển nhiên, một kiếm này của Đỗ Kiếm Ngâm có ẩn chứa một thứ mà cơ hồ
khiến tất cả tu luyện giả đều điên cuồng đó là linh ý, chính là thứ hắn đã
giác ngộ được khi tìm hiểu Kiếm Ý.
Một đám Kiếm Ý này tuy rằng vẫn chưa định hình chẳng qua chỉ là mảy may. Nhưng
mà, ý chính là ý, bất luận kỹ pháp thế nào đều không thể đánh đồng với nó. Chỉ
cần tìm hiểu đến ý chi chân lý thì kỹ pháp đã mất đi tác dụng. Bởi vì đến lúc
đó cỏ cây cũng thành kiếm, núi đá làm kiếm, giọt nước làm kiếm, thậm chí Thiên
Địa cũng thành kiếm.
Tu vi đã đạt đến trình độ này thì còn cần gì kỹ pháp?
Diệp Vân cảnh giới tuy rằng chỉ mới là Luyện Khí Cảnh nhưng với nhãn lực của
hắn và kinh nghiệm giao thủ rất nhiều lần cùng đệ tử Trúc Cơ Cảnh đã cảm nhận
được điểm bất đồng của một kiếm này.
Một kiếm xuất ra này so với kiếm xuất ra trong mộ lớn đã ẩn chứa một cỗ chân ý
khó có thể nói ra bằng lới.
Trong khoảnh khắc, Diệp Vân sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.
“Kiếm Ý, chắc hẳn đây chính là Kiếm Ý.”
Trong mắt Diệp Vân không có chút nào kinh sợ mà ngược lại có điểm hưng phấn
cùng mong đợi.
“Tới tốt lắm! Hãy để ta thử xem uy lực của kiếm này.”
Ngón tay của Diệp Vân cũng điểm ra thành kiếm, chỉ thấy tử sắc quang hoa trên
không trung chợt lóe lên, lập tức một mảnh ánh sáng màu tím phóng xuất ra,
phảng phất như nước gợn sóng rung động tầng tầng lớp lớp.
“Diệt Thế Thần Lôi!”
Hắn không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền xuất ra công kích mạnh nhất. Đây
không phải là thức thứ ba của Lôi Vân Điện Quang Kiếm do hậu bối đệ tử của
Thiên Kiếm Tông căn cứ vào chân ý của tiền nhân vẽ ra, mà là thức thứ ba chân
chính.
Trong một chớp mắt, trong Thiên Thần Điện liền xuất hiện một mảnh kiếp vân kèm
theo sấm sét vang dội. Tiếng nổ oanh long long rung động cả bầu trời.
Kiếm quang màu trắng bắn đi, tử sắc điện quang trên trời giáng xuống nhập vào
Tử Ảnh Kiếm, chân khí trong cơ thể Diệp Vân cùng với lôi linh khí dung hợp
cùng một chỗ nghênh đón kiếm quang màu trắng.
Oanh!
Hai kiếm va chạm với nhau, hào quang sáng chói cùng tiếng nổ đinh tai nhức óc
bao trùm cả Thiên Thần Điện.