Người đăng: Hosado
Tô Ngâm Tuyết biết rõ Diệp Vân đã lĩnh hội được lôi linh khí. Đây là
chuyện đã mấy trăm năm qua chưa một ai làm được. Trong trời đất, tuy
rằng tồn tại rất nhiều loại linh khí khác nhau nhưng nếu muốn lĩnh
hội được quả thật là một việc rất khó khăn. Chắc chắn tu sĩ có
thể lĩnh hội được các loại linh khí đều có thiên phú cực cao, được
ông trời chiếu cố. Lĩnh hội được một đạo linh khí đã cực kỳ không
dễ, nếu lĩnh hội hai đạo linh khí thì đúng là kỳ tích ngàn năm
khó gặp.
Thế nhưng kỳ tích xuất hiện đã xuất hiện ngay trước mắt Tô Ngâm
Tuyết. Diệp Vân không những có thể lĩnh hội được lôi linh khí mà
còn có cả băng linh khí. Số mệnh và phúc khí của hắn phải cao như
thế nào mới đạt được điều này đây? Thật khó mà tin được.
Tuy nhiên, điều khó tin còn ở phía sau.
"Ồ! Tỷ tỷ, ngươi không biết sao? Diệp Vân lĩnh hội được lôi linh khí
trong Hoa Vân Bí Tàng, thời điểm đó muội cũng có mặt ở đấy. Lúc
ấy hắn tìm ra hai kiện linh khí, hắn nghiên cứu một lúc thì lĩnh ngộ
được băng linh khí ." Thấy Tô Ngâm Tuyết kinh ngạc như thế, Tô Linh nhỏ
giọng nói ra.
Đôi mắt Tô Ngâm Tuyết lóe lên một tia hiếu kỳ: "Hai kiện linh khí?
Kiện linh khí nào mà có thể làm cho người ta lĩnh ngộ được băng
linh khí?"
Tô Linh nhíu nhíu đôi mi thanh tú, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hình
như một kiện là Băng Phách Tỏa Hồn linh khí, kiện còn lại hình như
là Liệt Diễm Bạo Vân."
Tô Ngâm Tuyết mở lớn đôi mắt, vẻ không thể tin được: "Ngươi nói gì?
Băng Phách Tỏa Hồn và Liệt Diễm Bạo Vân? Hai kiện thượng phẩm linh
khí có phẩm chất tuyệt hảo chứa băng linh khí ư?"
"Thượng phẩm linh khí? Không phải là trung phẩm linh khí sao?" Tô Linh
chớp mắt tò mò.
"Hai kiện linh khí Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn nếu tách
rời nhau thì cũng chỉ nổi bật trong số những trung phẩm linh khí.
Nhưng nếu hai kiện linh khí này dung hợp cùng nhau thì chúng có thể
phát ra uy lực lớn hơn gấp nhiều lần. Cho dù tìm khắp Thiên Kiếm
Tông, những thứ so sánh được với hai kiện linh khí này cũng đã là
cực hiếm. Mà ta thật không ngờ trong hai kiện linh khí này lại ẩn
chứa băng linh khí." Tô Ngâm Tuyết nhíu chặt đôi mày đầy kinh ngạc.
"Hóa ra hai kiện linh khí này phải kết hợp cùng nhau mới có thể phát
ra uy lực mạnh nhất, xem ra Diệp Vân đã vận dụng sai rồi." Tô Linh nở
nụ cười, nói tiếp :"Nhưng mà sau khi cái tên này lĩnh ngộ được băng
linh khí còn ngộ được một ít hỏa linh khí. Hắn vốn muốn che giấu
nhưng lại bị mẫu thân ta nhìn ra được."
Gương mặt xinh đẹp của Tô Ngâm Tuyết hiện lên vẻ sững sờ, không thể
tưởng tượng nổi. Cho dù xét về tu vi hay kiến thức thì nàng đều cao
hơn Tô Linh rất nhiều lần nên sự hiểu biết của nàng về các loại linh
khí cũng tự nhiên cao hơn. Nếu ai sở hữu một đạo linh khí đã cực
kỳ khủng bố rồi, người đó chắc chắn sẽ được tông môn coi trọng bồi
dưỡng. Nếu đạt được hai loại linh khí khác nhau thì ngày sau trong
tông môn chắc chắn sẽ vị trí. Ba đạo? Thật sự là mới lần đầu nghe
tới, thiên cổ hiếm thấy a!
"Linh nhi! Ngươi nói Diệp Vân có tổng cộng ba đạo linh khí khác nhau?"
Tô Ngâm Tuyết không thể tin vào tai mình, giọng nói tràn đầy khiếp
sợ.
"Chắc hẳn là như vậy! Mẫu thân muội cho đến giờ chưa hề nhìn lầm
đâu." Tô Linh nhẹ gật đầu đồng tình.
Tô Ngâm Tuyết ngẩn người, trong nhất thời không kịp phản ứng. Qua nửa
ngày mới lẩm bẩm: "Đúng vậy a, mẫu thân lúc nào cũng đúng, chưa bao
giờ nhìn lầm cả. Cũng giống như Linh nhi, có thể nhìn thấy thực
lực chân chính của các tu sĩ dù cảnh giới cao hơn mình rất nhiều.
Đây đúng là năng lực đặc biệt a!"
Tô Linh cười thoải mái: "Năng lực của muội ở trong đây có là gì.
Năng lực của mẫu thân mới hay, chẳng những có thể thấy rõ cảnh
giới người khác,còn có thể nhìn ra công pháp tu luyện và chân khí
có trong người."
"Đúng vậy! Chỉ tiếc mẫu thân không thể tu luyện. Nếu không, với thiên
phú trời cho của ngài, chắc chắn là đệ tử có thiên phú cao nhất ở
Thiên Kiếm Tông." Tô Ngâm Tuyết gật đầu. Nói đến mẫu thân Thuỷ Thanh
Huyên, vẻ mặt hai người đều ánh lên vẻ hâm mộ và kính ngưỡng.
"Tỷ tỷ! Tỷ xem kìa! Diệp Vân sắp xuất thủ a." Tô Linh chợt nhỏ
giọng nói.
Thạch đầu cự nhân cao vài trượng đang từ phia trước ầm ầm bước tới,
mỗi bước của nó làm chấn động cả vùng đất. Một cỗ uy áp cường đại
ngưng tụ, bao phủ lấy đỉnh đầu Diệp Vân
Diệp Vân lẳng lặng đứng đấy, không hề có chút sợ hãi nào, quang
ảnh màu tím lưu chuyển trong tay hắn, tiếng sấm vang rền.
"Diệt Thế Thần Lôi!"
Diệp Vân khẽ quát một tiếng. Lôi linh khí trong cơ thể phát tán ra,
ngưng tụ thành một tầng mây trên không trung. Sau đó, một cột lôi điện
to bằng cánh tay ầm ầm giáng xuống, hung hăng đánh thẳng vào đỉnh
đầu cự nhân
Răng rắc!
Lôi Đình vô cùng cường đại trực tiếp chém nát thạch đầu cự nhân,
hóa thành vô số mảnh đá vụn, rơi lả tả trên mặt đất.
Thế nhưng Diệp Vân cũng không phấn chấn chút nào, ngược lại thần sắc
hắn ngưng trọng hẳn lên.
Vô số đá vụn vừa mới rơi trên mặt đất liền giống như có sinh mệnh,
chúng ngay lập tức bắt đầu lắc lư dữ dội rồi bay lên không trung.
Chúng bắt đầu xoay tròn, một lần nữa dung hợp thành một đầu lâu,
gắn vào trên cổ thạch đầu cự nhân.
.
Vụt!
Hai cục đá hình tròn tạo thành hai con mắt của Cự Nhân bỗng nhiên hiện lên
ánh sáng màu hồng, ngay lập tức chỉ thấy nó nâng hai tay lên rồi đánh
vào nhau. Một âm thanh thật lớn vang lên, vô số đá vụn đá vụn bay
khắp nơi rồi hội tụ lại cùng một chỗ hình thành nên một bàn tay
khổng lồ, bàn tay ấy lập tức đánh về phía đỉnh đầu Diệp Vân.
Sắc mặt Diệp Vân khẽ biến, trong một chưởng này mặc dù không có một chút chân
khí nào nhưng lại ẩn chứa uy lực kinh người. So với công kích của Mộ
Dung Vô Ngân lúc trước thì quá khác xa nhau, chắn chắc Mộ Dung Vô Ngân
cũng không thể đánh ra một chiêu công kích mạnh mẽ như thế này.
Quả thực là khó có thể tin!
Tuy rằng Diệp Vân xúc động nhưng trên mặt lại không hiện lên chút xíu
hoảng sợ nào. Ngược lại trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ kích động muốn
đánh trả chiêu này của cự nhân.
Chân khí toàn thân Diệp Vân cuồn cuộn, trong nháy mắt chúng liền ngưng tụ
trên bàn tay phải của hắn. Ánh sáng màu tím chợt lóe lên, thu hồi Tử Ảnh
Kiếm, hắn hào hứng dùng thiết quyền đáp trả một chiêu kia của cự nhân,
xem thực lực của ai mạnh hơn.
Oanh!
Quyền chưởng va chạm nhau, một tiếng nổ kịch liệt vang lên trong không
trung. Đá vụn bay tứ tán khắp nơi, làm cho thân ảnh của cự nhân và
Diệp Vân đều bị bao phủ bên trong, không thể nào nhìn rõ được kết
quả ra sao.
Oanh, oanh, oanh!
Tiếng nổ ầm ầm không hề dừng lại mà tiếp tục phát ra. Lúc này, đá vụn bay đầy
trời, cả không gian cũng bị che lấp bởi bụi mù. Diệp Vân vẫn tiếp tục giao thủ
với thạch cự nhân, trực diện cứng đối cứng với nó. Từng luồng năng lượng cuồng
bạo phát ra làm cho cho từng lớp đá vụn rơi xuống rồi bắn ra bốn phương tám
hướng, xẹt qua đám người Tô Ngâm Tuyết khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Rốt cuộc, tiếng nổ cũng dừng lại, tro bụi đầy trời theo gió mà tản đi. Lúc
này, Tô Ngâm Tuyết có thể thấy rõ ràng được kết quẩ của cuộc chiến. Nàng
thấy Diệp Vân ngạo nghễ đứng đối diện với hắn là thạch cự nhân, bây giờ thân
hình thạch cự nhân đã nhỏ hơn trước rất nhiều, ít nhất phải nhỏ đi một phần
ba.
“Hòn đá quái dị kia đã bị đánh nhỏ đi rất nhiều, phải chăng là lực lượng của
nó đã yếu đi rồi? Xem ra thực lực của tên gia hỏa Diệp Vân này đúng là không
thể dựa vào cảnh giới mà đánh giá được.” Ở phía xa, Đoàn Thần Phong nhìn lại,
trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy a. Đúng là không thể tin được. Không biết sau khi hắn đạt đến Trúc
Cơ Cảnh thì thực lực sẽ như thế nào nữa?” Trong tiếng nói của Dư Minh Hồng
mang theo vẻ cảm khái. Thực lực của Diệp Vân đúng là ngoài sự dự liệu của hắn.
“Hai tên gia hỏa các ngươi đúng là không có kiến thức. Cái tên Diệp Vân này
chính là một tên yêu nghiệt, thế mà bây giờ các ngươi mới biết à? Khi ở bên
trong Hoa Vận bí tàng, tu vi của hắn tuy còn chưa cả đạt đến Luyện Khí Cảnh
nhưng mà đã có thể dùng nhục thân chiến thắng được tên kia của Tuyệt Kiếm
Phong đó.” Ngược lại, Tô Linh thì lại chả thấy ngạc nhiên gì, liếc mắt hai
người rồi nói.
“Thì đúng là như vậy. Nhưng mà tên gia hỏa này thật là tốt số, khi hắn
trong Hoa Vận bí tàng chiếm được nhiều lợi ích như vậy mà vẫn giấu chúng ta,
đúng là quá đáng mà, đến bây giờ mới đưa cho chúng ta mấy viên đan dược vớ
vẩn. Cái này không được, đợi lát nữa ta phải tâm sự với hắn mới được.” Đoàn
Thần Phong hừ một tiếng, cười nói.
“Đoàn sư huynh ngươi cũng không thể nói như vậy được. Mỗi người đều có số mệnh
và kỳ ngộ của riêng mình. Diệp sư huynh có thể chiếm được bảo tàng chính của
Hoa Vận bí tàng thì chính là vận số của hắn, quan hệ gì đến chúng ta chứ.”
Ngược lại, Dư Minh Hồng lại nghiêm trang nói.
Đoàn Thần Phong trừng mắt liếc hắn một cái. Tên gia hỏa Dư Minh Hồng này đúng
là càng ngày càng cổ hủ, trông như một ông cụ non vậy, thật là không có chút
thú vị nào cả.
Tô Linh nở nụ cười tươi như hoa, nói: “Không sai, đúng là phải bắt hắn nôn
ra vài thứ nữa a. Đợt lát nữa hòn đá kia vỡ nát hoàn toàn thì chúng ta phải
cùng hắn tính sổ.”
Đoàn Thần Phong nói: “Quyết định vậy đi. Dù sao thì tảng đá quái dị kia cũng
nhanh chóng vỡ ra rồi.”
Hai người mang vẻ mặt hưng phấn, nhìn về phía Diệp Vân.
Nhưng đúng lúc này thì âm thanh lạnh lùng của Tô Ngâm Tuyết vang lên: “Chỉ sợ
là không dễ dàng như vậy đâu. Các ngươi nhìn đi.”
Nàng vừa dứt lời liền thấy toàn bộ loạnh thạch đột nhiên bay lên, sau đó khẽ
rung một cái rồi hóa thành vố số đạo loạn lưu, bay thẳng về phía tên thạch cự
nhân. Chỉ trong một lát công phu, tên thạch cự nhân vốn bị Diệp Vân đánh nhỏ
đi rất nhiều, lại một lần nữa lớn lên đến cả mười trượng.
Một luồng khí thế khó tin từ trên thân thể của nó tràn ra, giống như một cơn
sóng dữ trên biển rộng, mang theo uy thế khó tin, có thể hủy diệt thiên địa,
phóng tới đám người Diệp Vân.
Đám người Tô Ngâm Tuyết cảm thấy mình như một chiếc thuyền nan nhỏ chòng chành
giữa cơn sóng lớn, tùy thời đều có thể bị đánh thành từng mảnh vụn.
Phải biết rằng tu vi của Tô Ngâm Tuyết chính là Trúc Cơ Cảnh, uy thế của thạch
cự nhân không hề ảnh hưởng được đến nàng. Thế nhưng bây giờ thì lại trái ngược
hoàn toàn, trong nội tâm nàng lại sinh ra cảm giác sợ hãi. Tên thạch cự nhân
sau khi hồi sinh lại không ngờ lực lượng đã vượt xa nàng.
“Diệp Vân, Cẩn thận!” Tô Ngâm Tuyết hét lớn một tiếng, trong tiếng nói lại kèm
theo sự run rẩy.
Diệp Vân nhìn thấy toàn bộ sự việc, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Giờ này thì hắn mới hiểu được, trong lòng hắn vẫn một mực lo lắng về sự nguy
hiểm của bản thân Đoạn Hồn sơn mạch đến từ nơi nào. Tên thạch cự nhân trước
mắt này, rõ ràng chính là sự khảo nghiệm chính thức đầu tiên dành cho hắn.
HƯU…U…U!
Theo bản năng, Diệp Vân lui lại về phía sau một bước, trên người hắn liền bắn
ra hai luồng ánh sáng. Chỉ thấy, bên tay phải hắn là một đoàn hỏa diễm thiêu
đốt hừng hực, tựa hồ như ngay cả không gian cũng bị vặn vẹo đi.
Mà phía bên trái của hắn là một khối băng tinh xanh thẳm. Hàn ý lạnh băng
nhanh chóng khuếch tán ra, bao phủ hơn phân nửa đỉnh núi.
Liệt Diễm Bạo Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn, hai kiện linh khí tuyệt phẩm, lúc
này đã được Diệp Vân lấy ra đồng thời.
Cùng lúc đó thì Tử Ảnh Kiếm một lần nữa lại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Lực lượng trong cơ thể hắn trào lên, hắn dồn toàn bộ chân khí mang theo lôi
linh khí đều ngưng tụ vào trong Tử Ảnh kiếm, mà băng linh khí và hỏa linh khí
thì cũng dồn hết vào hai kiện linh khí kia.
Trong chớp mắt, băng phách phát ra ánh sáng càng xanh thẳm, mà hỏa diễm thì
bốc lên cao cả mấy trượng.
Tô Ngâm Tuyết thấy vậy thì trong lòng liền khẽ động, cao giọng quát lên.
“Diệp Vân, hãy kết hợp Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn lại, như vậy có
thể phát ra được uy lực lớn nhất!”