Người đăng: Hosado
Linh thú cao trăm trượng, ngay cả Tô Ngâm Tuyết đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh vẫn
cảm thấy áp lực trước sự cường đại của nó. Cho dù là Diệp Vân thì tuyệt đối
không có khả năng chống lại thứ này, ấn tượng đầu tiên mà Đoạn Hồn Sơn để lại
cho bọn hắn chính là một nỗi sợ hãi tột độ.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tô Linh nhìn có vẻ hơi hoảng sợ, đứng ở bên
cạnh lôi kéo ống tay áo của Diệp Vân.
"Diệp sư huynh đã từng nói rằng qua hai ngày thì sẽ an toàn, nếu không thì
chúng ta đợi thêm một ngày nữa có được không?" Dư Minh Hồng chau mày, gần đây
hắn dường như rất yên tĩnh nhưng rõ ràng là cũng có áp lực cực lớn.
"Ngươi sợ cái gì?! Nếu năm nhóm chia ra năm nhánh để tiến vào sơn mạch Đoạn
Hồn, chắc chắn sẽ không phải chỉ có chúng ta gặp phải Linh thú cường đại như
vậy mà chắc chắn những người khác cũng gặp phải cảnh tượng gần giống như thế
này, các người không cần phải lo lắng như vậy." Đoàn Thần Phong ngược lại thì
bình tĩnh nhất, chẳng qua là lời của hắn nói nhất định là có lý.
"Thần Phong sư đệ nói không sai, không cần phải lo lắng như thế, chúng ta nên
làm cái gì thì làm cái đó. "Tô Ngâm Tuyết gật đầu. Ở đây tu vi của nàng là cao
nhất, đối với Đoạn Hồn Sơn cũng hiểu biết rõ nhất, đúng như lời của Đoạn Thần
Phong đã nói, ngoài nhóm của bọn hắn ra thì ắt hẳn những nhóm khác cũng nhất
định sẽ gặp phải những nguy hiểm khác nhau.
"Tỷ không cần phải khách khí như vậy đâu Ngâm Tuyết sư tỷ, gọi ta Thần Phong
là được rồi. Chúng ta đều là người một nhà mà." Đoàn Thần Phong vừa nói vừa
cười híp mắt lại.
Đôi mi thanh tú của Tô Ngâm Tuyết nheo lại, ánh mắt hiện lên một nét lạnh
lùng, rồi lại thấy nàng khẽ giơ bàn tay trắng mịn lên vung ra một đạo ánh sáng
đánh thẳng vào ngực của Đòan Thần Phong.
Sau đó chỉ nghe thấy Đoàn Thần Phong hét một tiếng rồi cả người hắn bay ra
ngoài, va vào một khối đá, đá vụn văng tung tóe.
Đoàn Thần Phong mang theo vẻ mặt đau khổ bò dậy, lần này Tô Ngâm Tuyết kiềm
chế rất tốt nên ngoại trừ bị thương ngoài da ra thì Đoàn Thần Phong không có
bất kỳ nội thương nào cả.
"Ngâm Tuyết sư tỷ ra tay quá nặng rồi đó nha, ta xém tí nữa là bị tỷ đánh chết
rồi."
"Ngươi còn dám ăn nói xằng bậy nữa thì lần sau sẽ không phải đơn giản chỉ
trừng trị như vậy đâu!" Giọng nói Tô Ngâm Tuyết lạnh lùng vang lên, nhiệt độ
xung quanh dường như hạ xuống rất nhiều.
Diệp Vân khoát khoát tay nói: "Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa. Ngâm Tuyết
sư tỷ, nếu sơn mạch Đoạn Hồn đã thể hiện ra sự cường đại của nó với lại đối
với sự cường đại của nó chúng ta không có cách nào chống lại thì cho dù chúng
ta có vạch ra kế hoạch như thế nào thì cũng không thể nào ngăn cản được. Nếu
đã như vậy thì chúng ta cũng không cần đợi thêm nữa, chúng ta cứ tiến về phía
trước mà đi, có thể sẽ giành được lợi thế về sau, chỗ tốt của nó chắc chắn sẽ
không tưởng được."
"Bởi vì lần này ngươi là đội trưởng, ta chỉ là người phụ trợ cho nên tất cả cứ
theo ý ngươi mà định đoạt. "Tô Ngâm Tuyết gật đầu, giọng nói thản nhiên.
"Nếu đã như vậy thì chúng ta chuẩn bị tiếp tục lên đường." Diệp Vân gật đầu,
sau đó nói tiếp: "Linh nhi, dọc theo đường đi muội nhớ quan sát kỹ lưỡng, để ý
xem có phát hiện ra dấu vết của pháp trận nào hay không. Rất có khả năng nó sẽ
giúp ích được cho chúng ta rất nhiều, nếu như không tìm ra được cũng không sao
hết, chắc chắn những người khác so với chúng ta cũng không mạnh hơn là bao
nhiêu."
Tô Linh khéo léo gật đầu, nàng có một loại ảo giác rằng chỉ cần ở bên cạnh
Diệp Vân thì không cần phải lo lắng nhiều.
"Dư sư đệ và Đoàn sư huynh, hai người các ngươi chịu trách nhiệm đề phòng phía
sau và hai bên. Ta và Ngâm Tuyết sư tỷ sẽ xem xét ở phía trước, một khi có
nguy hiểm xuất hiện thì các người lập tức lui về phía sau, tuyệt đối đừng có
đứng im một chỗ." Diệp Vân gật đầu, nhìn hai người Dư Minh Hồng nói.
"Không được, ngươi nghĩ ta là cái loại người sẽ bỏ mặc huynh đệ một mình chống
lại kẻ địch mà quay lưng bỏ đi sao?! Huynh đệ chúng ta phải kề vai chiến đấu,
quyết không lui về phía sau. "Đoàn Thần Phong lớn tiếng phản đối.
Dư Minh Hồng gật đầu, mặc dù không lên tiếng nhưng ánh mắt lại tràn đầy kiên
quyết.
"Hắn chê tu vi của các ngươi quá thấp nên khi gặp phải nguy hiểm ngược lại sẽ
phải chú ý đến các ngươi." Tô Ngâm Tuyết lạnh lùng nói.
Hai người ngẩn ra, không nhịn được đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân.
Sắc mặt Diệp Vân ngưng trọng gật đầu nói: "Chúng ta là huynh đệ thì không cần
phải nói dối nhau làm gì. Mặc dù tu vi của hai người đều ở đạt đến Luyện Khí
Cảnh trung kỳ thì hẳn là đã có một vị trí nhất định nhưng mà đối mặt với linh
thú và ác đồ lần này có thể thực lực của bọn chúng hơn hẳn Trúc Cơ Cảnh rất
nhiều, nếu như ta và Ngâm Tuyết sư tỷ đang chiến đấu mà còn phải để ý tới các
người thì thật sự là không thể phát huy được hết toàn lực."
"Chúng ta nào có yếu như ngươi nói, ta rất mạnh nghe không?" Đoàn Thần Phong
vỗ vào lồng ngực.
Dư Minh Hồng gật đầu một cái nói:
"Ta hiểu."
"Hai người nhất định phải bảo vệ Tô Linh cho thật tốt." Tô Ngâm Tuyết lạnh
giọng nói, ánh mắt sắc như dao.
Đoàn Thần Phong nhướng mắt nhưng cũng không phản đối nàng.
Diệp Vân gật nhẹ đầu với Tô Ngâm Tuyết sau đó hai người bay ra đầu tiên, lao
đến hai mươi dặm ngoài ngọn núi. Ba người Đoàn Thần Phong cùng Tô Linh vội
vàng đuổi theo.
Với tu vi của năm người thì khoảng cách hơn hai mươi dặm không cần thời gian
nửa nén hương là đã có thể đến được nhưng bọn họ cũng không dám liều lĩnh, qua
một nén hương thời gian mới đi được mười dặm.
Bốn phía núi xanh nước biếc, chim hót, côn trùng rền vang, Linh Khí nồng đậm
hơn bên ngoài rất nhiều.
Trong lòng Diệp Vân thắc mắc, một nơi Linh Khí dồi dào như vậy làm sao có thể
là nơi lưu vong ác đồ đây? Chẳng lẽ không sợ tu vi của ác đồ đột nhiên tăng
mạnh rồi quay lại giết người để đi ra sao?
Diệp Vân cảm nhận một chút thì ước lượng Linh Khí nơi đây đậm đặc hơn gấp đôi
ở Thiên Kiếm Tông. Nếu cho hắn tu hành trong tình huống này thì tốc độ sẽ
không dừng lại ở việc tăng lên gấp đôi mà thậm chí có hi vọng tăng lên đến
bảy, tám phần.
"Linh khí thật nồng đậm, mọi người có phát hiện ra không? Càng tới gần ngọn
núi này thì Linh khí càng nồng đậm." Đoàn Thần Phong nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, ta cũng cảm nhận được, điều này thật kỳ lạ." Diệp Vân gật đầu, xem
ra không phải mình hắn cảm nhận được. Như vậy chứng tỏ đây không phải là ảo
giác.
"Không có gì kỳ lạ cả, Đoạn Hồn Sơn mạch này chính là không gian độc lập do
thi triển đại thần thông tạo ra. Nó ngăn cách với tất cả các không gian khác,
bên trong lại trồng vô số kỳ hoa dị thảo, trăm ngàn năm qua Linh Khí cũng
không bị hao hụt đi nên tất nhiên sẽ càng lúc càng nồng đậm." Tô Ngâm Tuyết
thản nhiên nói.
"Đây là điều phụ thân nói cho tỷ sao?" Tô Linh hiếu kỳ hỏi.
Tô Ngâm Tuyết hiếm khi không nhịn được cười, nói:
"Tất nhiên là không, là do tỷ tỷ ta tự phán đoán ra."
Diệp Vân không lên tiếng, ý tứ của Tô Ngâm Tuyết tất nhiên hắn hiểu được nhưng
hắn vẫn có chút hoài nghi. Nếu thật như thế thì Thiên Kiếm Tông ăn no rửng mỡ
hay sao mà giam giữ những tên ác đồ kia vào trong này? Như vậy nhất định phải
có nguyên nhân khác.
Càng tới gần ngọn núi thì tốc độ của năm người càng chậm lại, đi hơn nửa canh
giờ năm người mới vượt qua hơn hai mươi dặm để đi tới dưới chân núi.
Ngọn núi không cao, chỉ ước chừng năm, sáu trăm trượng, sườn núi được vô số
thực vật bao lấy, cây cỏ xanh um tươi tốt, đại thụ che trời như chui ra từ
lòng núi, với những tán cây rộng lớn xòe ra che gió che mưa.
Diệp Vân nhìn lên đỉnh núi thì phát hiện ánh mắt dường như có chút vặn vẹo, rõ
ràng những gì nhìn thấy không phải hoàn toàn chính xác.
"Mọi người nhìn lên đỉnh núi xem."
Mấy người Tô Ngâm Tuyết ngẩng đầu nhìn lên sau đó mặt ai nấy đều hiện lên vẻ
kinh ngạc.
"Thế nào?" Diệp Vân hỏi.
"Đỉnh núi này dường như bị bố trí trận pháp không gian, nhìn qua có chút vặn
vẹo, dường như trong giây lát thì trở nên rõ ràng nhưng chốc lát sau lại mơ
hồ." Dư Minh Hồng nói.
Tô Ngâm Tuyết gật gật đầu nói:
"Hẳn là có bố trí trận pháp không gian, chúng ta có nên lên xem không?"
Trong mắt Đoàn Thần Phong tràn đầy phấn khích nói:
"Đúng đúng, chúng ta đi lên xem một chút. Có lẽ Linh Thú cao trăm trượng hôm
qua chúng ta thấy chẳng qua là ảo ảnh do trận pháp không gian tạo ra mà thôi."
Diệp Vân gật đầu nói:
"Cũng không phải không có khả năng này."
"Không, tuyệt đối không phải. Linh Thú ca cả trăm trượng hôm qua tuyệt không
phải ảo ảnh do pháp trận không gian sinh ra. Nếu là ảo ảnh do pháp trận không
gian sinh ra thì không có khả năng chân thật như thế. Đặc biệt là với khoảng
cách xa như vậy thì làm sao có thể thấy được rõ ràng?" Tô Linh bỗng nhiên nói,
trán khẽ nhăn.
“Tuy rằng chúng ta là người tu hành, thị lực tốt hơn thường nhân nhiều lần,
nhưng mà muốn xem rõ ràng cách đó hai mươi dặm cũng rất khó. Tối qua, ban đầu
chúng ta có thể nhìn thấy con linh thú rất rõ ràng, chẳng qua, sau khi nó hấp
thu thiên địa linh khí thì ánh sáng phát ra từ những ngôi sao bắt đầu trở nên
vặn vẹo mơ hồ, cản trở tầm nhìn của chúng ta. Bây giờ chúng ta đứng dưới chân
núi quan sát trên đỉnh cũng nhìn thấy tương tự, chứng tỏ ở đó nhất định là tồn
tại trận pháp không gian. Đã như vậy, cũng có khả năng là trận pháp sinh ra ảo
ảnh đấy.” Tô Ngâm Tuyết chậm rãi nói ra.
“Tỷ tỷ, muội có một loại trực giác là không nên đi lên đỉnh núi, ít nhất hiện
tại không thể lên đó.” Tô Linh chau mày, trong mắt lóe ra một tia vội vàng.
“Tiểu Linh Nhi đừng sợ, bọn huynh sẽ bảo vệ muội, chúng ta không nên do dự mà
phải tranh thủ thời gian đi lên xem một chút.” Đoàn Thần Phong nói lớn.
Tô Linh nhìn về phía Diệp Vân, nhẹ nhàng lắc đầu.
Diệp Vân nhíu mày, không nói lời nào, hắn trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nói:
“Nếu như Linh nhi đã có trực giác như vậy, chúng ta cũng nên chờ một chút,
nhìn xem có xuất hiện biến hóa gì không.”
“Nếu như bây giờ chúng ta không đi, một khi bị đội ngũ khác đi lên đó trước,
nắm giữ thế chủ động thì chúng ta có thể gặp rắc rối.” Đoàn Thần Phong lẩm bẩm
có chút thất vọng.
“Không, dù cho bọn hắn đi lên đầu tiên, lấy được chỗ tốt cũng không sao. Ta
không tin với thực lực của ta và Ngâm Tuyết sư tỷ, mà lại không có cách nào từ
trong tay bọn họ chiếm ưu thế. Ta lo lắng nhất không phải là bọn hắn, cũng
không phải linh thú cùng ác đồ, mà là nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc
nào trong sơn mạch Đoạn Hồn này.” Diệp Vân mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng
tự tin.
“Ngươi đã quyết định, vậy cứ làm như thế đi.” Tô Ngâm Tuyết gật gật đầu, không
hề phản đối. Tuy rằng quyết định của Diệp Vân chưa chắc đã chính xác, nhưng mà
đúng như lời hắn nói, đối mặt với bốn tổ khác, nàng cùng hắn cũng không sợ
hãi.
Năm người tìm một địa phương tốt cho việc ẩn nấp, hơn nữa còn có thể quan sát
đỉnh núi, sau đó ngồi xuống.
“Diệp Vân, ta thấy chân khí trong cơ thể ngươi đã đạt đến tình trạng không thể
tăng thêm nữa, có phải ngươi muốn đột phá cảnh giới?” Tô Ngâm Tuyết chứng kiến
Diệp Vân không tu luyện mà ngồi ở chỗ kia suy nghĩ cái gì, liền lên tiếng hỏi.
Diệp Vân gật gật đầu, nói: “Chắc hẳn Ngâm Tuyết sư tỷ cũng biết ta tu luyện
Tôi Tiên Tâm Pháp, mỗi lần muốn tấn cấp cực kỳ khó khăn, cần thân thể và chân
khí đạt tới cân bằng hoàn mỹ, sau đó một lần hành động trùng kích, đột phá
gông cùm xiềng xích. Tuy nhiên, lần này chân khí cùng thân thể đã đạt tới cân
bằng, ta lúc nào cũng có thể đột phá, chỉ là ta không biết lần này mất bao lâu
để đột phá, vạn nhất đến năm ba ngày thì rất có thể sẽ gặp phiền toái lớn.”
Tô Ngâm Tuyết trầm ngâm một chút, nói: “Ngươi áp chế như vậy cũng không phải
là biện pháp tốt, nếu như có thể nhanh chóng đột phá đến Luyện Khí Cảnh tam
trọng ở đây thì thực lực của ngươi tất nhiên sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều, đối với
chúng ta cũng có chỗ tốt rất lớn.”
Diệp Vân gật đầu, nhìn vào khuôn mặt Tô Ngâm Tuyết.
Tô Ngâm Tuyết nói: “Đệ yên tâm trùng kích, tỷ hộ pháp cho đệ.”
Diệp Vân mỉm cười, khoanh chân ngồi, trăm ngàn miếng linh thạch thượng phẩm
lóe sáng ra bốn phía, che kín xung quanh thân thể hắn.