Người đăng: Cuongvxhg123
Núi thiên thu, Phi Gia đại sảnh.
Lúc này, Phi Gia tất cả mọi người đều đã tập hợp đầy đủ ở đây, bầu không khí
khá là ngột ngạt, khó thở cực kỳ.
Ai nấy trên mặt cũng mang cái thần sắc nghiêm trọng, như thể có chuyện gì
khủng bố sắp xảy ra vậy.
Ngồi ở chủ vị phía trên, Phi Chiến sắc mặt tái mét, xanh dờn, có thể là hắn đã
mất ngủ thời gian dài.
Đúng vậy, mọi ngày gần đây, đêm nào hắn cũng gặp ác mộng. Trong mơ, hắn luôn
luôn thấy tình cảnh 11 năm trước xảy ra lần nữa, dù hắn có cố gắng tránh khỏi,
thì thực tại vẫn là vô pháp tránh né.
Nhìn xuống mọi người ngồi ở dưới, chần chừ hồi lâu, hắn rốt cuộc không chịu
được mở miệng một thoáng: "Phi Dương đâu, gửi tin đi lâu như vậy, nó vẫn còn
chưa có về".
Mấy tên trưởng lão phía dưới thì cũng chỉ hai mặt nhìn nhau, gia chủ mang
Dương thiếu chủ ra hỏi bọn họ, cái này sao mà bọn họ biết được đây. Họ nói thế
nào cũng là trưởng lão mà thôi, suốt ngày ở nhà thế này, hỏi họ việc ở ngoài
làm chi.
Bất quá, trong đám trưởng lão không ai biết gì cũng không có nghĩa là không ai
không đi ra an ủi gia chủ nhỉ. Rất nhanh, một trưởng lão trong góc chủ động đi
ra mở miệng: "Gia chủ yên tâm đi, Dương thiếu chủ thế nhưng là Võ Tôn cảnh
cường giả cao thủ. Mấy lão tổ tông không đi ra bắt lại căn bản không thể giết
nổi. Gia chủ chớ lo, ngài ấy sẽ về sớm thôi.".
Bất quá, không để trưởng lão này an ủi hoàn tất, một trưởng lão khác ngồi bên
mép chui miệng mình ra, chọc gậy bánh xe:
"Ngài nói cứ như mình chắc ăn lắm vậy hả Văn trưởng lão a. Mộng Dao cô nương
đã nói, thiếu chủ bị kẹt ở lại với một đám Võ Tôn, tứ phía đầy địch, sợ
rằng....".
"Câm miệng, Thăng trưởng lão ngài ăn nói thật hồ đồ, thiếu chủ sao có thể chết
được. Các ngươi lũ này lão già, rảnh nợ, suốt ngày đấu đá với nhau mấy cái tài
nguyên tu luyện cho con cháu, không biết xấu hổ.". Hải Bá đứng đằng sau không
nhịn được, tiến lên hô to.
"Hừ, Hải huynh nói nhiều làm gì, hắn có về hay không cũng không quan trọng
nữa, kẻ địch quá mạnh, thêm hắn thì có làm được gì".
"Vị trưởng lão này nói đúng đấy, Hải Huynh nhìn lại đi, trước mắt gia tộc vấn
đề vẫn là quan trọng. Lo làm gì cậu chủ nữa.".
Nhìn đến Hải Bá tức giận, đám này trưởng lão cũng không chịu yếu thế, mồm năm
miệng mười.
Ngồi phía bên phải, Phi Dục cùng Phi Tuyết nghe đến đau đầu nhức óc. Phi Dục
cũng không chịu được nữa rồi, đứng phắt dậy khỏi ghế hét lớn: "Dương đệ đệ
chắc chắn sẽ về, mấy người không khỏi nói nhiều. Giờ bàn bạc chuyện chính, vậy
liền bàn bạc đi.".
"Đúng đấy, đại họa diệt tộc sắp tới đừng có hoảng loạn tranh cãi nữa, các
trưởng lão bình tĩnh hết lại đi xem nào". Phi Tuyết ngồi ở ghế cũng bắt đầu mở
lời ra, nhưng chả có tác dụng.
"Hừ, chúng trưởng lão bọn ta nói chuyện chưa đến lượt tiểu bối các người có
quyền mà chen vào".
"Lúc nào cũng Phi Dương, Phi Dương võ tôn. Kẻ địch chỉ cần gọi đến một trăm
cái võ tôn thì hắn không là cái gì.".
"Đánh, đánh luôn đi cho xong. Chết thì tất cả cùng chết, xây mộ một chỗ cho
đẹp.".
.......
"THÔI, ta xin, tất cả ngừng tranh luận, đây là lúc nghĩ giải pháp chứ không
phải đánh nhau. Sớm muộn gì thời khắc ấy cũng đến, đối mặt là không thể tránh
khỏi.".
Phi Chiến hô mạnh một tiếng, hắn thật không muốn nhìn đám người cãi nhau nữa,
câu kéo lắm để rồi tốn thời gian. Phi Dương có về thì cũng chẳng có thể thay
đổi được cục diện đâu. Hắn nhắc tới Phi Dương, chỉ là lo chi thằng con này mà
thôi.
Nghe được âm thanh bạo nổ của Phi Chiến, đám người giật nảy mình. Gia chủ tức
giận, họ mới có dấu hiệu dừng lại, cúi thấp người, không nói gì. Bầu không khí
sảnh đường dần dần u ám, có vẻ rơi vào trầm mặc bên trong. Cả cái gia tộc đông
đúc tràn ngập sự im lặng như chết.
10 phút, 20 phút trôi qua.... Cứ vậy đám người lặng im ngồi ở đại sảnh trong
không khí tĩnh mịch.
Đột nhiên, một tên hạ nhân chạy nhanh vào trong đại sảnh, hắn cúi thấp đầu
trước Phi Chiến, vội vàng nói: "Gia chủ, gia chủ, công tử đã về".
Nghe thấy lời nói này, sắc mặt Phi Chiến vẫn y nguyên u sầu, chẳng khá hơn là
bao. Lướt qua tên thủ vệ, hắn nói nhỏ: "Đưa hắn vào".
.....
Rộp ! rộp ! rộp !
Rộp ! rộp ! rộp !
Đứng trước cánh cổng Phi gia, Phi Dương ngồi trên con ngựa thả rông mà nằm,
mồm hắn liên tục ném lên đan dược bay cao vào mồm nhai ngấu nghiến như súng
máy.
Vận tốc cắn đan có thể nói là kinh hoàng nhất lịch sử, 60 viên/1 giờ. Tính
trung bình 1 ngày, hắn cắn nuốt tổng cộng đạt đến ~1400 viên đan dược, con số
này không nhỏ.
Hơn nữa, hắn cũng không lo tác dụng phụ hay ngán xảy ra đến, bởi vì mỗi một
viên đan dược đều được ướp muối, chua, cay, mặn, ngọt đủ các loại gia vị. Đan
rơi vào bụng, thôn phệ vạn vật hấp thu liền biến hết chúng đan thành kinh
nghiệm của hắn rồi.
"Keng, ký chủ sử dụng thượng phẩm trang điểm đan hàng hiếm, kinh nghiệm +
1.000 điểm".
"Keng, ký chủ sử dụng thượng phẩm kích dục đan, kinh nghiệm + 1.000 điểm".
"Keng, ký chủ sử dụng thượng phẩm phá thai đan, kinh nghiệm + 1.000 điểm".
"Keng, ký chủ sử dụng thượng phẩm bạo thể đan, kinh nghiệm + 1.000 điểm".
"Đệt, mình bị hố, hố nghiêm trọng rồi. Lũ thương gia khốn nạn a, chúng mày dám
đưa tao hàng cấm.".
Phi Dương mới nghe tới mấy cái tên miệng đã chửi to. Bọn này Thương gia dĩ
nhiên mang mấy cái đan dược tào lao ra đưa cho hắn. Nếu không phải hắn có thôn
phệ vạn vật ở đây, tác dụng phụ tác động không tới. Chắc hẳn hắn phải đồ sạch
lũ Thương gia khốn nạn kia.
Bất quá, hàng đã nhận, hắn cũng lười trả lại. Giơ tay lên tính nhẩm chút, kinh
nghiệm của hắn hiện tại là 162,5 triệu/300 triệu, dư 137, 5 triệu để lên cấp,
ngày cắn 1400 viên đan/1 ngày,....
"Mẹ, ca lãi to rồi, aaaa, con mẹ nó đây là thăng cấp tiết tấu.".
Rầm !
Rơi mạnh phát xuống ngựa, Phi Dương hét lên xung sướng, cái gì đan dược tào
lao với thương gia sự tình hắn vứt sang một bên.
Vừa rồi tính nhẩm, một ngày hắn ăn 1400 viên được được 1,4 triệu điểm, cắn
liên tiếp 98 ngày, hắn liền đủ 138 triệu điểm. Vậy 3 tháng nữa, hắn đã là Võ
Đế.
"Dương thiếu chủ, ngài đừng nằm ra đấy, gia chủ gọi ngài vào kìa".
"Mẹ, đang xung bị làm phiền, chọn đúng lúc quá đấy".
Oành
Phi Dương nằm dưới đất hô to, lăng không một vòng bay thẳng vào Phi Gia mà
tiến.
.....
Đạp chân xuống đất, Phi Dương không nghĩ nhiều đi thẳng vào chính giữa đại
sảnh Phi Gia cửa mở.
Vừa đến bên trong, không khí ngột ngạt nhìn vào mắt. Phi Dương thấy đám người
này có chút kỳ lạ, nhìn về cha mình, hắn nói: "Cha đây là sao, chuyện gì xảy
ra, nào, nói cho ta".
Phi Dương trầm ổn thanh âm nhìn cha mình. Hồi xưa, hắn không cảm nhận được khí
tức của ông, nhưng giờ hắn đã rõ. Cha hắn chỉ là một Võ Hoàng, không có bao
nhiêu mạnh.
Phi Chiến nghe đến Phi Dương câu nói, tang thương ánh mắt thở dài: "Được,
ngươi đã về là chuyện tốt. Chuyện buồn của gia đình ta, ta đã kể một lần, giờ
kể lại lần hai cho ngươi.".
"Được, cha kể đi.".
Phi Dương chọn đại một cái ghế trống ngồi xuống, chân vắt chéo nâng lên chén
trà mà uống, từ từ nghe truyện. Phong thái hắn ngồi dù trời có sập ta đây cũng
không sợ.