Chiến Thủy Sơn Tông (2)


Người đăng: Cuongvxhg123

Lão ẩu này tên là Khinh Lung, một trưởng lão. Giờ này bay thẳng hướng tòa nhà
chính của Thủy Sơn Tông. Bỗng nhiên, đang đi với vận tốc cao hiển nhiên là
không để ý xung quanh.

Ong ong!

Tiếng không gian ba động khiến Khương trưởng lão này giật cả mình nhìn ngó
xung quanh. Trước mặt hắn, một bàn tay vặn vẹo chui thẳng ra từ không gian kèm
theo ngọn lửa xanh.

Đây chính là Phi Dương, hắn đã đoán hướng đi của lão ẩu này và trốn sẵn ở đây.
Khi Khương trưởng lão kịp phát hiện thì đã chậm rồi. Cú đánh của Phi Dương đã
tới thẳng người hắn.

"Song Đấu Cực Quyền."

Bùm !

Đòn đánh từ 600 tia linh lực của Phi Dương bạo phát mà ra. Tạo nên cực mạnh
kình lực khiến cây cối xung quanh còn bị chấn gãy tả tơi.

Dưới uy áp một chưởng này, sắc mặt Khương trưởng lão tái nhợt cực điểm, cả
người như đạn pháo bắn thẳng xuống đất để lại một hố sâu 10m.

Trong khói bụi tan tành, Khương trưởng lão thở hồng hộc, dưới bụng bị thủng
thẳng một lỗ, đau đến không ngượng dậy được.

Phi Dương tiến tới trước mặt hắn nói: "Tạm biệt." Hắn nhấc kiếm lên cho một
nhát xuống.

Phanh !

Tên trưởng lão kia muốn nói gì đó nhưng hẳn cũng chỉ kịp kêu aaa mà thôi. Phi
Dương cảm khái một cái, đánh lén đúng là cách chém giết nhanh nhất a.

Hắn đánh nãy giờ cũng mệt rồi. Thôi thì giờ hắn ngồi xuống đây hồi phục linh
khí đã. Hắn lấy ra mấy viên đan vừa mua cho vào miệng nhai nhai ngồi tĩnh
dưỡng.

Hắn biết các trưởng lão kia sẽ tìm được hắn ngay thôi, chắc bọn họ đã phong
tỏa chỗ này sớm muộn cũng tìm được hắn.

...

"Chúng ta đã xác định được vị trí của hắn, giờ phải làm sao ta thấy hắn có vẻ
rất mạnh." Một tên trưởng lão mở miệng nói.

Thiên Thủy trưởng lão nghiêm nghị nói: "Mọi người bình tĩnh, ta cần tập trung
vây công hắn."

Một trưởng lão khác nhảy ra nói: "Trước tiên, cần hai người đánh lén đi."

Mọi người gật đầu, thấy hợp lý. Lúc sau, cảm nhận xác định xong vị trí của Phi
Dương. Đoàn người tuyển ra hai vị một là Võ Vương đỉnh phong và một vị là Võ
Vương hậu kỳ sẽ đánh lén Phi Dương.

Xong xuôi kế hoạch, sáu tên trưởng lão chủ động tiến về chỗ Phi Dương đang
ngồi.

...

Ngồi xếp bằng tại chỗ, linh lực của Phi Dương đã hồi phục gần xong. Hắn cảm
nhận được một vài khí tức đang tiếp cận tới mình, hắn không khỏi thầm nghĩ:
"Định đánh lén ta, nằm mơ."

Thiên trưởng lão cùng Tống trưởng lão và hai tên khác bay đến trước mặt hắn.
Thiên trưởng lão khi nhìn thấy khôn mặt Phi Dương trẻ như vậy, hắn cũng không
khỏi ngạc nhiên.

Phải biết một người 16 tuổi mà đã Võ Vương cảnh là một chuyện kinh khủng như
thế nào. Chỉ có thể ở nhất lưu tông môn mới nhiều kẻ như vậy, hắn rốt cuộc
thân phận là gì.

Thiên Thủy hòa hoãn nói ra: "Tiểu hữu, chúng ta đã không chủ động đi kiếm
chuyện với ngươi vậy mà ngươi lại định tấn công tông ta".

Nghe vậy, Phi Dương không khỏi lắc đầu: "các ngươi nếu là tốt như vậy lúc đầu
sẽ không truy nã ta a."

"Huống hồ, ta giết người của các ngươi, ân oán đã khắc xuống, thay đổi là
không thể nào."

Thiên Thủy lắc đầu: "Nếu đã vậy thì xin lỗi." Hắn cũng không muốn nhiều lời
với Phi Dương nữa. Cầm lên thạch truyền tin hắn nói một câu: "Động thủ."

Máy động một cái, hai tên trưởng lão từ trong rừng lao vọt ra đưa quyền tung
thẳng về phía Phi Dương.

Phi Dương thật ra đã có chuẩn bị, hắn biết và đã cảm nhận được từ trước. Bởi
vậy, hắn đã tích trữ 1000 tia linh lực từ trước khóa ở tay, chỉ để đợi cái lúc
này.

Vèo !

Hai tên trưởng lão lúc này sắp tiếp cận Phi Dương. Đột nhiên Phi Dương mở mắt,
hắn bật thẳng dậy một cái tránh né đòn của cả hai người.

Hai tên trưởng lão giờ phút này biến sắc, làm sao tên này có thể biết, làm sao
sẽ lại như vậy.

Không đợi bọn hắn kinh ngạc, Phi Dương đã ngắm thẳng tên trưởng lão Võ Vương
Đỉnh Phong kia. Song đấu cực quyền cuồng bạo mà ra. Sức mạnh gấp 2,5 lần bộc
phát mà ra.

Một vị Võ Vương sơ kỳ chỉ có 1500 linh lực, Võ Vương trung kì là 1800, còn hậu
kỳ là 2000 và đỉnh phong chính 2200. Đòn đánh của Phi Dương tung ra cơ hồ đã
đủ để nhất kích tất sát rồi.

Bùm !

Tên đại trưởng lão kia trước uy áp khổng lồ đánh vào người. Hắn không khỏi rợn
tóc gáy, khuôn mặt sợ hãi như là tử vong tiếp cận. Ngay lập tức bị quyền
trưởng va vào, cơ thể hắn nổ tung ra, máu chảy đầy đất không còn hình dạng.

Tập trung 1000 tia linh lực cũng không phải dễ. Phi Dương cũng cần tốn một vài
phút mới vận ra vì vậy trong giao chiến rất ít dùng. Hắn thật cảm ơn bọn ngu
này biếu mạng.

Tận dụng cơ hội, Phi Dương nhấc nốt quyền bên tay còn lại có 600 linh lực đánh
thẳng vào tên trưởng lão còn lại. Song đấu cực quyền hạ mà xuống.

Tên trưởng lão này biết mình sẽ phải chết, hắn nhắm mắt lại không phản kháng.
"Phanh." Tên trưởng lão này liền bị đánh thủng người bắn mạnh sang một bên
không còn động tĩnh.

Các trưởng lão ở đây há hốc mồm cái bọn hắn thấy ở đây chính là một vị Võ
Vương Đỉnh Phong bị đánh nổ cùng một tên Võ Vương trung kì tử vong tại chỗ.

Thiên Thủy, Tống Ngụy cùng cùng các trưởng lão rống giận lên, bọn họ đỏ cả mắt
nhìn Phi Dương như muốn ăn thịt.

"Ngươi.. ngươi."

"Nghiệt súc."

"Ngươi phải chết a."

Cùng là đồng liêu với nhau dù trong tông cũng có đối địch nhưng cũng không đến
nỗi trở mặt như vậy. Nhìn đồng bạn của mình chết họ sao có thể không giận chứ.

Tất cả bọn họ toàn bộ linh lực bộc phát mà ra. Luồng linh lực như kinh đào hải
lãng tuôn trào, uy thế khủng khiếp bành trướng.

Các vị trưởng lão nhìn về phía Phi Dương từ từ rút vũ kỹ cho tới kiếm cùng
đao, các loại chiêu thức bộc phát hết sức mà ra.

Tuy nhiên, lúc tất cả trưởng lão đang chuẩn bị lao tới chỗ hắn nửa đường, thì
hai vị trưởng lão Võ Vương hậu kỳ đột nhiên chạy ngược lại đào tẩu mà đi.

Thiên Thủy, Tống Ngụy ngoảnh mặt lại không khỏi chửi một câu:

" Các ngươi dám trốn."

"Hỗn trướng."

Phi Dương cũng cảm khái một chút. Trong tông môn tuy có đoàn kết nhưng tử vong
uy hiếp ai chả sợ chứ. Đặc biệt hai tên kia Võ Vương trung kì đi chỉ có bán
mạng cho hắn là đúng rồi.

Nếu là hắn thì hắn cũng chạy liền, hắn cũng còn chưa trung thành đến mức đi
bán mạng cho người khác đâu.

Giết toàn Võ Vương nãy giờ hắn cũng sắp đột phá rồi chỉ cần giết nốt một tên
Võ Vương đỉnh phong nữa là xong.

P/s: Chúc các đạo hữu đọc vui vẻ.


Thế Giới Huyền Huyễn - Chương #17