Nhất Kiếm


Người đăng: Hosado

Phia tren khối băng, vết rạn chẳng quả chỉ la một tia vo cung nhỏ, nhưng lập
tức liền lan ra, giống như la mạng nhện, nhanh chong bao phủ toan bộ khối
băng.

Đung!

Một tiếng nổ thanh thuy vang len, rồi toan bộ đều biến thanh nat bấy. Lam
quang đầy trời cũng tieu tan khong con chut gi, chỉ thấy một ten thiếu nien
đang lẳng lặng ma đứng, tren mặt hiện len vẻ trao phung.

Sắc mặt Mộ Dung Vo Ngan biến đổi một cach manh liệt. Khi ma những mảnh băng
tinh bắn tung toe đầy trời thi hắn tựa hồ như cảm nhận được một luồng khi tức
nong bức, mặc du chỉ trong chớp mắt liền biến mất, thế nhưng luồng khi tức
nong bức nay lại khiến cho hắn vo cung kinh hai, tựa hồ như toan bộ chan khi
ngưng tụ thanh băng của minh cũng khong phải la đối thủ của luồng khi tức nay.
Hiển nhien, khối băng tinh bị pha vỡ la vi luồng khi tức đo.

Một chieu Băng Phong của Mộ Dung Vo Ngan nay đung la vo cung cường đại, cho du
la đệ tử Truc Cơ sơ kỳ, muốn pha giải cũng vo cung kho khăn. Ít nhất như la To
Ngam Tuyết, nang ta cũng khong thể nao pha giải được một chieu nay. Một khi bị
đong băng thi chỉ co thể chống cự được một chut ma thoi, kết cục cuối cung vẫn
la hương tieu ngọc vẫn ma thoi.

Nhưng ma, trong long Mộ Dung Vo Ngan vẫn co chut nghi hoặc. Luồng khi tức nong
bức kia chỉ xuất hiện trong nhay mắt, sau đo liền tieu tan vo tung vo ảnh,
khiến cho hắn cũng khong dam khẳng định la no co xuất hiện qua hay khong nữa,
hay chỉ la một loại ảo giac. Bởi vi luồng khi tức nong bức nay, hiển nhien
khong phải la do linh khi ngưng luyện ma thanh, chỉ co thể la do hỏa linh khi
sau khi tu luyện thanh mới co thể bộc phat ra được. Nhưng ma cho du la hỏa
linh khi, cũng tuyệt đối khong co khả năng đạt tới cấp bậc như vậy được. Khi
tức nong bức như vậy hiển nhien la đa chạm tới phap tắc, ma phap tắc thi cũng
chỉ tu sĩ sau khi Truc Cơ thanh cong mới co tư cach tim hiểu ma thoi.

Hiển nhien la Diệp Van đa co được loi linh khi. Phong nhan nhin toan bộ Thien
Kiếm Tong thi trong ngan năm qua cũng chỉ co vai người co thể tu thanh loi
linh khi ma thoi, ma trong hai trăm năm trở lại đay thi lại khong co một ai.
Diệp Van co thể tu thanh loi linh khi thi cũng đa la mot thanh tựu khong tệ
rồi. Hắn sao co thể cung một luc ma tu thanh hai loại linh khi chứ? Phải biết
rằng, cho du la Mộ Dung Vo Ngan hắn với thien phu va tai nguyen cuồn cuộn thi
cũng chỉ linh ngộ được băng linh khi ma thoi.

Mộ Dung Vo Ngan chau may, suy nghĩ trong đầu nhanh chong chuyển động. Hinh ảnh
của Diệp Van nhanh chong hiện len. Mấy ngay nay, hắn vẫn luon an bai nhan thủ
theo doi Diệp Van, nhưng ma cũng chỉ phat hiện ra Diệp Van co loi linh khi,
tuyệt đối khong hề phat hiện ra Diệp Van co những linh khi khac.

"Vo Ngan sư huynh. Một chieu vừa rồi dường như khong co qua nhiều tac dụng a."
Tiếng noi của Diệp Van mang theo vẻ cười nhạo, vang len.

Mộ Dung Vo Ngan nhiu may, nhin hắn, chậm rai noi: "Diệp Van ngươi vừa rồi dung
chieu phap gi ma co thẻ pha được Băng Phong của ta?"

Diệp Van nhun vai, noi: "Khối băng tinh của ngươi cũng khong phải la qua mềm
đo chứ, chan khi của ta chỉ bộc phat một cai ma đa nứt ra rồi."

Mộ Dung Vo Ngan biết khong thể hỏi them đượ điều gi, hắn hit một hơi thật sau
rồi noi: "Ngươi đa co thể đỡ được một chieu của ta thi an oan của chung ta coi
như xong, cao từ."

Mộ Dung Vo Ngan hừ lạnh một tiếng, rồi quay người bước đi.

Diệp Van cười noi: "Vo Ngan sư huynh cũng khong phải la người khong theo quy
củ chứ? Vửa rồi noi chung ta một chieu phan định thắng bại. Hiện tại ngươi đa
ra một chieu, ta chặn. Như vậy thi bay giờ đến phien ta ra chieu, xem ngươi co
thể cản được hay khong. Nếu như ngang tay thi an oan coi như dừng lại tại đay,
chung ta khong ai nợ ai."

Trong mắt Mộ Dung Vo Ngan bắn ra một tia tinh mang manh liệt, lạnh lung nhin
hắn, noi: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy co thể giết được ta ư?"

Diệp Van nhun vai, noi: "Thế thi cũng khong phải. Chung ta đều la đồng mon thi
sao co thể tương tan lẫn nhau được chứ. Cứ theo như lời ngươi noi luc trước.
Nếu như ngươi thua thi cac huynh đệ của ngươi cứ để lại một canh tay. Cac
ngươi cảm thấy thế nao?"

"Tốt, biện phap nay được đo." Thanh am của Đoan Thần Phong vang len.

"Đung đung. Vừa rồi bọn hắn con ầm ĩ đoi lấy tay va chan của chung ta đau rồi,
thật sự la hu chết ta nha." To Linh vỗ tay, cười tủm tỉm, noi. Nang luon luon
tin tưởng Diệp Van. Hom nay hắn co thể pha giải được Băng Phong thi hiển nhien
la hắn đa nắm chắc thắng lợi trong tay.

"Như vậy la tốt nhất!" Dư Minh Hồng cũng khong muốn noi nhiều, nhưng cau noi
ra lại cực kỳ kien quyết.

To Ngam Tuyết khong noi gi, chẳng qua chỉ lẳng lặng đứng đo, tren mặt lộ ra vẻ
tươi cười, trong vo cung xinh đẹp.

Sắc mặt Mộ Dung Vo Ngan lạnh lại, noi: "Diệp Van ngươi khong hối hận chứ?"

Diệp Van lam ra vẻ kinh ngạc, noi: "Hối hận? Khong phải la chung ta đa từng
ước hẹn sao? Vậy thi sao ma phải hối hận? Đung rồi, ten kia hinh như la Giang
sư huynh phải khong? Ngươi noi xem, vừa rồi co phải la đung như vậy khong?"

Giang Như Triều nghe thấy Diệp Van nhắc ten minh thi như chuột sợ meo, giật
minh đanh thot một cai, gật đầu cai rụp, nhưng sau đo lại khoat tay, khong
biết la đến cung hắn muốn biểu đạt ý tứ như thế nao nữa.

Diệp Van cười noi: "Giang sư huynh ngươi chỉ cần noi chuyện la được, khong cần
phải dung những hanh động kho hiểu như vậy đau."

Mộ Dung Vo Ngan hit một hơi thật sau, nhin về phia Giang Như Triều, trong mắt
hiện len vẻ chan ghet, quay đầu lại noi: "Nếu ngươi muốn thi ra tay đi!"

Từ trong long ban tay hắn bắn ra một tia sang mau lam. Lập tức, một chiếc mam
tron xuất hiện, lơ lửng tren đỉnh đầu của hắn, phat ra anh sang mau lam nhan
nhạt. Man sang chiếu xuống, bao phủ hoan toan Mộ Dung Vo Ngan ở ben trong.

Băng Quang Kiếm trong tay Mộ Dung Vo Ngan phat ra anh sang lập loe. Ma cũng
khong biết la hắn lấy ra một vien đan dược gi, sau đo nhet vao miệng. Luc nay,
Băng Quang Kiếm cũng phat ra anh sang mạnh mẽ hơn, so với luc trước thi con
sang choi hơn hẳn.

"Diệp Van. Ta cho ngươi biết, ngươi sẽ hối hận vi hanh động hom nay." Trong
man sang mau lam, am thanh của Mộ Dung Vo Ngan phat ra một cach lạnh lung.

Mũi Tử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Van nghieng nghieng, chỉ xeo xuống mặt đất, mi
mắt hắn hơi khep lại, cũng khong them nhin về phia Mộ Dung Vo Ngan. Giờ phut
nay, Diệp Van như đang bước vao một cảnh giới vo cung kỳ diệu, phảng phất như
la hoan lam một thể với cả thien địa vậy.

Trong một chớp mắt, Tử Ảnh Kiếm liền rung len cả trăm ngan lần. sau đo đột
nhien dừng lại, chỉ thấy anh sang tim lưu chuyển. Hắn nang Tử Ảnh Kiếm len
trước người, sau đo chậm rai đam về phia trước.

Thien Sinh Nhất Kiếm!

Giờ khăc nay, Diệp Van gần như đa ngưng tụ tất cả những phương phap cong kich
ma hắn lĩnh ngộ được vao trong một kiếm nay. Ba thức của Loi Điện Van Quang
Kiếm, Băng Phong Thien Hạ va một số chieu thức khac, tất cả đều dung hợp một
cach hoan mỹ vao trong một kiếm nay. Một kiếm nay thoạt nhin thi chậm rai vo
cung, thế nhưng lại bao phủ hoan toan Mộ Dung Vo Ngan vao trong đo.

Sắc mặt Mộ Dung Vo Ngan đại biến, trong khoảnh khắc liền trở nen ngưng trọng
vo cung. Hắn chưa từng thấy một kiếm nao lại co ap lực mạnh mẽ như một kiếm
nay. Hắn cũng khong biết la nếu như một kiếm nay ma đam vao người minh thi sẽ
co chuyện gi xảy ra nữa.

"Đay la kiếm phap gi vậy? Sao ta chưa từng thấy lần nao?" Mộ Dung Vo Ngan thấp
giọng quat len, lại moc ra them một vien đan dược nữa nhet vao trong miệng.
Sau đo, cả người hắn đều phat ra anh sang mau lam, khuon mặt, canh tay, toan
bộ than thể đều hiện ra một tầng anh sang nhan nhạt.

Trong chốc lat, chiếc mam tron tren đỉnh đầu của hắn cũng phat ra anh sang
mạnh hơn luc trước. Từng cột sang to bằng ngon tay từ tren chiếc mam tron
chiếu xuống, bao phủ Mộ Dung Vo Ngan vo cung kin kẽ.

Ánh sang tim tren Tử Ảnh kiếm nhin thi chậm rai, nhưng lại nhanh chong vo
cung, chỉ trong nhay mắt thi no đa xuất hiện trước người của Mọ Dung Vo Ngan,
sau đo liền đam len man sang mau lam.

Răng rắc!

Thien Sinh Nhất Kiếm tựa hồ như khong gặp phải bất cứ sự trở ngại nao, trực
tiếp đam thẳng vao man sang mau lam. Chỉ thấy một am thanh nhỏ vang len, man
sang liền nhanh chong xuất hiện một vết rạn nứt, sau đo liền vỡ vụn.

Mộ Dung Vo Ngan thấy vậy thi sợ hai tột độ. Man sang mau lam tren cơ thể hắn
tựa hồ như vật sống, tự đong chuyển động rồi ngưng tụ lại trước ngực. Ma cung
luc đo thi chiếc mam tron tren đỉnh đầu của hắn cũng hạ xuống, cản trước ngực
của hắn, mong muốn cản được Tử Ảnh Kiếm.

Tử Ảnh Kiếm với tốc độ khong giảm, tựa hồ như trong thien địa khong co thứ gi
co thể ngăn cản no tiến đến, xuyen qua man sang rồi đam thẳng vao chiếc mam
tron.

Rốt cuộc, Thien Sinh Nhất Kiếm giống như gặp phải vật cản, khong thể tiến them
được nữa.

Sắc mặt khẩn trương của Mộ Dung Vo Ngan luc nay cũng hơi gian ra một chut, xem
ra la đa co thể chặn được một kiếm co uy năng cường đại đến cực hạn nay rồi.

Nhưng ma, hắn chưa kịp thả lỏng một chut thi đột nhien lại trở nen khẩn trương
hơn hẳn luc trước.

Đung!

Một am thanh thanh thuy vang len, sau đo thi co thể thấy chiếc mam tron mau
lam kia vỡ vụn thanh vo số mảnh vụn, hoa thanh trăm ngan điểm sang bắn ra bốn
phương tam hướng, rồi tieu tan trong khong khi.

Tử Ảnh Kiếm chậm rai đam đến, giống như thanh kiếm đoi mạng, mang theo khi tức
tử vong pha vỡ mam tron, tiếp đo thi đam len man phong hộ cuối cung tren người
Mộ Dung Vo Ngan, man sang mau lam.

Ánh sang tim đại thịnh, mang theo năng lượng hung hậu luc nay hoan toan bạo
phat ra ngoai. Loi đinh đầy trời trong thời gian ngắn liền ngưng tụ thanh một
điểm, sau đo hoa thanh một tia điện mang cực nhỏ, từ trong Tử Ảnh Kiếm bắn ra,
tựa hồ con mang theo một tia han ý lạnh băng, đam thẳng vao man sang lam
quang.

Phốc!

Man sang căn bản khong thể chịu đựng được luồng năng lượng lớn như vậy, chỉ
chống đỡ được một chut rồi tieu tan, hoa thanh hư vo. Điện mang tiếp tục bắn
về phia trước, lao thẳng về phia ngực của Mộ Dung Vo Ngan.

Khi ma man sang mau lam sắp tieu tan thi Mộ Dung Vo Ngan với vẻ mặt trắng bệch
, đột nhien bước sang ben cạnh nửa bước. Diện mang xẹt qua, đam thẳng vao vai
trai của hắn, khong co chut mau nao chảy ra, chẳng qua la chỉ lưu lại tren ao
của hắn một lỗ rất nhỏ ma thoi.

Mộ Dung Vo Ngan sững lại. Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể co một luồng năng
lượng đang khiến cho hắn te liệt cả nửa người tren, tựa hồ như co mmotoj luồng
han ý lạnh băng đang lao về phia trai tim của hắn một cach nhanh chong.

Mộ Dung Vo Ngan vo cung sợ hai, sắc mặt trở nen trắng bệch. Hắn nổi giận, gầm
len một tiếng. Dưới tinh huống nửa người tren đang bị te liệt, hắn đột nhien
nhảy len, lộn một vong tren khong trung, sau đo hạ xuống cach đo cả trăm
trượng, ben cạnh Giang Như Triều.

Tay phải hắn nhanh chong điểm một điểm vao ngực. Từng luồng anh sang đanh len
ngực, sau đo lại lấy ra một vien đan dược nhet vao trong miệng, cố gắng nuốt
xuống.

Tay phải Mộ Dung Vo Ngan om lấy ngực, trong mắt hiện len vẻ kho tin nhin về
phia Diệp Van

"Đay la kiếm phap gi vậy?"

Trong mắt Diệp Van cũng hiện len vẻ kinh ngạc. Khi ma Thien Sinh Nhất Kiếm đam
trung Mộ Dung Vo Ngan, điện mang xuyen thấu xương bả vai hắn thi Diệp Van hắn
đoan rằng, Mộ Dung Vo Ngan khong chết thi cũng sẽ mất đi sức chiến đấu. Thế
nhưng khong ngờ la, trong tinh thế ngan can treo sợi toc như vậy ma ten giả
hỏa nay lại co thể cố gắng nhảy len, sau đo trong nhay mắt liền co thể khống
chế được thương thế của minh.

Mộ Dung Vo Ngan quả nhien khong hổ la một trong những thien tai kiệt xuất cả
ngan năm nay của Thien Kiếm Tong. Xem ra co tin đồn la thien phu của hắn con
cao hơn cả Mộ Dung Vo Tinh cũng khong phải la khong co căn cứ.

Diệp Van hiểu ro, nếu như Mộ Dung Vo Ngan co thể cưỡng ep khong chế được
thương thế của minh, sau đo con dam ở lại truy vấn thi tất nhien la con co thủ
đoạn con chưa thi triển ra. Đa như vậy thi muốn giết hắn la điều khong thể.

"Một kiếm vừa rồi a? Tất nhien la kiếm phap giết người rồi!"

Diệp Van mỉm cười, noi tiếp: "Hiện tại thi Vo Ngan sư huynh va cac sư huynh sẽ
tự cắt tay trai hay tay phải đay?"

"Vo Ngan sư huy nh, cac ngươi chuẩn bị chặt đứt canh tay trai hay la tay phải
đay?"trong tiếng noi của Diệp Van mang theo sự cười nhạo, mỉa mai, cham chọc.

Than hinh Mộ Dung Vo Ngan dừng lại, tren mặt giăng đầy sương lạnh, một kiếm
của Diệp Van lam y bị thương, may mắn la y co đan dược thần diệu mới co thể
đem thương thế đe ep xuống, y liền muốn xoay người rời đi, thế nhưng khi nghe
Diệp Van noi như thế, phẫn nộ trong long đa khong cach nao dung lời noi ma
hinh dung được.

Mộ Dung Vo Ngan la nhan vật bậc nao, thuở nhỏ đa la tam điểm chu ý của mọi
người, như quần tinh ủng nguyệt, con đường tu luyện tiến triển cực nhanh, hầu
như khong co binh cảnh. Luc trước khi con ở Luyện Khi Cảnh, ở từng cảnh giới y
đều nhiều lần ren luyện, bảo đảm đa đạt tới đỉnh phong, khong co khả năng con
co nửa điểm tri trệ thi mới đột pha. Mặc du la huynh trưởng của y Mộ Dung Vo
Tinh, đối với thien phu tu luyện của cai đệ đệ cũng la cực kỳ ca ngợi, đa từng
khen ngợi qua mức la thien phu của Mộ Dung Vo Ngan con hơn cả hắn.

Nhan vật như Mộ Dung Vo Ngan luc nay đa bị Diệp Van noi lời nay chế ngạo, nếu
như chẳng qua la lời noi chế nhạo thi thoi cũng khong co gi đang ban, thế
nhưng vừa rồi Diệp Van chỉ la tu vi Luyện Khi Cảnh tam trọng, chẳng những chặn
đứng thần thong đong băng của y,ma con thi triển ra một thức đạt đến mức tận
cung của kiếm phap đam y bị thương. Khi nghe được lời của Diệp Van như thế, Mộ
Dung Vo Ngan thiếu chut nữa phun ra một ngụm mau.

"Diệp Van, chẳng lẽ ngươi nghĩ minh nhất định thắng?" Lời noi của Mộ Dung Vo
Ngan lạnh như băng, kết hợp với khuon mặt trắng bệch, thoạt nhin co chut am
trầm khủng bố.

"Như thế nao, thua khong dam nhận sao? Vừa rồi ngươi khong phải rất kieu ngạo
đa noi, muốn lấy đi bắp đui của chung ta hay canh tay đấy sao?" Khong đợi Diệp
Van trả lời, thanh am của Đoan Thần Phong vang len trong khong trung.

"Khong sai, vừa rồi cac ngươi kieu ngạo như vậy, bay giờ la đều biến thanh con
rua đen ruc đầu sao?" To Linh khong hề giữ phong phạm thục nữ, hai tay chống
len bờ eo thon be bỏng.

"Hai người cac ngươi muốn tim chết ?" Mộ Dung Vo Ngan long may chau len, trong
mắt hiện len sat ý.

"Mộ Dung Vo Ngan, ngươi thật sự nghĩ ngươi la đệ nhất thien tai của Thien Kiếm
Tong sao? Đến thời luc nay ma con khoac lac, thật sự la khong biết xấu hổ." To
Linh hừ một tiếng, khong sợ chut nao noi.

"Linh Nhi sư muội, cai nay muội khong biết rồi, muội muốn thấy bọn khoac lac
sao? Bọn hắn co thể đem miệng của bọn hắn moi tren đụng trời, miệng moi dưới
đụng đất." Đoan Thần Phong cười ha ha hai tiếng rồi noi.

To Linh to mo hỏi: "Cai mặt đo của bọn khoac lac ở nơi nao vậy?"

Đoan Thần Phong cười ha ha, noi: "Moi tren đụng phải trời, moi dưới đụng phải
đất đương nhien khong biết tăng thể diện, cũng khong biết xấu hổ."

To Linh cười ha ha, phia sau nang Dư Minh Hồng cung to Ngam Tuyết cũng lộ ra
dang vẻ tươi cười.

Mộ Dung Vo Ngan cung Giang Như Triều sắc mặt hai người trắng bệch, am trầm
gần, sat ý trong mắt phat ra cang ngưng thực, tinh mang lập loe.

Trong mắt Diệp Van, một đạo loi quang hiện len, nhay mặt vượt qua khoảng cach
mười trượng, đem đam người To Linh che lại ở phia sau.

"Vo Ngan sư huynh, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn động thủ sao?" Diệp Van khẽ
cười noi.

Mộ Dung Vo Ngan lạnh lung nhin hắn, lồng ngực phập phồng, hơn nửa ngay sau, hừ
lạnh noi: "Hom nay coi như cac ngươi thắng, ngay khac gặp nhau, lại phan cao
thấp."

Diệp Van mỉm cười noi: "Vo Ngan sư huynh ngươi vừa rồi khong phải noi như vậy,
khong phải ngươi noi chỉ cần ta tiếp được cong kich của ngươi, liền thối lui,
an oan ngay xưa xoa bỏ, mọi người khong ai đụng chạm ai, tuyệt khong khong can
thiệp vao sao?"

Mộ Dung Vo Ngan hừ một tiếng, khong noi gi.

"Đung vậy, Vo Ngan sư huynh đa noi như thế, nhưng ma ngươi noi rồi ma lại lam
can, dam lam bị thương Vo Ngan sư huynh, đổ ước luc trước tự nhien khong tinh,
ngay sau gặp nhau, cac ngươi tự cầu phuc cho minh." Giang Như Triều tiếp lời
noi, lời noi tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt Mộ Dung Vo Ngan cang am trầm, y lạnh lung nhin Giang Như Triều một,
rồi ạnh mẽ xoay người, chỉ thấy một con chim lớn lăng khong hiện ra, chở y bay
vut về phia xa, ngay lập tức đa khong con thấy nữa.

Bốn người Giang Như Triều khẽ giật minh, lien tục xoay người chạy đi như đien,
hoa thanh bốn tan ảnh biến mất khỏi tầm mắt của đam người Diệp Van.

"Muốn đi? Nao co dễ dang như vậy." thanh am Đoan Thần Phong giống như tiếng
sấm rền nổ vang, am thanh chấn động khắp nơi.

"Được rồi, để cho bọn họ đi đi." Diệp Van keo lại, nhẹ nhang lắc đầu.

"Đến luc nao rồi, tiểu tử ngươi lại co thể co loại long dạ đan ba nay, hiện
tại đem bọn chung thả đi, ngay sau co thể sẽ co đại phiền toai. Nơi nay la
Đoạn Hồn Sơn mạch, du cho chung ta đem bọn chung giết chết, đam gia hỏa Thien
Thần Phong kia cũng khong thể noi gi hơn." Đoan Thần Phong rất bất man, nhin
Diệp Van với vẻ mặt kho hiểu.

"Đung vậy, Diệp Van ngươi tại sao phải thả bọn họ đi?" To Linh cũng la kho
hiểu, đi đến Diệp Van ben cạnh, đưa tay keo canh tay của hắn lại.

Oa!

miệng Diệp Van phun ra một ngụm mau tươi.

"Diệp Van ngươi lam sao vậy?" To Linh cung Đoan Thần Phong trăm miệng một lời
ho len.Diệp Van lắc đầu, noi: "Khong co việc gi, vừa rồi thi triển một kiếm
kia tieu hao qua lớn, ma phong ngự Mộ Dung Vo Ngan co một cỗ phản lực mạnh mẽ,
lam ta bị thương một chut, ta nghỉ ngơi một lat sẽ khong sao."

"Trach khong được vừa rồi ngươi để cho bọn họ đi, nguyen lai la bị thương."
Đoan Thần Phong luc nay mới chợt hiểu hiểu ra, nguyen bản cảm thấy minh la kẻ
hiểu ro Diệp Van nhất, quả quyết hắn sẽ khong bỏ qua cho Mộ Dung Vo Ngan như
vậy.

"Cũng khong hẳn la vi bị thương." Diệp Van lắc lắc đầu noi.

"Mộ Dung Vo Ngan nếu như dam lưu ở nơi đay sau khi đa bị thương ma khong lập
tức rời đi, như vậy tất nhien y co hậu chieu tuyệt học để bảo vệ tinh mạng
hoặc la dốc sức liều mạng đanh cược một lần. Ma Diệp Van cũng bị thương, nếu
như luc nay liều chết cung bọn họ, du cho chung ta co thể chem giết hết bọn
chung, nhưng ma ai co thể cam đoan tất cả mọi người chung ta co thể con sống?
Cho nen Diệp Van lựa chọn để cho bọn họ ly khai." thanh am To Ngam Tuyết nhan
nhạt vang len, thanh am em diệu dễ nghe.

Diệp Van gật gật đầu, hắn vừa rồi thi triển Thien Sinh Nhất Kiếm, tieu hao
thật lớn, lại bị phản kich từ cai khay ngọc của Mộ Dung Vo Ngan, lục phủ ngũ
tạng luc nay kịch liệt đau nhức, chan khi co chut tan loạn.Hắn co chut ngoai ý
muốn nhin thoang qua to Ngam Tuyết, khong thể tưởng được co be nay thoang một
phat la co thể đem sự tinh nhin như thế thong thấu ro rang, quả nhien la thong
minh hơn người, cung so sanh với nang, To Linh ngược lại phải kem nang một
chut"Bay giờ chung ta phải lam gi?" Đoan Thần Phong nhiu may, gật gật đầu lại
hỏi tiếp.

"Đoan Thần Phong ngươi la một gia hỏa ngu xuẩn, việc cấp bach hiện tại đương
nhien la giup đỡ Diệp Van chữa thương, đợi thương thế của hắn khoi phục, du
sao cũng phải ở chỗ nay nhiều ngay, ngươi gấp cai gi." To Linh hừ một tiếng,
trừng mắt với Đoan Thần Phong.

"Khong sai, hiện tại quan trọng nhất chinh la chữa thương." To Ngam Tuyết gật
gật đầu, ban tay trắng non mở ra, một hạt đan dược mau da cam xuất hiện ở
chinh giữa long ban tay, tản mat ra mui thơm nhan nhạt.

"Hạnh Hoang Vũ Hoa Đan?" To Linh sững sờ, khong khỏi kinh ho.

"Hạnh Hoang Vũ Hoa Đan la cai gi?" Đoan Thần Phong cung Dư Minh Hồng cung len
tiếng hỏi.

"À, cai nay chinh la Hạnh Hoang Vũ Hoa Đan, la thanh dược cực kỳ hiếm thấy
dung để chữa thương, được xưng co thể tạo ra da thịt từ xương trắng, trung
sinh thần hồn, chỉ cần ngươi chưa co chết, thi co thể giữ được tinh mạng cho
ngươi." To Linh trong mắt tran đầy kinh ngạc noi.

Diệp Van nhiu may, lắc lắc đầu noi: " Đan dược tran quý như thế, lại cực kỳ
hiếm thấy, đừng nen lang phi, thương thế của ta khong co trở ngại, khong bao
lau liền co thể khoi phục."

Trong Loi Âm Hoa Long Giới của Diệp Van cũng co khong it thanh dược chữa
thương, bất qua khong co loại đan dược mau da cam nay, Hạnh Hoang Vũ Hoa Đan
đung la mới nghe lần đầu. Nếu quả thật như To Linh noi no co thể khởi tử hồi
sinh, bạch cốt sinh da, ma dung để trị liệu thương thế bay giờ, thật la co
chut lang phi.

"Nếu như ngươi co những đan dược khac co thể nhanh chữa thương thi cũng co thể
lấy ra." To Ngam Tuyết gật gật đầu noi, sau đo đem Hạnh Hoang Vũ Hoa Đan nhet
vao ban tay Diệp Van noi tiếp: "Vien Hạnh Hoang Vũ Hoa Đan nay ngươi trước
tien thu lại, ngươi la người co tu vi cao nhất trong đội ngũ của chung ta, sau
nay gặp nguy hiểm tất nhien ngươi la người ganh chịu nhiều nhất, co vien đan
dược kia coi như la nhiều hơn nửa cai mạng."

Diệp Van cảm thụ được sự on nhu của To Ngam Tuyết, nhin khoả đan dược trong
long ban tay, nhẹ gật đầu.

Hắn khong phải loại người sĩ diện, tự trach nhiệm hiện tại của minh, khoả Hạnh
Hoang Vũ Hoa Đan đung như To Ngam Tuyết noi, rất co thể chinh giup minh them
nửa cai mạng.

Diệp Van đem Hạnh Hoang Vũ Hoa Đan thu vao Loi Âm Hoa Long Giới, sau đo lấy ra
một binh ngọc mau mỡ de, đổ ra một vien dược hoan mau xanh, sau đo nhet vao
trong miệng.

Dược hoan sau khi vao miệng hoa thanh một đạo thanh lưu theo yết hầu chậm rai
chảy xuống, trong chớp mắt Diệp Van liền cảm thấy trong đầu minh la một mảnh
thanh minh, chan khi trong cơ thể co chut tan loạn rất nhanh liền được ap chế
lại.

Chan khi tự nhien vận chuyển len, lục phủ ngũ tạng thương thế bắt đầu được
chữa trị một chut.

Diệp Van nhắm hai mắt, một lat sau liền tiến nhập vao cảnh giới vong nga, chan
khi vận hanh, thương thế bắt đầu khoi phục.

Ước chừng hơn hai canh giờ, Diệp Van chậm rai mở mắt ra, sắc mặt hắn phơn phớt
hồng nhuận, chan khi trong cơ thể phat động, khong con một chut nao la bị
thương.

"Diệp Van ngươi khoẻ rồi sao?" To Linh một mực đứng ben cạnh, thấy Diệp Van mở
mắt ra, hưng phấn hỏi.

Diệp Van ngồi xổm đưa tay xoa len đầu To Linh ở ben cạnh hắn, gật đầu noi:
"Khong sao rồi."

"Diệp Van, vừa rồi ngươi phục dụng vien kia đan dược kia, co phải la Thần
đan?" trong đoi mắt đẹp dịu dang của To Ngam Tuyết mang theo một tia chờ mong,
nhỏ giọng hỏi.

Diệp Van khẽ giật minh, lập tức nhẹ gật đầu, noi: "Chắc la vậy, ta chỉ biết no
gọi la Thanh Vận Đan, cũng khong biết co phải la Thần đan ma ngươi noi khong,
hặc hặc."

To Ngam Tuyết cười noi: "Đung la no rồi, xem ra trong Hoa Vận Bi Tang bảo tang
tran quý nhất đa bị ngươi đạt được, cho tới bay giờ mọi người con tưởng rằng
cai kia bảo tang kia khong biết bị ai cướp đi đay."

Diệp Van cười hai tiếng hắc hắc, noi:" Ngươi lam sao biết được?"

"Thanh Vận Thần đan chinh la thanh dược chữa thương độc mon của Hoa Vận Kim
Đan Cảnh tu sĩ, tuy hiệu quả so với Hạnh Hoang Vũ Hoa Đan con kem khong it,
nhưng ma đối với nội thương binh thường, no cực kỳ thần diệu trong trị liệu.
Đan dược nay tự nhien cực kỳ tran quý, trong lọ vừa rồi của ngươi chỉ sợ cũng
co vai chục hạt la it, nế co thể co được nhiều như thế, chắc hẳn những thứ
khac bảo vật cũng đa rơi vao trong tui của ngươi rồi." To Ngam Tuyết mỉm cười,
nhỏ giọng noi

, tiếng Diệp Van keu thảm thiết quanh quẩn khắp nơi, keo dai khong tieu tan.

Đoan Thần Phong cung To Linh hung hăng nhin chằm chằm vao Diệp Van.

"Co phải thật vậy hay khong?" To Linh nhin hắn, hung dữ hỏi.

"Khong sai, tiểu tử ngươi nhanh giao bảo vật ra cho bọn ta, đến cung vẫn gạt
bọn ta?" Đoan Thần Phong gật đầu lien tục, lam ra vẻ hung ac.

Diệp Van trừng mắt với hai người bọn họ, noi: "Khong thể tin được ta hanh sự
chu đao như vậy lại bị To Ngam Tuyết sư tỷ nhin thấu."

"Tiểu tử ngươi vậy ma dam gạt chung ta, cần phải bị ăn đon a." Đoan Thần Phong
vung vẩy tay, liền nhao tới Diệp Van.

To Linh ở ben cạnh Diệp Van, nheo hong hắn một cai, vẻ mặt tran đầy tức giận.

"Cac ngươi muốn lam gi? Bớt giận một chut được khong, cung lắm ta chia mỗi
người một vien."


Thế Giới Tiên Hiệp - Chương #267