Xuất Phát


Người đăng: Hosado

Đám người Đoan Mộc Long Thai cũng không biết tại sao trước khi thi đấu tông
môn lại phải rèn luyện như vậy, chẳng những bố trí địa điểm rèn luyện ở sơn
mạch Đoạn Hồn, hơn nữa còn giới hạn dưới mười tám tuổi mới được tham gia. Tuy
rằng Vô Ảnh Phong không thiếu nhân tài, nhưng mà đệ tử dưới mười tám tuổi có
thực lực để sống sót ở đó thì không có mấy ai. Mặc dù Diệp Vân dẫn đội nhưng
năm người này muốn hữu kinh vô hiểm sống sót, cũng vô cùng khó khăn.

“Khi nào thì bắt đầu?” Diệp Vân cũng không hỏi nguyên nhân, bởi vì hắn biết
nếu như đã quyết định thì chắc hẳn sẽ không thay đổi được nữa. Huống chi,
trong lòng hắn còn có chút mong chờ khó hiểu, hắn bây giờ muốn phát huy ra
thực lực chân chính, thật sự có chút khó khăn. Phóng mắt khắp Thiên Kiếm Tông,
tu vi dưới Trúc Cơ Cảnh đã không phải là đối thủ của hắn, mà cao thủ Trúc Cơ
Cảnh trở lên cũng sẽ không thực sự giao thủ với hắn. Hiển nhiên sơn mạch Đoạn
Hồn này là một chỗ rèn luyện rất tốt, chẳng những tồn tại linh thú và yêu thú
cao cấp mà còn có những kẻ ‘cùng hung cực ác’ tu vi đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh,
nếu như có thể sống sót trong hoàn cảnh như vậy, đối với con đường tu luyện
sau này của Diệp Vân sẽ có lợi ích cực kỳ lớn.


  • Cùng hung cực ác: hung hãn tàn bạo.

Chỉ là Diệp Vân có chút lo lắng cho đám người Tô Linh, mặc dù thiên phú hơn
người và có được pháp khí bảo vệ tính mạng nhưng dù sao tu vi của bọn hắn vẫn
còn hơi thấp, muốn sống sót cũng không phải dễ dàng như vậy.

“Mười ngày sau, sẽ có truyền tống trận đưa các ngươi đến sơn mạch Đoạn Hồn.”
Tô Hạo khẽ vỗ trán, hắn nhìn thấy trên mặt Diệp Vân không có nửa phần sợ hãi,
ngược lại trong mắt chợt lóe lên một tia chiến ý rồi biến mất.

“Sư phụ, trừ chúng ta ra, bên ngoài còn những ai tham gia?” Diệp Vân tiếp tục
hỏi, nếu đã không thể lùi bước thì tốt nhất nên tận lực hiểu thêm một ít tình
huống.

Trong mắt Mặc Nho hiện lên kinh ngạc, nhìn Diệp Vân một cái, quả thật sư đệ
hỏi vấn đề này rất chính xác. Nếu như ngươi cảm thấy nguy hiểm lớn nhất ở sơn
mạch Đoạn Hồn đến từ linh thú và những kẻ cùng hung cực ác kia thì có lẽ sai
rồi, lần thí luyện này không phải chỉ có một mình Vô Ảnh Phong, tất nhiên sẽ
còn những đệ tử khác tham gia. Mà những đệ tử này mới là nguyên nhân cạnh
tranh, ở loại địa phương không có quy tắc như vậy thì sự nham hiểm, thâm độc
trong nội tâm cùng những áp lực từ nhiều năm nay có thể sẽ bộc phát ra trong
lúc hỗn loạn, đây mới là nguy hiểm lớn nhất.

“Ngoại trừ Vô Ảnh Phong ra, ba ngọn núi khác cùng Thiên Thần Phong đều tham
gia, tổng cộng có năm đội ngũ. Tuyệt Kiếm Phong có lẽ do Mộ Dung Vô Ngân dẫn
đội, Thiên Thần Phong nghe nói là cô bé Quân Nhược Lan, mà Lãm Nguyệt Phong
thì Giang Thủy Ngưng dẫn đội, tạm thời chưa biết Trích Tinh Phong là ai tiên
phong.” Tô Hạo trầm giọng trả lời.

“Quân Như Lan sao?” Trong đầu Diệp Vân lập tức xuất hiện bóng dáng của cô gái
kia, không biết nàng hiện tại đã tu luyện đến trình độ nào rồi.

“Trong sơn mạch Đoạn Hồn cực kỳ hỗn loạn, không có bất kỳ quy tắc nào, hay nói
chính xác hơn quy tắc chính là mạnh được yếu thua. Khi ngươi đối mặt với địch
nhân, tuyệt đối không thể nương tay, nếu không người chết có thể là ngươi.”
Trước mặt Tô Hạo, Mặc Nho có vẻ cũng không quá mức để ý đến lễ nghi, nói tiếp
lời sư phụ.

“Đúng vậy, nhiệm vụ của các ngươi là sống sót trở về, về phần đối phương người
nào chết thì không cần quan tâm.” Sắc mặt Tô Hạo lạnh dần, nhìn có chút âm
trầm.

“Sư tôn, chắc hẳn nhiệm vụ lần này cũng là do Thiên Thần Phong và Tuyệt Kiếm
Phong đưa ra. Bọn hắn thật sự cho rằng có thể áp chế được Vô Ảnh Phong chúng
ta sao? Tính tình Phong chủ Âu Dương hai năm nay thay đổi thật nhiều a.” Mặc
Nho mỉm cười, giọng nói lạnh nhạt.

Tô Hạo gật đầu, nói: “Thi đấu tông môn đã tới gần, tông chủ cũng sắp thoái vị,
dĩ nhiên cạnh tranh sẽ từ từ tăng lên, những việc này đều nằm trong dự liệu
của chúng ta.”

“Nhưng mà, có phải để Tô Linh sư muội đi vào đó có chút không ổn? Dù sao nơi
đó quá nguy hiểm, tu vi của sư muội còn thấp, lại là người sư tôn yêu quý
nhất.” Mặc Nho nhíu mày, thấp giọng nói ra.

“Tô Hạo khoát tay, nói: “Ta biết, nhưng trong chốc lát không thể nói cho bọn
ngươi hiểu rõ, huống hồ đệ tử dưới mười tám tuổi của Vô Ảnh Phong, thực lực có
thể so sánh với Linh nhi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà hai tiểu tử
Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong những ngày này phát triển cũng vượt quá dự
kiến của ta cùng Hắc Bạch nhị lão, hơn nữa có lẽ lần này bọn hắn đã tính sai,
bởi vì chúng ta có Diệp Vân và Ngâm Tuyết dẫn đội.”

Lông mày Diệp Vân nhíu lại, hỏi: “Không biết tu vi bây giờ của Dư sư đệ và
Đoàn sư huynh như thế nào?”

Tô Hạo nhìn hắn một cái, nói: “Thiên phú của tiểu tử Dư Minh Hồng kia làm ta
khá bất ngờ, chân khí liên tục không dứt, lực lượng dự trữ tràn đầy, thế nên
Bạch trưởng lão đã quyết định để hắn kế thừa y bát, nửa tháng trước tu vi của
hắn đã đạt đến Luyện Khí Cảnh lục trọng, chắc hẳn bây giờ đã tiến thêm một
bước. Về phần Đoàn Thần Phong, tên này dù sao cũng đến từ vương thất Tấn quốc,
thiên phú cũng không tệ, tuy nhiên kém hơn Dư Minh Hồng một chút, chắc hẳn hắn
cũng có nhiều khả năng đột phá đến Luyện Khí Cảnh lục trọng.”

Diệp Vân gật gật đầu, tu vi của hai người tiến triển vượt ra khỏi dự liệu của
hắn, hắn biết rõ thiên phú của Dư Minh Hồng cùng Đoàn Thần Phong, nếu như hai
người này tu vi đã đột phá đến Luyện Khí Cảnh lục trọng, vậy thì tu sĩ Luyện
Khí Cảnh đỉnh phong muốn chiếm được tiện nghi trong tay bọn họ, cũng cực kỳ
khó khăn.

“Nghe sư tôn nói như vậy, có lẽ Ngâm Tuyết sư muội đã xuất quan, nàng đột phá
đến Trúc Cơ Cảnh rồi ạ?” Giọng nói trong trẻo của Thủy Như Yên đột nhiên vang
lên, mang theo một chút mừng rỡ.

Tô Hạo mỉm cười, gật đầu nói: “Cũng may nha đầu kia không phụ sự kỳ vọng của
ta, hai ngày trước đã Trúc Cơ thành công, để nó và Diệp Vân dẫn đội, ta cũng
yên tâm hơn.”

“Thế nhưng, không phải Ngâm Tuyết đã vượt qua mười tám tuổi sao?” Thủy Như Yên
chợt nhớ tới, tò mò hỏi.

“Tô Hạo nhìn nàng một cái, nói: “Có lẽ vậy, nhưng mà nói không chừng còn chưa
vượt qua, nếu như bọn hắn đã yêu cầu Ngâm Tuyết cũng phải đi, vậy thì thỏa mãn
nguyện vọng của bọn hắn là được.”

Diệp Vân nghe không hiểu gì cả, Tô Ngâm Tuyết chính là trưởng nữ của Tô Hạo,
đến cùng là có chuyện gì xảy ra mà phải nói những lời này?

Nhưng mà, đây không phải là điều mà Diệp Vân muốn suy nghĩ, đã có Tô Ngâm
Tuyết tu vi Trúc Cơ Cảnh tham gia, hơn nữa không ngờ nàng ta mười tám tuổi đã
Trúc Cơ thành công, chứng tỏ thiên phú của nàng rất cao. Với thiên phú như
vậy, cho dù Tô Ngâm Tuyết tu vi chỉ là Trúc Cơ Cảnh nhất trọng, cũng có thể
đối kháng cùng địch nhân nhị trọng, thậm chí tam trọng.

Mà Diệp Vân cũng rất có lòng tin đối với tu vi của chính mình, hắn sắp đột phá
đến Luyện Khí Cảnh tam trọng, đến lúc đó đối phó với đối thủ Trúc Cơ Cảnh nhị
trọng, hẳn là không có vấn đề quá lớn. Nếu như với tổ hợp của hắn và Tô Ngâm
Tuyết mà còn không thể sống sót ở sơn mạch Đoạn Hồn, vậy thì hắn càng không
tin những đội ngũ khác sẽ làm tốt hơn bọn hắn.

Chẳng mấy chốc đã qua mười ngày, Diệp Vân cũng không đi tìm hiểu thêm về đối
thủ ở sơn mạch Đoạn Hồn mà hắn gần như dùng tất cả thời gian để tu luyện, tận
dụng mọi khả năng đột phá lên Luyện Khí Cảnh tam trọng.

Qua mười ngày tu luyện, chân khí cùng thân thể của hắn đã hoàn toàn cân bằng,
bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh tam trọng, hắn không
tiếp tục tưu lại Trắc Phong mà trở lại tiểu viện của mình.

“Thứu Vương, ngươi ngủ nhiều như vậy, cũng nên hoạt động thân thể một chút
đi.” Diệp Vân trở lại tiểu viện, liền nhìn thấy Thần Vũ Thứu Vương nằm sấp
trên ngọn giả sơn, ngáy khò khò.

“Ngươi thì có thể có chuyện gì? Mỗi ngày nếu không tu luyện thì lại lang thang
ở bên ngoài, ta xem tu vi của ngươi đến bây giờ cũng không có đột phá, đúng là
vụng về như heo.” Con mắt Thần Vũ Thứu Vương cũng không thèm mở ra, hừ hừ trả
lời.

“Thứu Vương, ngươi đã từng nghe đến sơn mạch Đoạn Hồn chưa?” Diệp Vân cười
hỏi.

Thần Vũ Thứu Vương mạnh mẽ mở một con mắt ra, nói: “Có phải ngươi nói đến địa
phương Thiên Kiếm Tông lưu đày những kẻ cùng hung cực ác?”

“Ngươi quả nhiên là biết chỗ đó, đúng vậy, chúng ta sẽ đi sơn mạch Đoạn Hồn.”
Diệp Vân cười hắc hắc nói.

“Nghe nói trong sơn mạch Đoạn Hồn có rất nhiều linh thú tồn tại, còn có cả cao
thủ Trúc Cơ Cảnh, ta cũng muốn đến đó mở mang kiến thức một chút. Nếu như có
thể đánh chết nhiều linh thú, hấp thu tinh phách của chúng, vậy thì ta có
nhiều khả năng thăng cấp hơn. Không nên dong dài, lúc nào chúng ta xuất phát?”
Thuần Vũ Thứu Vương mừng rỡ, mở hai cánh ra, bay từ trên giả sơn xuống.

“Lúc xế chiều chúng ta sẽ đi.” Diệp Vân đứng chắp tay, cười trả lời.

Thần Vũ Thứu Vương bay xuống bên cạnh, đứng sánh vai cùng Diệp Vân.

Thời điểm Diệp Vân xuất hiện ở Thí Luyện Điện, Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong
cũng đã có mặt, mà bên cạnh Tô Linh là một thiếu nữ dáng người thướt tha, mặc
xiêm y màu trắng, trên mặt đeo khăn sa mỏng, hiển nhiên đây là Tô Ngâm Tuyết.

“Diệp Vân, ngươi đã đến rồi.” Tô Linh cực kỳ vui mừng, nhảy cà tưng lại.

Diệp Vân đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, sau đó ánh mắt nhìn về ba người phía
trước.

“Diệp sư huynh.” Giọng nói Dư Minh Hồng kích động, mấy tháng không gặp, hắn
nhận thấy mình với sư huynh không có nửa điểm bất hòa mà càng cảm thấy thân
thiết hơn.

“Dư sư đệ, nghe nói tu vi của ngươi đã đến Luyện Khí Cảnh lục trọng, ta còn
không tin, bây giờ gặp mặt, đúng là lục trọng đỉnh phong a.” Diệp Vân vừa cười
vừa nói.

“Hai vị sư tôn dạy dỗ đệ rất tốt.” Dư Minh Hồng khiêm tốn trả lời, trong mấy
tháng ngắn ngủi tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, đạt đến Luyện Khí Cảnh lục
trọng, tốc độ tu luyện như vậy đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Tiểu Dư Tử thật là yêu ngiệt, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn ta.” Đoàn Thần
Phong la to đi tới, tu vi của hắn là Luyện Khí Cảnh lục trọng sơ kỳ, đúng như
lời Tô Hạo nói.

“Ngươi tương đối lười nhác, ngày thường còn thích khoe khoang, có được tu vi
như bây giờ, còn chưa thấy đủ sao?” Diệp Vân cười mắng.

“Đánh rắm, tiểu tử ngươi mới là lười nhác, bấy lâu nay mà tu vi chỉ là Luyện
Khí Cảnh nhị trọng, sau này không nên nói ta biết ngươi, rất mất mặt.” Đoàn
Thần Phong hừ hai tiến, đi tới ôm bả vai Diệp Vân.

Diệp Vân không thèm để ý đến hắn, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ áo trắng kia.

“Diệp Vân ra mắt sư tỷ, cám ơn sư tỷ ngày đó đã cứu mạng.” Diệp Vân đi đến hai
bước, cúi người hành lễ với thiếu nữ áo trắng.

Hai mắt Tô Ngâm Tuyết như hai ngôi sao trong suốt lẳng lặng nhìn Diệp Vân một
lát rồi chậm rãi nói: “Không ngờ tu vi ngươi ngày đó chỉ là Luyện Thể Cảnh tam
trọng, chỉ một năm ngắn ngủi đã phát triển đến tình trạng này, đúng là khó mà
tin được.”

Diệp Vân mỉm cười, nói: “So với sư tỷ mới mười tám tuổi đã Trúc Cơ thành công,
ta vẫn chênh lệch rất nhiều.”

Tô Ngâm Tuyết nói: “Trên con đường tu luyện thì mỗi người có mỗi cơ duyên khác
nhau. Ta nghe phụ thân nói, lần này Vô Ảnh Phong do đệ dẫn đội, còn ta làm phụ
tá cho đệ, giúp tổ đội sống sót, đệ không cần quá câu nệ, càng không cần khách
khí.”

Diệp Vân khẽ giật mình, trầm ngâm một chút rồi nhẹ gật đầu.

Hắn cũng không từ chối, thứ nhất vì hắn tự tin, thứ hai là chuyện đó cũng
không quan trọng.

Mặc dù Tô Ngâm Tuyết tu vi đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh nhưng hắn tuyệt đối sẽ
không cho rằng, thực lực của mình thua nàng. Sư phụ đã an bài như vậy, dĩ
nhiên là có thâm ý.

“Rất tốt, các ngươi đã thương lượng ổn thỏa, vậy thì chuẩn bị lên đường thôi.”

Trên bầu trời, truyền đến một giọng nói, lập tức nhìn thấy Tô Hạo từ trên trời
giáng xuống, chậm rãi hạ xuống trước mặt mọi người.

Sơn mạch Đoạn Hồn, ngay tại trước mắt!


Thế Giới Tiên Hiệp - Chương #256