Đỗ Thuần Thiên Mưa Đồ


Người đăng: chienthar

Bây giờ xem ra tai họa này cũng không lớn như trong tưởng tượng, những lời
‘Yêu tộc hiện thế, nhất kiếm tây lai’ này đã dứt rồi. Tô Linh chính là một
tiểu nha đầu, cho dù là người mang huyết mạch Yêu tộc thì có thể mạnh mẽ được
đến mức nào đây? Vì một tiểu nha đầu như thế thì cái được xưng ‘Tây lai nhất
kiếm’ có thể lợi hại đến đâu?

Thế nhưng sự xuất hiện của Thất trưởng lão vừa rồi đã phá vỡ tâm tư của Yến
Trường Xuân và cao tầng Thiên Kiếm Tông.

Có lẽ đệ tử bình thường không biết Thất trưởng lão là người nào nhưng trong
lòng bọn hắn hiểu rõ, đừng nói là Yến Trường Xuân cùng Thi trưởng lão, cho dù
hai Thái Thượng trưởng lão đã sớm ẩn lui, cũng chưa chắc có thể nhìn thấu tu
vi Thất trưởng lão.

Thất trưởng lão người này chính là trưởng lão thần bí nhất của Thiên Kiếm
Tông, tuy rằng đều có ghi chép quá khứ của hắn, thế nhưng không người nào nhìn
thấu được hắn. Có khi nhìn thấy là Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ, khi thì trung kỳ, sau
vài hôm không thấy có lẽ là hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong. Không ai biết được
thực lực chân chính của hắn mạnh như thế nào.

Trong Thiên Kiếm Tông, nếu như nói có người dám không cho Thi trưởng lão chút
mặt mũi nào thì đó chính là Thất trưởng lão, trong mắt hắn, quả thật Thi
trưởng lão không đáng giá được nhắc tới, nói nhiều thêm hai câu với hắn cũng
không thú vị.

“Xin Thất trưởng lão chỉ giáo cho?” Đỗ Thuần Thiên buông chén rượu trong tay,
đứng dậy.

“Không phải người và vương thất Tấn quốc an bài sao? Không phải là mang ý đồ
xầu với bí tàng võ học của Thiên Kiếm Tông ta mới làm như vậy đấy sao? Chẳng
lẽ các ngươi thực sự đến đây vì cái gì chó má ‘nhất kiếm tây lai’ à? Chẳng qua
là lòng các ngươi mang tham niệm mà thôi.” Thất trưởng lão đứng chắp tay,
giọng nói lạnh lẽo.

“Thất trưởng lão, ta kính trọng ngươi là tiền bối nhưng có mấy lời cũng không
thể nói tùy tiện đấy.” Đỗ Thuần Thiên biến sắc, đối mặt với Thất trưởng lão,
hắn phát hiện mình không cách nào làm cho tâm cảnh bình tĩnh lại, mơ hồ bị lời
nói của Thất trưởng lão chọc giận.

Trên mặt Đỗ Thuần Thiên không có biểu cảm, nhưng mà trong lòng đã sớm sóng to
gió lớn. Hắn dốc lòng tu hành năm năm, rốt cuộc lợi dụng thiên tài địa bảo để
đột phá gông cùm xiềng xích, đạt đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút
nữa có thể ngưng tụ Kim Đan, tu thành đại đạo. Lần này hắn đến chính là muốn
xem bên trong Thiên Kiếm Tông rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật, nếu như có thể
lấy được, có lẽ có thể ngưng tụ thành Kim Đan.

Mà cái gọi là ‘tây lai nhất kiếm, chính xác là mưu kế của hắn, mười năm trước
hắn đã mời đếm một vị kiếm khách từ đế quốc Đại Tần, có thực lực đạt tới Kim
Đan Cảnh. Hắn đối với vị cao thủ này dĩ nhiên rất cung kính, hết thảy chi phí
ngày thường cần gì đều có, hơn nữa có quan hệ đến lĩnh ngộ thiên đạo thì hắn
thường xuyên cúi người thỉnh giáo cao thủ. Cũng nhờ vị cao thủ đó truyền thụ
mà Đỗ Thuần Thiên mới có được lĩnh ngộ thiên đạo về Kim Đan Cảnh.

Khi hắn đột phá đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, liền thi triển thủ đoạn đã che
giấu mười năm, hạ độc dược cao thủ Kim Đan Cảnh, sau đó khống chế lại, lợi
dụng bí pháp để luyện chế thành khôi lỗi cho mình sử dụng.

‘Tây lai nhất kiếm’ trong miệng Thất trưởng lão chính là khôi lỗi kiếm khách
Kim Đan Cảnh, con át chủ bài của Đỗ Thuần Thiên. Tuy rằng hắn không biết vì
sao Thất trưởng lão biết được, nhưng nhìn ánh mắt Thất trưởng lão liến biết
rõ, điều này là thực.

“Thất trưởng lão cứ hay nói đùa, ta nể ngài là tiền bối cao nhân nên không
tính toán. Hôm nay ta đến đây, chính là vì tra ra sự tình Yêu tộc xuất thế, ta
không muốn phát sinh chuyện khác.”

Thất trưởng lão cười lạnh liên tục, nói: “Dám làm không dám chịu, Đỗ Thuần
Thiên ngươi bất quá chỉ như vậy.”

Nói xong, hắn nhún người nhảy lên, hạ xuống trước mắt Yến Trường Xuân, nhìn
hắn cười lạnh.

Vẻ mặt Yến Trường Xuân lúng túng, Thất trưởng lão xưa nay đã như vậy, không
cho ai mặt mũi, lúc này mấy đại tông môn của Tấn quốc tề tụ, Thất trưởng lão
nói ra như vậy thực sự một chút mặt mũi cũng không cho hắn.

“Thất sư thúc, sự tình ‘nhất kiếm tây lai’, chưa chắc do hắn giở trò quỷ, có
lẽ là thật sự.” Yến Trường Xuân hạ giọng, đi đến trước người Thất trưởng lão
nói ra.

Sắc mặt Thất trưởng lão không đổi, lạnh lùng nói: “Ta dĩ nhiên biết, thế nhưng
chính xác tiểu tử này đã khống chế một gã khôi lỗi kiếm khách tu vi Kim Đan
Cảnh.”

Yến Trường Xuân nhíu mày, nếu quả thật trong tay Đỗ Thuần Thiên có một khôi
lỗi Kim Đan Cảnh như lời Thất trưởng lão nói, thì chuyện hôm nay sẽ không dễ
dàng giải quyết xong như vậy.

“Ngươi không cần ra mặt hay rụt đầu, ngược lại ta muốn xem tiểu tử này có bao
nhiêu phân lượng mà dám đến Thiên Kiếm Tông ta gây chuyện.” Ánh mắt Thất
trưởng lão đảo qua Yến Trường Xuân, giọng nói thấp hơn.

Yến Trường Xuân không thể làm khác đành nhẹ gật đầu, sau đó thoạt nhìn bộ dáng
bất đắc dĩ, lui lại mấy bước.

Thất trưởng lão quay người, nhìn vào Thi trưởng lão: “Thi Chính Vinh, đừng nói
ta chưa cho ngươi cơ hội. Hôm nay ngươi muốn cạnh tranh người nhậm chức môn
chủ đời kế tiếp, vậy liền so cao thấp cùng Tô Hạo ngoài điện Thiên Thần, người
thắng chính là người kế nhiệm tông chủ kế tiếp, nếu như ngươi sợ thì cút sang
một bên.”

Thất trưởng lão với khí thế bễ nghễ thiên hạ*, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc
bén, đảo qua mọi người ở đây.

*Bễ nghễ thiên hạ: nhìn bằng nửa con mắt.

Tô Hạo mỉm cười, nói: “Như thế rất tốt.”

Thi trưởng lão tức giận nói: “Cạnh tranh tông chủ chính là sự tình trong nội
môn Thiên Kiếm Tông ta, so sánh với yêu họa xuất thế càng không quan trọng,
không cần sốt ruột. Hôm nay mọi người đến đây chính là muốn dò xét rõ ràng,
trong cơ thể Tô Linh có huyết mạch Yêu tộc hay không. Lão thất ngươi cũng nên
khuyên nhủ Tô Hạo, nếu không mọi người cùng nhau động thủ thì hậu quả khó mà
nói.”

Thất trưởng lão cười ha ha, mắng: “Thi Chính Vinh ngươi vẫn là trước sau như
một, giỏi bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không phải ngươi có hai quả Thần Phù
sao? Cứ kiểm tra đi, nếu như Tô hạo chết trong tay ngươi, cũng bởi tu vi hắn
chưa đủ, đáng chết.”

Tô Hạo bước lên một bước, cười nói: “Thất trưởng lão nói đúng, nếu Thi trưởng
lão ngươi muốn ngăn ta leo lên vị trí tông chủ thì lập tức buông tay chiến một
trận.”

Khuôn mặt già nua của Thi trưởng lão trầm xuống, tu vi của hắn cũng là Trúc Cơ
Cảnh hậu kỳ, quyền cao chức trọng, lại có được hai quả thần phù vô cùng cường
hãn. Nếu như Tô Hạo và Thất trưởng lão khiêu khích như thế cũng không dám ứng
chiến thì sau này thể diện ở Tấn quốc coi như mất sạch.

“Ngươi muốn chết thì ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.” Thi trưởng lão giận dữ
quát một tiếng, hai quả thần phù trên đầu lập tức phát ra tia sáng chói mắt.

“Chậm đã.”

Nhưng vào lúc này, âm thanh Đỗ Thuần Thiên chậm rãi vang lên.

“Các ngươi muốn đánh muốn giết gì đều không quan hệ đến chúng ta, nhưng mà
hiện tại có một chuyện liên quan đến an nguy đại sự của muôn dân trăm họ Tấn
quốc, có lẽ tra ra trước đã rồi hãy nói. Thất trưởng lão, ngươi nếu là tiền
bối, chắc hẳn cũng sẽ không ngăn cản đi.”

Đỗ Thuần Thiên chậm rãi đi ra, ánh mắt nhìn vào trên người Tô Linh: “Một tiểu
cô nương tú lệ thanh nhã, nhìn qua cũng không muốn có huyết mạch Yêu tộc, tiểu
cô nương ngươi đừng sợ, trong cơ thể ngươi có lẽ không có huyết mạch Yêu tộc,
Yêu Chi Mạt Lộ này đối với ngươi chẳng những không có bất kỳ tổn thương nào mà
còn có chỗ tốt rất lớn.”

Bàn tay Đỗ Thuần Thiên mở ra, một viên đan dược chuyển động quay tròn.

“Đỗ tộc trưởng, khảo thí huyết mạch Yêu tộc là việc tư của Thiên Kiếm Tông ta,
chúng ta cũng biết luyện chế Yêu Chi Mạt Lộ nên không cần ngươi hao tâm tổn
trí.” Âm thanh Diệp Vân đột nhiên vang lên, hắn lạnh lùng nhìn Đỗ Thuần Thiên.

“Thiên Kiếm Tông thật sự là càng ngày càng không có quy củ rồi, chỉ một gã đệ
tử nội môn đã dám tự mình nói chuyện, đúng là không biết trời cao đất rộng.”
Đỗ Thuần Thiên không nghĩ tới một tên thiếu niên như Diệp Vân cũng dám trào
phúng hắn, không khỏi chau mày lên, ngưng tụ một cỗ uy áp, bay thẳng đến Diệp
Vân.

Thế nhưng, sau một khắc hắn liền kinh ngạc phát hiện, Diệp Vân chẳng những
không lui nửa bước mà còn đi về phía trước hai bước, mặc cho uy áp vọt đến
thân thể.

Vẫn bình yên vô sự, ngay cả chéo áo cũng không hề bay lên chút nào.

Trong khoảnh khắc, đồng tử Đỗ Thuần Thiên co rút lại, sau đó lập tức khôi phục
như thường.

“Ngươi chính là thiếu niên Diệp Vân kia à, tiểu tử Kiếm Ngâm đã từng nhắc đến
ngươi.”

Diệp Vân khẽ cau mày, hắn không ngờ Đỗ Thuần Thiên có thể lập tức khắc chế lửa
giận trong lòng, ngược lại còn tùy ý nhắc đến Đỗ Kiếm Ngâm.

Giờ phút này, trong đầu Diệp Vân lập tức hiện ra bóng dáng của vị thiếu niên
họ Đỗ kia. Vị thiếu niên ấy không thể hiểu thấu, liều lĩnh bất cần, mà lại có
kiếm đạo vượt khỏi lẽ thường.

“Đỗ Kiếm Ngâm cũng tới sao?”


Thế Giới Tiên Hiệp - Chương #314