Lại Thấy Ánh Mặt Trời


Người đăng: Boss

Chương 50: Lại thấy anh mặt trời

Đay la một khong gian kỳ lạ, co anh sang lờ mờ, giống như cảnh tượng le dan từ
phia đong vừa thấy được bầu trời mau trắng bạc luc binh minh, hơn nữa con co
từng đợt sương mu lượn lờ.

Đay la nơi nao, người của Thạch Thon đều khong biết minh đang ở đau, tất cả
đều ngẩn ra. Lam sao tự nhien lại rời khỏi Đại Hoang, ra khỏi day nui đo.

Nhoc tỳ nhin trai nhin phải, ở ngoai Thạch Thon sương mu lượn lờ, giống như
một thế giới hỗn độn, co một loại khi tức xa xoi ma hoang vắng ập vao mặt, đi
về phia trước, khong mất bao lau liền sẽ bị lạc đường.

Đầu thon, cay liễu to lớn cắm rễ ở tren đất, vỏ than cay chay đen bị nứt ra,
canh liễu non duy nhất kia khong con xanh biếc như luc trước nữa ma đa hơi mất
đi anh sang.

Những gi ở trước mắt khiến thon dan hơi lo sợ khong yen, thu triều trao dang ở
trong Thương Mang Sơn Mạch, bọn họ đột nhien lại thoat khỏi nơi đo, ma đay rốt
cuộc la đau? Tất cả mọi người đều đứng ở trước cay liễu, thanh tam cầu khẩn.

"Liễu Thần thi triển vo thượng đại phap, để chung ta tranh được một tai họa
lớn." Tộc trưởng Thạch Van Phong mở miệng, xảy ra chuyện lớn như vậy, ong ấy
sớm đa bị kinh động, xuất quan trước thời hạn.

Hiện tại ở đau cũng khong quan trọng, tất cả bọn họ đều con sống cả, đay mới
la kết quả tốt nhất.

"Khong cần hốt hoảng, chung ta đa tich trữ rất nhiều thịt kho, quả hạch va lua
hoang, đủ để chung ta sống qua mấy thang." Lao tộc trưởng noi.

"Khong sai, chung ta yen tam chờ đợi, co Liễu Thần bảo vệ, sẽ khong co nguy cơ
gi đau?" Thạch Lam Hổ phụ đạo.

Mấy người chủ sự đều trước sau mở miệng, để thon nhan binh tĩnh lại, khong con
lo lắng. Tất cả mọi người đều bắt đầu lam việc đau ra đấy, nghiền xay lua
hoang, thu thập thịt kho ở tren noc nha...

Thoang cai đa qua hai thang, nhoc tỳ đa bốn tuổi rồi, toc đa dai tới vai, đoi
mắt to như Hắc Bảo Thạch cang them co thần, no lớn len rất dễ thương. Mặc du
no thoạt nhin giống như một em be bằng sứ, nhưng sức mạnh vo cung, nhảy một
cai la ba bốn mươi met, trở thanh đệ nhất cao thủ của Thạch Thon.

"Nhoc tỳ, sao lại ngẩn ra vậy, co phải la muốn uống sữa thu khong? Nhanh đến
đay, ở đay co một bat nay."

Nhoc tỳ om hai chan, ngồi xuất thần dưới cay liễu nghe vậy liền nhanh chong
đứng len, đoi mắt chuyện động nhanh như chớp, la het: "Ở đau, ở đau thế?"

"Ha ha... Quả thật la muốn uống sữa thu, những ngay nay khong đi ra ngoai,
miệng nhạt nhẽo, thực sự la buồn chan lắm rồi chứ gi?" Một đam trẻ lớn đều bật
cười.

Nhoc tỳ quýnh len, giải thich: "Đau co, đệ chỉ tuy miệng hỏi thoi ma."

Bọn trẻ cười lớn, nhoc tho lo mũi xanh nghĩ ra ý xấu, nhỏ giọng noi: "Nha Lam
Hổ thuc vừa sinh một con hổ con, nhoc tỳ may nếu thực sự them..."

"Lượn sang chỗ khac!" Nhoc tỳ vội vang ngắt lời no, anh mắt bất thiện nhin
chằm chằm nhoc tho lo mũi xanh hơn minh co mấy thang tuổi nhưng bụng lại rất
xấu xa nay.

"Quan tử dung mồm khong dung tay." Nhoc tho lo mũi xanh lau nước mũi một cai,
nhanh chong bỏ chạy.

"Răng rắc."

Đột nhien, bầu trời nứt ra, một luồng anh sang mặt trời chiếu vao lam tan đi
man xương mờ, cả khong gian thoang cai đều sang sủa hơn rất nhiều.

"A, lại thấy anh mặt trời rồi!" Bọn trẻ het lớn, tất cả đều lộ vẻ mừng rỡ.

Người lớn cũng bị kinh động, tất cả đều đứng dậy, ngẩng đầu nhin len trời, ai
ai cũng rất kich động. Bị vay ở chỗ nay hơn hai thang, cơ thể của họ cũng sắp
rỉ rồi.

"Răng rắc!"

Giống như một cai binh ngọc bị vỡ, vung khong gian nay rung mạnh một hồi, sau
đo lấp loe khong ngừng, cuối cung 'ầm' một tiếng, man sương lờ mờ biến mất
hoan toan, khong con thấy hỗn độn nữa, anh sang chiếu xuống.

Mặt trời rất lớn, treo cao ở tren trời, mặc du rất choi mắt nhưng mọi người
lại rất hưng phấn, khong ngừng ngẩng đầu len nhin, lớn tiếng hoan ho. Bọn họ
đa thoat khốn rồi, lại một lần nữa xuất hiện ở tren đại địa.

Bọn trẻ khong thể chờ được nữa, oa oa het lớn, xong ra khỏi lang, tham lam hit
lấy hit để khong khi trong lanh co mang theo mui thảo mộc, vừa nhảy vừa chạy.

"Ấy, khong đung nha. Đay khong phải la khu rừng ở ngoai thon chung ta." Nhị
Manh ngẩn ra, mắt thấy đay căn bản khong giống với vung nui ma minh đa thấy từ
nhỏ.

Một con song chảy qua trước lang, thỉnh thoảng co ca lớn nhảy len, vảy vang ở
tren người lấp loe anh sang, dang len từng đợt bọt song. Ở khong xa con co một
cai hồ, xanh biếc trong veo, một đam chim lớn long canh rất đẹp đang nhan nha
bước đi, con nao cũng dai hơn hai met, chảy xuoi hao quang. Con co một đam Độc
Giac Thu, lấp lanh anh sang bạc, đang uống nước ở ben hồ.

"Phong cảnh thật la đẹp!" Bọn trẻ sau khi giật minh đều cảm thấy ngạc nhien.

Người lớn cũng trợn mắt ha mồm, thoat khỏi khong gian kỳ lạ, những gi ở trước
mắt hoan toan khong giống với nui rừng ở ngoai thon ma họ đa quen thuộc mấy
chục năm nay, khong ngờ lại tới một nơi đẹp đẽ như thế nay.

"Chiem chiếp..."

Tử Van, Đại Bằng, Tiểu Thanh xong tới, vo cung hưng phấn, chảy nước miếng nhin
những con ca lớn trong nước. Hiện tại bọn no đa dai khoảng ba met rưỡi, qua ba
thang đầu thi tốc độ sinh trưởng từ từ chậm lại.

Thanh Lan Ưng xuất hiện, vỗ đoi canh bạc to lớn, song nước xong len tren bờ,
bảy tam con ca lớn vảy vang đang nhảy ở tren bờ song, con nao cũng nặng mười
mấy can. Kỳ lạ nhất chinh la ben miệng bọn no lại mọc hai cai rau rồng, ong
anh trong sang, phat ra mui thơm.

Ba con chim non nhanh chong xong len hưởng thụ mon ngon.

Thạch Van Phong giật minh, nhanh chong bước tới, om lấy một con ca lớn, lật
qua lật lại để nhịn, kinh ngạc noi: "Thật sự la Long Tu Ngư sao? Con la loại
vẩy vang phẩm chất cực tốt nữa, đay chinh la đồ tốt, co ẩn chứa linh tinh, nếu
ăn thường xuyen co thể tăng sức mạnh, cường gan trang cốt, đối với bọn trẻ rất
co tac dụng!"

Bọn trẻ nghe thấy thế liền lập tức keu lớn, xong về ben hồ.

Loại ca nay rất it thấy, giau linh tinh, ở ngoại giới co gia rất cao, nhưng ở
trong cai hồ nay lại co rất nhiều, đủ để cho cả lang ăn thường xuyen.

"Tộc trưởng ong xem nay, bọn chim lớn ở ben hồ khong phải la Ngũ Sắc Ke co
danh hiệu 'Tiểu Loan Điểu' hay sao?" Cha của Nhị Manh kich động, chỉ về phia
trước, luc trước hắn ở trong nui đa từng nhin thấy một con từ rất xa, nhưng
lại khong thể bắt được.

"Rất giống... Đung la no!" Thạch Van Phong mở to mắt, tử tế phan biệt, nhay
mắt liền động dung.

Ngũ Sắc Ke, bộ long rực rỡ vo cung đẹp mắt, sinh trưởng giống như Loan Điểu.
Mỗi một con đều dai hơn hai met, la một loại thuốc bổ cốt kho co được.

Nếu nga gẫy xương hay bị thương ở gan, chỉ cần đun một nồi Ngũ Sắc Ke rồi ăn
cả thịt lẫn xương, lại uống them chut nước canh thi sẽ co cong hiệu thần kỳ,
rất nhanh sẽ liền xương.

Thạch Van Phong lấy lại tinh thần, nghiem tuc dặn do: "Ở đay co một đan lớn
sinh sống, khong được hanh động lỗ mang, đừng bắt giết tuy tiện. Chờ luc cần
luyện dược ta sẽ bảo, khong thể lam bọn no sợ, phải để bọn no sống quanh năm ở
ben hồ."

Một đam trang han đều gật đầu đap ứng, bởi vi anh mắt của họ khong co nằm tren
người Ngũ Sắc Ke. tinh thần khong yen, ai cũng đang nhin chằm chằm Độc Giac
Thu ở ben khac, đan ngựa quý lấp lanh anh sang bạc đo khiến bất cứ người đan
ong nao cũng động long.

Sinh sống ở trong đại sơn, tất cả đan ong mạnh mẽ đều hy vọng co một con ngựa
quý ngay đi vạn dặm, đay la sở thich va ước ma chỉ đan ong mới co.

Độc Giac Thu la do Lan Ma biến dị sản sinh, vo cung it, ma ở đay lại co nguyen
một đan, khong dưới năm sau chục con, tự nhien khiến cho một đam trai trang
đều đỏ mắt. Chỉ la họ biết, đay cũng coi như la hung thu, rất kho chọc.

"Cứ từ từ, sớm muộn cũng sẽ bắt mấy con, đừng lam bọn no sợ, chỉ cần sống
quanh năm ở tren vung đất phi nhieu nay thi sớm muộn sẽ thuộc về chung ta
thoi." Thạch Phi Giao nhỏ giọng noi.

Cảnh tượng ở ngoai thon thay đổi rất lớn, trải qua sự kinh hai luc ban đầu
xong, thon nhan đều khong con cảm thấy mất mat nữa, bởi vi địa phương nay qua
tốt, mỗi chung quanh thoi đa co rất nhiều sinh vật hiếm co, la một vung đất
quý đẹp đẽ.

Nhoc tỳ ngay ngẩn xuất thần, nhin đam Long Tu Ngư người đầy vẩy vang đang nhảy
len ở trong hồ, con co mấy chục con Độc Giac Thu ở ben hồ, no vẻ mặt hoảng
hốt, lẩm bẩm tự noi: "HÌnh như đa nhin thấy ở đau rồi, một cai hồ rất la lớn,
chim choc so với bọn Tiểu Loan Điểu nay con rực rỡ hơn, lớn hơn nhiều, co quý
tộc đi săn..."

Nhin thấy bộ dạng của no, nếp nhăn tren mặt tộc trưởng Thạch Van Phong run
len, kể cả la mấy người Thạch Lam Hổ va Thạch Phi Giao cũng biến sắc, khong
con nhin chằm chằm Độc Giac Thu nữa.

"Cha, mẹ, con nhớ cha mẹ lắm." Nhoc tỳ buồn ba, nhỏ giọng noi, một minh ngồi ở
ben hồ, om hai chan ma thất thần.

Thạch Lam Hổ va Thạch Phi Giao nhin nhau một cai, khong dam noi gi nhiều.

"Tộc trưởng gia gia, bọn họ rốt cuộc co con tại thế hay khong vậy? Chau thật
sự rất nhớ họ!" Nhoc tỳ đột nhien ngẩng đầu len, mắt đầy hơi nước, nghiem tuc
hỏi, đay la lần đầu tien no hỏi trực tiếp như vậy.

Thạch Van Phong nghĩ lại chuyện năm đo, tam tinh phức tạp, ong ấy ngồi xổm
xuống, dung ban tay tho rap vuốt ve đầu của nhoc tỳ, khong biết nen noi như
thế nao.

Đột nhien, một tia điện đỏ xẹt qua, vo cung rực rỡ, thoang cai nhuộm đỏ cả bầu
trời, giống như xuất hiện một đam may lớn.

Một con chim đỏ như lửa, toan than trong suốt, chỉ to bằng ban tay từ tren
trời rơi xuống, đam thẳng đầu xuống trước cay liễu ở đầu thon.

"A, Tiểu Hồng!" Nhoc tỳ liền đứng len, nhanh chong xong tới.

Con chim tước nay toan than đỏ đậm, sau khi rơi xuống tất cả thần hi đều thu
lại, long đỏ trở nen ảm đạm, một vết thương đang sợ đam xuyen bụng va ngực,
gần như chem đứt người no. Ngoai ra ở tren đầu no con co mấy cai lỗ, suýt nữa
xuyen thấu vao xương xọ.

Con chim tước toan than mau đỏ đậm nay rất the thảm, thương thế cực nặng,
trong những vết thương đo mơ hồ co ký hiệu đang sợ lấp loe, vẫn đang pha hủy
sinh cơ của no.

"Tiểu Hồng may lam sao vậy?" Nhoc tỳ nhẹ giọng hỏi.

Con chim tước ở tren đất co đoi mắt khong phải mau đỏ, trắng đen ro rang,
giống như bảo thạch, trừng mắt lườm nhoc tỳ một cai. Loại u oan va tức giận đo
khiến no cũng co chut xấu hổ, gai gai đầu.

Converted by: Thanh Địa Gia Thien
Chương 51: Hoả hòng chim tước

"Tiểu Hồng ngươi đau khong?" nin nửa ngay, tiểu bất điểm chỉ bỏ ra một cau noi
như vậy.

Cả người đỏ đậm chim tước mở to hai mắt, tức giận trừng mắt hắn, đem hết thảy
trong trắng mắt đều để lại cho hắn, một bộ dang dấp rất tức giận.

Tự giữa bầu trời rơi xuống một đầu mau đỏ chim tước, để Một Đam trẻ con đều đờ
ra, lẽ nao đay chinh la tiểu bất điểm một luon nhớ mai khong quen, đa từng một
người đuổi theo ra lang cai kia con chim nhỏ?

Nhưng ma, chan chinh co hiểu biết người, tỷ như tộc trưởng, con co mấy vị tuổi
tac rất lớn lao nhan đều cả người te te, ma Thạch Lam Hổ, Thạch Phi Giao cang
là long toc dựng đứng, khong dam nhuc nhich một thoang, sợ lam tức giận con
kia Tiểu Hồng tước.

Bọn hắn đa từng xa xa phong tầm mắt tới từng tới, một đầu hoả hòng chim nhỏ
ở Thương Mang sơn mạch ben trong đại chiến, đốt sụp nửa bầu trời khung, loại
kia cảnh tượng thật la đang sợ, mọt đời đều sẽ khong quen.

Hiện nay, nay con đỏ đậm chim tước Từ khong trung rơi rụng luc, đem chan trời
đều nhuộm đỏ, như la anh nắng chiều rơi ra giống như vậy, khong cần qua nhiều
lien tưởng, tựu sẽ khiến người te cả da đầu, nay hơn nửa chinh la đầu chi
cường sinh linh.

"Hai tử lại đay." Thạch Van Phong khẽ noi, sợ lam tức giận Tiểu Hồng Điểu, ho
hoan tiểu bất điểm trở về.

"gia gia, khong co chuyện gi nữa, Ta biét Tiểu Hồng lợi hại, nhưng ta khong
cảm giac được sat khi, no đối với Thạch thon khong co địch ý." tiểu bất điểm
chớp mắt to giải thich.

Đỏ đậm chim tước phục tren đất, trợn tron cặp mắt, ha mồm phun ra một đạo yếu
ớt hi ha, dừng tại một khối cực lớn tren nham thạch."PHỐC" một tiếng, một tia
khoi xanh bốc len, cả khối đa tảng đều tan chảy, trở thanh một than dung nham,
tren đất chảy xuoi, nong rực khong chịu nổi, nướng mặt người đau đớn.

Mọi người sợ hai, đay chỉ la một tia be nhỏ hao quang ma thoi, cũng khong phải
thật sự la hỏa diễm, cũng đa co kinh khủng như vậy nhiệt độ ròi, lien tưởng
đến luc trước nhin thấy, Đầy trời đại hỏa khong ngừng, đầy đủ đốt nửa thang
lau dai, cai kia la bực nao thần uy? !

Mọi người vi tiểu bất điểm lau một vệt mồ hoi, Thạch Phi Giao đam người cẩn
thận ma đi về phia trước, muốn đem hắn túm đi.

"Tiểu Hồng đừng nong giận, ngươi xem liền tren đầu đều bốc khoi ròi, cẩn thận
ngươi nay một than xinh đẹp xich vũ, nếu như thieu hủy thi thật la đang tiếc."
tiểu bất điểm noi.

Tiểu Hồng tước tren đầu một đam xich vũ hao quang lấp loe, từng chiếc đứng
chổng ngược, hiển nhien rất phẫn nộ, nhưng một lat sau no khong ngờ binh yen
lặng xuống, anh mắt kỳ dị địa nhin chằm chằm tiểu bất điểm xem cai khong để
yen.

"Gia gia ngươi xem, Tiểu Hồng rất hoa thuận, khong phat giận ròi." tiểu bất
điểm hai long nở nụ cười, rất ngọt rất tinh khiết, hắn rất muốn đem nay con
Tiểu Hồng Điểu nang len.

Hoả hòng chim tước uỵch một thoang canh, kho khăn đứng len, ở tại giữa ngực
va bụng miệng vết thương phu văn lấp loe, khong ngừng pha hoại no sinh cơ.

"Ngươi là tim đến Liễu Thần a, trước đay ngươi khi đến liền đa rơi vao no
tren cay kho, lần nay la muốn cho no giup ngươi chữa thương sao?" Tiểu bất
điểm hỏi.

"Hừ!" Bị một đứa be đoan được tam tư, Tiểu Hồng tước rất bất man, phat sinh
một tiếng lanh lảnh hừ am, khong tiếp tục để ý hắn, ma la ngẩng đầu nhin phia
cai kia gốc Liễu Mộc.

Tho to ma chay đen Liễu Mộc yen tĩnh khong hề co một tiếng động, cai kia theo
gio chập chờn lờ mờ canh liễu, luc nay lại vo thanh vo tức địa rủ xuống, dần
dần phat sinh mau xanh lục hao quang.

Đỏ đậm chim nhỏ keu khẽ, kho khăn đi về phia trước mấy bước, đón xanh nhạt
canh liễu, lộ ra vết thương của minh, thu lại cai kia cuối cung một điểm anh
lửa.

Canh len, một giọt ong anh chất lỏng xuất hiện, như một vien ngọc lộ gióng
như, toả ra Sanh choi, con co hương thơm ngao ngạt tran ngập, để Thạch thon
tất cả mọi người một trận tinh thần sảng khoai.

Canh liễu buong xuống, chồi non chạm được hoả hòng chim tước, trong suốt
chất lỏng lướt xuống, đi vao cai kia đang sợ vết thương, nhất thời để nơi đo
anh lửa hừng hực, phu văn lấp loe khong ngừng. Tiểu Hồng Điểu keu khẽ, than
thể run rẩy, Tựa hồ rất thống khổ, ở gian nan chịu đựng.

Canh liễu Nhẹ lay động, lien tiếp mấy giọt chất lỏng xuất hiện, ở chồi non
lăn, vien vien ong anh long lanh, giống như tien chau gióng như, tỏa ra anh
sang lung linh, con co từng trận mui thơm ngat nức mũi.

Khi nay vai giọt chất lỏng hạ xuống, cai kia phu văn biến mất dần mất, xuyen
qua ngực bụng vết thương triệt để khep kin, Tiểu Hồng Điểu đau xot tựa hồ lập
tức giảm bớt rất nhiều.

Sau đo, ráng may xanh điểm điểm chồi non rủ xuống tới đầu của no bộ, ong anh
chất lỏng chảy xuống, Tiểu Hồng tước tren đầu mấy cai trảo động cũng chầm chậm
biến mất rồi, đến tận đay no gặp phải trọng thương triệt để tieu trừ.

Một trận anh lửa lấp loe, Tiểu Hồng Điểu cả người xich quang bay lượn, toan
than xan lạn, choi loa đến mức lam người ta khong mở mắt ra nổi, vo cung thần
hi lưu chuyển, khiến no xem ra xinh đẹp loa mắt, cung vừa rồi như la khac
biệt.

Người trong thon kinh hai, chỉ co to bằng long ban tay đỏ đậm chim tước cang
tỏa ra ngập trời thần uy, luc nay như đang đối mặt một vị Thượng Cổ Thien
Thần, mọi người suýt chut nữa xụi lơ tren mặt đất, may la lớn cay liễu toả ra
vầng sang, trung hoa loại nay thien uy.

Về phần chỗ xa xa, tỷ như hồ nước phụ cận, những Ngũ Sắc Điểu, Độc Giac Thu
cung thi lại toan bộ đều giống như hanh hương gióng như, hướng về nơi nay dập
đầu, khong ngừng cung bai.

Tiểu Hồng tước tam tinh phi thường sung sướng, vui vẻ keu vai tiếng, thu lại
thần uy, tại nguyen chỗ soi nổi, đối với cay liễu phat sinh lanh lảnh người
giọng, noi: "Ta thiếu nợ một minh ngươi rất lớn an tinh."

chay đen cay liễu khong co bất kỳ am thanh, Xanh nhạt canh đong đưa, chỉ về
hết thảy người trong thon.

Đỏ đậm chim tước thần thai sang lang, quet qua vẻ uể oải, cả người long chim
ong anh trong suốt, no trở nen tinh khi thần tran trề, khoi phục nguyen khi.

"Cheng" một tiếng, một cai xich vũ tự tren người no boc ra, lưu động ra hao
quang như điện mang gióng như, phi thường thần dị, xoạt một tiếng cắm ở tren
một khối nham thạch.

"Cac ngươi thu cẩn thận, nếu co người tim phiền phức, sang cho bọn họ xem!"
Thanh am của no phi thường em tai, lanh lảnh dễ nghe, như ngọc chau dừng bàn,
hiển nhien đay la đang truyền tin vật.

Nhưng ma, xich vũ xen vao nham thạch về sau, nơi đo luc nay liền tan chảy, Trở
thanh một than dung nham, đỏ đậm anh sang lưu động, chất lỏng soi trao, diện
tich cấp tốc mở rộng.

Mọi người rut lui, loại nay nhiệt độ qua cao.

Tiểu Hồng tước ngẩn ra, liếc nhin mọi người, sau đo ha miệng hut vao, đỏ đậm
long vũ tren anh sang hừng hực, kịch liệt lấp loe, từng sợi từng sợi thần hi
bay len, đi vao trong miệng của no.

no đem Thần tinh cấp đi, chỉ để lại Một cai Đỏ tươi xinh đẹp long chim, sau đo
đối với Liễu Mộc gật gật đầu, ngut trời bay len.

"Tiểu Hồng, sau đo thường tới chơi nha!" Tiểu bất điểm đứng ở đầu thon, dung
sức hướng về khong trung phất tay.

Đỏ đậm chim tước ở giữa khong trung một cai lảo đảo, suýt chut nữa nga xuống
ra, quay đầu lại, dữ dằn địa lườm hắn một cai, sau đo toan than dang len hao
quang, cũng khong quay đầu lại địa nhằm phia phương xa.

"Thu cẩn thận cay này long vũ!" Tộc trưởng Thạch Van Phong trịnh trọng noi,
nho nhỏ một cai xich vũ rất quan trọng, khong ai sẽ đem no xem la một cai phổ
thong long chim.

Rất lau sau đo, nơi nay mới binh tĩnh lại, người trong thon bắt đầu đi quen
thuộc mảnh nay mới hoan cảnh.

một Đam trẻ con Oa oa keu to, ở cỏ xanh như tấm đệm mỹ lệ tren bờ hồ chạy
trốn, thương lượng lam sao cau rau rồng ca, đem lam đến cường trang gan cốt,
bọn hắn cang ngay cang khat vọng sức mạnh.

Tiểu Loan long chim dực tươi đẹp, thể dài hai mét, nhan nha hướng về trong
hồ bơi đi, uy thế. Khong sợ Đam hai tử nay . Con mấy chục con Độc Giac Thu
ngoại trừ đối với nam tử trưởng thanh hơi co cảnh giac ở ngoai, căn bản khong
nhin bọn nhỏ.

sau khi binh tĩnh lại, tiểu bất điểm một người ngồi ở ben hồ, om hai đầu gối,
lần thứ hai Bắt đầu Đờ ra, mắt to nhin xanh lam hồ nước, thời gian rất lau
cũng khong co nhuc nhich một thoang.

" hai tử đang suy nghĩ gi?" Thạch Van Phong đi tới, cũng ngồi ở ben hồ bai cỏ
xanh tren.

"Gia gia, ngươi nen noi cho ta biết." tiểu Thạch Hạo quay đầu lại, anh mắt
trong trẻo.

"Được rồi, ta đem bản than biét hết thảy đều noi cho ngươi biết." tộc trưởng
gật đầu, Thạch Hạo sớm thong minh, khong nen đưa hắn xem la vo tri đứa be đối
xử.

Gio mat phất phơ thổi, khong khi trong lanh, quấn theo một luồng mui đất Cung
Cay cỏ thơm ngát, trong hồ thỉnh thoảng co mau vang ca lớn nhảy len, xem ra
an lành ma lại yen tĩnh.

" chung ta Thạch thon, lai lịch tựa hồ rất lớn, rất kinh người, chỉ la liền tự
chung ta đều sắp quen lang, chỉ co tổ tien truyền xuống chỉ tự noi." Thạch Van
Phong noi nhỏ.

Thạch Tộc truyền thừa cửu viễn, dựa theo đa qua đời tộc lao từng noi, Co thể
Tim hiểu đến thời kỳ thượng cổ. chỉ la trong những thang năm dai đằng đẵng đa
qua, hết thảy đều co thể lam nhạt, liền người trong thon chinh minh cũng khong
tin những kia đồn đại ròi.

"thật lau dai nha." tiểu Thạch Hạo kinh ngạc.

Tộc trưởng nhẹ nhang thở dai, noi: "Rất nhiều chuyện, liền tự chung ta đều
quen lang, truyền thừa sớm đa đoạn tuyệt. Mai đến tận co một ngay, một đoi
tuổi trẻ vợ chồng tim đến nơi nay, đề cập những nay, chung ta mới hiểu được,
cố lao noi tới co thể la thật sự. "

tiểu Thạch Hạo trợn to hai mắt, hắn biết, khả năng nay chinh la của hắn cha
mẹ.

"Bọn hắn hinh dang gi nha?" Người trong thon đối với hắn rát tót, nhưng
người khac đều co cha mẹ, chỉ co hắn la thứ nhỏ co nhi, hắn tuy rằng rất rộng
rai cung lạc quan, nhưng sau trong đay long vẫn co một tia mềm mại, cực kỳ
khat vọng.

"Co gai kia rất đẹp. Nam nhan cũng rất anh tuấn, thế nhưng co chut thần sắc co
bệnh." Tộc trưởng như noi thật noi.

Tiểu bất điểm nắm chặt nắm đấm, mắt to loe sang, co một loại hai long, cũng co
một loại chờ mong, ngẩng len khuon mặt nhỏ noi: "Gia gia noi mau."

"Bọn hắn đến từ một cai quốc gia cổ, noi Thạch thon đung vậy bọn hắn bộ tộc
kia tổ địa, tuy rằng bọn hắn cực điểm huy hoang, thế nhưng la từ lau tim khong
được tổ địa."

Bộ tộc kia cường đại đến khong thẻ nào tưởng tượng được, co thể la vi tổ
huấn, khong được tuy ý trở về tổ địa, phòng ngừa đem kẻ thu dẫn tới đo, vi
vậy năm thang dai đằng đẵng qua đi, từ lau tim khong được đường về.

Lam như vậy vi lưu lại một nhanh hương hỏa, duy tri huyết mạch truyền thừa
khong ngừng, vạn nhất cai kia huy hoang bộ tộc ở ben ngoai bị bị diệt, nơi nay
như trước co thể keo dai, thủy chung la một chỗ tịnh thổ.

Lưu lại một mạch năm đo cũng rất mạnh lớn, co thể là do ở như vậy như vậy
nguyen nhan, Thạch thon dần dần xuống dốc ròi, luc đến nỗi kim, sớm đa khong
co phương phap tu hanh.

"Năm đo đoi kia tuổi trẻ vợ chồng bất ngờ biết được tổ địa đường về, mới đi
tới nơi nay."

Đoi phu phụ kia phi thường mạnh mẽ, đi ngang qua Đại Hoang, bước qua vo tận
lanh thổ quốc gia, cuối cung đa tới nơi đay, chỉ la bọn hắn thất vọng rồi,
Thạch thon căn bản khong co dự tưởng tượng cường thịnh, từ lau đa mất đi thời
đại Thượng Cổ uy thế.

"Khi đo ngươi bị bọn hắn om vao trong ngực, xem ra phi thường suy yếu, chỉ co
mấy thang lớn bộ dạng, nhưng là bọn hắn lại noi, ngươi đa một tuổi ròi."

Tiểu bất điểm trợn to hai mắt, chăm chu lắng nghe. Vao luc nay, một đam trẻ
con cũng chạy tới, khong noi tiếng nao địa ngồi dưới đất, hiếu kỳ nghe.

"Trạng huống than thể của ngươi rất tồi tệ, xảy ra nghiem trọng thoai hoa, bọn
hắn noi, đưa ngươi xem la mấy thang lớn hai tử nuoi la được rồi. Nếu như thực
sự khong sống sot được, cũng sẽ khong trach chung ta." Tộc thở dai noi, sờ sờ
tiểu bất điểm đầu, liền hắn cũng khong nghĩ tới, như vậy một cai suy yếu hai
tử cang co thể sống sot, hơn nữa la thien tư cao a!

Tiểu bất điểm vẻ mặt hót hoảng, trong long hiện len hoan toan mơ hồ sương
mu, nhỏ như vậy hai tử khong nen nhớ lại một tuổi luc cảnh tượng, thế nhưng
hắn tiềm thức đối với cai nay qua sau sắc ròi, lưu lại dấu ấn.

"Bọn hắn. . . Người than, thanh toan tiểu ca ca, ta. . ."

Trong luc hoảng hốt, tiểu bất điểm như la nhin thấy gi, khong nhịn được thương
tam rơi lệ, nước mắt dọc theo go ma lướt xuống ma xuống.


Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương #50