Kangaskhan Nổi Giận


Người đăng: Votien

"Dane dane?"

"Rura rura."

Kangaskhan cùng Bulbasaur giao tiếp với nhau, thỉnh thoáng Bulbasaur lại đổi
hướng đi. Chắc là bọn chúng đang tìm về chỗ mà Kangaskhan con gặp mẹ lần cuối.

Tôi đoán vậy vì tôi có hiểu chúng nói gì đâu? Tôi nhớ trên ti vi từng phỏng
vấn một trainer giỏi từng đạt một chức vô địch liên minh. Anh ta nói thế này:
"Một trainer giỏi là người sẽ hiểu pokemon của mình muốn nói gì chỉ cần thông
qua cư chỉ và tiếng kêu của chúng, nếu như trainer và pokemon của mình không
thể hiểu được nhau thì sẽ rất khó phát triển tinh cảm, độ tin tưởng đôi bên sẽ
không thể cải thiện từ đó ảnh hưởng tới chiếc lực của pokemon."

Tôi nghĩ mình cần phải học được cách giao tiếp với pokemon sơm hơn nếu muốn
mình dành được chức vô địch liên minh Kanto. Cô lên.

Tôi đi theo sau lưng Bulbasaur, trên đường tiện tay hái thêm một vài loại quả
rừng mà nhà tôi đã hết đồ dự trữ. Vào các mùa khác nhà tôi sẽ nhập hàng từ
nông trại của bác Haro nhưng vào mùa hè thì có thể thu thập từ trong rừng. Dù
sao cửa tiệm nhà tôi cũng không phải loại lớn.

Nhưng càng vào sâu bên trong tôi càng phát hiện có điều không ổn, trong này có
dấu vết bị tàn phá. Cành cây gãy, các bụi quả mọng bị dẫm nát. Thật đáng sợ,
thân cây to hơn cả vòng tay của tôi đã bị mất một mảng gỗ, dõ dàng là dấu vết
của nắm đấm, không lẽ đây là chiêu Mega Punch Còn ở kia là dấu răng?

Làm cách nào mà có thể cắn nắt một góc thân cây thế kia? Thật không thể tin
được là chiêu Crunch hay Bite. hiện tại tôi có chút run rẩy, thật đáng sợ, một
con pokemon có sức mạnh khủng khiếp đã tán phá nơi này. Cầu trời không có viêc
gì. Đến cả Bulbasaur cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Để làm một pokemon cao cấp
như Bulbasaur phải e dè thì càng chứng tỏ sức mạnh của pokemon tàn phá kia.

Đó là một pokemon bị thương, là một con Weepinbell, nó bị thương ở vùng lưng,
một canh cây đã đè vào nó. Tôi nhấc cành cây ra cho nó uống nước trước.
Pokemon hệ cỏ bị thương bước đầu tiên phải có nước để thúc đẩy quá trình hồi
phục. Thuốc đâu thuốc đâu. Tôi cuống lên.

Chết rồi, hôm nay tôi quên không mang thuốc trị thương, mà vừa nãy tôi chỉ
điều chế thuốc bổ. Phải đi tìm thảo dược thay thế... 'phù' may mà ở quanh đây
có hoa hường tím có thể dùng làm thuốc trị thương.

Tôi nhanh chóng lấy dụng cụ điều chế thuốc trong balo, nghiền nát hoa hường
tím bôi vào vết thương của Weepinbell, cứ thế này một lúc nữa nó có thể di
chuyển được. Không đáng lo. Ở đây cũng còn nhiều pokemon bị thương khác, tôi
phải giúp chúng.

Có vẻ như con pokemon tàn phá không có ý định đả thương pokemon khác mà chỉ
tàn phá thiên nhiên bừa bãi, ngoài Weepinbell bị thương nặng ra thì những
pokemon khác bị thương không đáng kể, mà tất cả đều là do bị vật như mảnh đá
hay cành cây vô tình bay vào người.

Trong tình khuốn bình thường, để an toàn tôi sẽ phải rời khỏi khu vực có
pokemon hung bạo. Nhưng Bulbasaur vẫn tiếp tục đi sâu hơn vào chỗ bị tàn phá.
Đúng hơn là Kangaskhan con. Có vẻ nó đã ngửi được mùi của con mẹ. Kangaskhan
tự động nhảy xuống khỏi lưng Bulbasaur chạy về phía trước, vừa chạy vừa kêu
to. Tôi cùng Bulbasaur nhanh chóng đuổi theo. Không thể để một mình Kangaskha
ở đây được.

Nhưng không lẽ pokemon tàn phá nơi này chính là còn Kangaskhan mẹ? Nhưng mà
hướng kia không phải là nống trại của bác Haro à. Chết rồi. Tôi có linh cảm
không tốt.

"Chạy nhanh nữa lên Bulbasaur."

"Dane."

Tôi ôm lấy Kangaskhan con chạy nhanh về phía trước, Bulbasaur nhanh chóng đuổi
theo rồi vọt lên trên. Cầu trời con pokemon kia đừng có chạy đến nông trại của
bác Haro. Bác ấy là bạn của mẹ tôi, một người hiền lành nhân hậu, lúc bé tôi
thường hay theo bác vào rừng chơi.

Quả nhiên con pokemon đó chạy đến nông trại của bác Haro, hàng rào nông trại
đã bị phá nát, cả cây trồng bên trong cũng vậy.

Ầm ầm, ở đằng kia có tiếng ồn lớn chắc là bác Haro đã dẫn con pokemon phá hoại
ra khỏi nông trại. Đó là chiêu Air Slash, là con Pidgeot của bác Haro, và
chiêu Sonic Boom của Electrode.

Tôi ôm Kangaskhan con chạy nhanh đến nơi chiến đấu.

"Electrode sử dụng Thunderbolt."

Những tia điện mạnh mẽ lóe lên từ người Electrode, ngay sau đó, một dòng điện
mười nghìn vôn phóng thằng về phía Kangaskhan với cặp mắt đỏ lừ do bị ảnh
hưởng bới chiêu Rage, trên người Kangaskhan có vô số vết thương nhỏ chằng
chịt. Nó đã phải trải qua một trận chiến gian khổ.

Nếu trong trạng thái bình thường, pokemon sẽ chọn cách tránh chiêu thức của
đối thủ, nhưng dưới tác dụng cơn giận dữ, không hề trốn tránh, không hề phòng
thủ, Kangaskhan mặc cho dòng điện đánh vào người.

"Ruraaaaa."

Kangaskhan gào lên đau đớn, điều này chỉ càng làm cơn giận của nó dâng cao. Và
kết quả Kangaskhan đã bị tê liệt, Pidgeot không cần đến bác Haro hạ lệnh nó tự
biết phải làm thế nào trong tình khuốn này.

Đôi cánh của Pidgeot phát sáng, nó lao thằng xuống người Kangaskhan đang bị tê
liệt với một tốc độ chóng mặt. Chiêu Wing Attack, một tuyệt chiêu cận chiến
cực mạnh của pokemon hệ bay.

"Bác Haro."

"Kise, sao chạu lại ở đây, chỗ này nguy hiểm lắm may tránh ra chỗ khác." Có vẻ
bác ây khá lo lăng cho tôi.

"Không sao đâu bác, cháu có mang theo Bulbasaur của mẹ..."

Không đợi cho tôi và bác Haro nói xong câu chuyện, Pidgeot đã lao vào người
Kangaskhan, đôi cánh ánh sáng cắt một phát thật mạnh vào phần bùng.

Nhưng Kangaskhan chỉ rú lên một tiếng đau đơn chứ không gục, mà ngược lại,
dưới tác dụng của chiêu rage, cơn giận dữ đã lên tới đỉnh điểm làm Kangaskhan
tạm thời quên đi đau đớn, sức tấn công của nó cũng được tăng lên nhiều lần.

Kangaskhan bắt lấy Pidgeot, nó không thể trốn thoát khỏi bàn tay ấy mặc cho có
dãy dụa mạnh đến đâu đi chăng nữa.

"Ttooooo totttoooo."

Kangaskhan gầm lên đập mạnh thân thể Pidgeot xuống đất. Sức mạnh thật kinh
khủng, đất đá bắn ra tứ phía làm mặt đất bị lún xuống vài phân, Pidgeot thì bị
choáng tạm thời không thể di chuyển.

" Pidgeot chạy khỏi đó mau, Electrode sử dụng chiêu Thunderbolt, ngay."

Bác Haro cuống lên trước cơn nguy kịch, vì mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, bàn
chân của Kangaskhan lấp lóe ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp chuẩn bị đạp xuống
người Pidgeot không một chút phản kháng. Chiêu mega kick, một chiêu cực mạnh
của pokemon hệ normal. Dính chiêu này chắc chắn Pidgeot sẽ gục.

Còn chiêu Thunderbolt phải cần một khoảng thời gian tích điện ngắn mới dùng
được. Làm sao bây giờ.

"Bulbasaur...."

Không cần đến lượt một tên trainer không hợp cách như tôi ra lệnh cho pokemon
cấp cao như Bulbasaur.

Kangaskhan bị chiêu Razor Leaf đánh lui lại vài bước, ép buộc phải chấm dứt
chiêu mega kick giữa chừng. Bulbasaur nhanh chóng dùng Vine Whip kéo Pidgeot
quay về. Đúng lúc này chiêu Thunderbolt đã rơi xuống người Kangaskhan. Và cuối
cùng sức chịu đựng của Kangaskhan đã tới giới hạn. Nó gục xuống với đôi mắt
xoay tròn.

Bác Haro nhanh chóng lấy ra đủ loại trị thương ra băng bó cho Pidgeot.

Trình độ chăm sóc pokemon của bác ấy cao hơn tôi rất nhiều, dù sao bác Haro
cũng đã từng có những chuyến đi đáng nhớ ở tuổi thiếu niên. Mà tôi cũng thật
không ngờ hai pokemon cao cấp Pidgeot và Electrode đã theo bác từ những ngày
đầu tiên lại không thể đánh bại dễ dàng một con Kangaskhan, chưa kể tới đây là
trận hai đấu một, mặc dù thắng Pidgeot cũng đã mất khả năng chiến đấu. Điều
này chỉ chứng tỏ Kangaskhan rất mạnh. Nhất là khi bị tác động bởi cơn giận.

Kangaskhan con kêu lên, nhảy xuống khỏi tay tôi chạy ra chỗ Kangaskhan to gào
khóc. Đây chắc chắn là mẹ của nó rồi. Chắc là do lạc mất con lên nó đã lên cơn
giận giữ không thể kiểm soát.

Tôi nhanh chóng tiến tới trị thương cho Kangaskhan mẹ, tôi cũng kể cho bác
Haro về chuyện Kangaskhan con lạc mất mẹ, và đoán đây là nguyên do Kangaskhan
mẹ nổi giận như vậy.

Bác ấy chỉ bảo: " cháu hãy về trước đi không mẹ cháu lại lo, chuyện ở đấy cứ
để bác, con Kangaskhan này đã hết cơn giận dữ, với lại nó đã tìm được con nó
lên không tàn phá nữa đâu."

Nghe vậy tôi cũng chào bác mà về, không quên cho hai mẹ con Kangaskhan nhiều
loại thuốc bộ mới điều chế để chúng sớm phục hồi. Kangaskhan mẹ dù vẫn bị
thương nặng nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều và chỉ quấn lấy con mình chơi
đùa, nó cũng nhìn tôi bằng ánh mắt cảm kích.

Tôi chơi đùa với bọn chúng một lúc rồi đi về, nhưng vẫn không hiểu được ly do
tại sao hai mẹ con Kangaskhan lại có thể lạc mất nhau, điều này là phi tự
nhiên, Kangaskhan không bao giờ để môtu đứa con nhỏ như thế rời khỏi tầm mắt
của mình, dù đi ngủ con non cũng phải ngủ trong túi của con mẹ.

Tôi nhìn Kangaskhan mẹ thì cảm thấy nó không phải một người vô trách nhiệm.
Không lẽ có ngoại lực bên ngoài tác động vào?

Lúc ra về, tối thấy qua cửa sổ bác Haro chạy nhanh vào nhà gọi điện thoại. Nếu
tôi nhớ không lầm, bác Haro đã có thời gian ngắn làm kiểm lâm. Không lẽ bác ấy
biết được điều gì sao?


Thế Giới Pokemon: Cuộc Hành Trình Của Kise - Chương #4