Người đăng: ٩ܓܨDiễm Linh Cơ ۶♡⎠
Phốc!
Vừa uống một ngụm rượu, Lạc Cảnh Thiên lập tức phun ra. Hắn trừng lớn mắt nhìn
lấy Tố Băng Băng.
Một lời không hợp liền cởi đồ? Đây là cái gì thao tác?.
Nhìn dáng người ma quỷ của nàng cùng một đôi hung khí sừng sững, Lạc Cảnh
Thiên nhất thời nuốt một ngụm nước bọt. Cả người đều có chút khô nóng.
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, kiếp trước chết đi cũng liền 27 - 28 tuổi, dù
cho cộng cả kiếp này 15 năm cũng chỉ mới có hơn 40 mà thôi. Mà lại kiếp này
lớn lên trong cái hoàn cảnh xung quanh một đám nhóc con, trong nhà cũng không
có người lớn tuổi.
Nói thẳng ra, tâm lý tuổi tác của hắn nhiều lắm cũng chỉ vào khoảng 30 tuổi,
nhìn thấy cảnh này không có phản ứng thì thật so với thái giám lại có khác
gì?.
Hắn không biết Tố Băng Băng là đang nghĩ cái gì, dù cho không muốn nợ ân tình
thì cũng không cần thiết phải làm như thế.
Nàng chẳng lẽ không biết mình như này là đang chơi với lửa?.
“Dừng lại!”. Nhìn thấy Tố Băng Băng đang muốn thoát quần, Lạc Cảnh Thiên lập
tức kêu lên.
Tố Băng Băng nghi hoặc nhìn hắn.
“Ngươi định làm gì? Câu dẫn ta?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
“Là trả ân tình, ta không nghĩ thiếu nợ ngươi. Ngươi không phải nói ta dùng
thân thể đến trả sao?”. Tố Băng Băng lạnh nhạt nói.
Lạc Cảnh Thiên không biết nàng lời nói này là thật tâm hay không, nhưng hắn có
thể nhìn ra, ánh mắt nàng nhìn về phía hắn rất lạnh lùng.
“Ha ha, ta đều nói ta không có hứng thú đối với thân thể của ngươi, khó nói
ngươi chỉ có thể dùng thân thể đến đổi?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
Hắn cố ý kích thích Tố Băng Băng để nàng tức giận, đáng tiếc hắn làm không
được.
“Đúng vậy, hiện tại ta chỉ có thể dùng cách này để trả cho ngươi. Công việc
này đối với ta quá quan trọng, mất đi nó, ta sẽ so với bây giờ càng thảm hơn”.
Tố Băng Băng lạnh nhạt đáp.
“...”. Lạc Cảnh Thiên.
Hắn biết lời nàng nói là thật, dù là giả thì so với kết quả nàng cũng kém
không nhiều.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng từ khoảnh khắc Tố Băng Băng cởi áo
ngoài ra, hắn nội tâm liền đã nảy sinh ra mềm yếu.
Không sai, hắn mềm lòng.
Bất kể nàng thân phận là gì, nhưng những việc nàng gánh chịu cùng với vì muốn
tự vệ mà đánh đổi bản thân khiến hắn đều có chút vì nàng mà thương tiếc.
Kiếp trước mấy chục năm tư tưởng hiện đại quán thâu làm cho hắn đối với nữ
nhân rất mềm lòng, dù cho hiện tại có thay đổi đôi chút, nhưng nhất thời là
sửa không được.
“Ngươi xác định?”. Lạc Cảnh Thiên chăm chú nhìn Tố Băng Băng hỏi.
“Đúng thế”. Tố Băng Băng kiên định đáp.
Nàng cũng không muốn, nhưng là nàng cũng không còn cái gì đáng giá trả cho
hắn. Những thế lực kia nàng tuyệt đối không dám tuôn ra, bởi vì một khi nói
ra, nàng sẽ gặp phiền phức cực lớn. Tất cả những cố gắng trước kia có thể đều
sẽ trở thành số không.
Mà nàng lại là kiểu người cực kỳ có nguyên tắc cùng kiên cường. Không chịu nợ
ân tình bất kỳ người nào. Bởi vì nợ ân tình đồng nghĩa với ràng buộc.
Mà ràng buộc chính là điểm yếu.
Nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ yếu tố nào ảnh hưởng đến mình. Chính vì
thế nàng mới đồng ý đáp ứng điều kiện này. Nếu đổi là người khác, có lẽ nàng
sẽ dùng chút thủ đoạn khiến người đó biến mất, nhưng mà Lạc gia, hiện tại với
thực lực của nàng, nàng còn gây không nổi. Tối thiểu nhất, Lạc Cảnh Thiên nhìn
qua rất đẹp trai, cũng không phải bụng phệ đại thúc, nàng khả năng tiếp nhận
liền lớn hơn.
Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng một chút, thấy trong mắt Tố Băng Băng vẻ kiên định,
hắn khẽ lắc đầu nói.
“Không cần thiết, trở về đi”.
Tuy nhiên nàng rất đẹp, nhưng đối với lúc người khác khó khăn mà đưa ra yêu
cầu này, hắn chỉ là đùa một chút mà thôi. Hắn còn chưa đê tiện tới mức đó.
Mặc dù người khác nhìn vào sẽ cảm thấy hắn rất ngu, rất già mồm, thịt dâng tận
miệng còn không ăn, nhưng hắn có nguyên tắc của hắn. Đối với Tố Băng Băng, hắn
không có cảm giác gì, cũng chẳng có thù oán. Không cần thiết phải đi chiếm
tiện nghi người ta.
Tố Băng Băng lẳng lặng nhìn hắn.
Lạc Cảnh Thiên khẽ thở dài, hắn lúc này biết, Tố Băng Băng quá mức cố chấp,
hắn không để nàng trả ân tình, như vậy nàng liền sẽ không rời khỏi.
Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi tiến tới.
Tố Băng Băng nhất thời khẩn trương lên, nhưng mà cũng không có di chuyển hay
né tránh. Đây là điều nàng lựa chọn, cũng là con đường nàng chọn, quỳ cũng
phải đi xong.
Lạc Cảnh Thiên tiến tới, mặc dù mới có 15 tuổi, nhưng hắn cũng có hơn 1m7
chiều cao, mà Tố Băng Băng cũng chỉ có hơn 1m6 mà thôi, cho nên hắn rất dễ
dàng liền đưa tay nâng lên cằm Tố Băng Băng.
Sau một giây, Lạc Cảnh Thiên liền hôn xuống.
Tố Băng Băng trong đầu nhất thời nổ tung.
Mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng mà đến lúc này, nàng chỉ muốn quay đầu chạy
trốn.
Nhưng là, sau khi hôn xuống vài giây, Lạc Cảnh Thiên cũng không có làm gì
khác, chỉ đơn thuần là môi chạm môi vài giây mà thôi. Sau đó hắn buông nàng
ra, mặc lại áo cho nàng rồi nhẹ giọng hỏi.
“Hiện tại, được rồi chứ? Trở về đi. Ta không muốn nói thêm lần nữa, đừng để ta
đổi ý”.
Tố Băng Băng ngẩn người nhìn hắn.
Tâm lý vô cùng phức tạp. Nàng biết, hắn là thật lòng.
Có một mỹ nư dâng tận cửa mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm, có nam nhân nào
mà không động tâm? Lạc Cảnh Thiên cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn lòng khắc chế
rất mạnh nên mới nhịn xuống, nhưng nếu Tố Băng Băng còn tiếp tục dây dưa dài
dòng, hắn cũng không biết mình sẽ còn kiềm chế nổi hay không.
Nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, Tố Băng Băng cắn môi im lặng một lúc, sau đó mới
thốt lên tiếng.
“Cám ơn”.
Dứt lời, nàng liền quay người rời đi.
Nhìn Tố Băng Băng bóng lưng, Lạc Cảnh Thiên thở ra một hơi. Vừa rồi hắn là
thật động tâm.
“Đúng rồi!”.
Đi đến trước cửa, Tố Băng Băng bỗng nhiên quay đầu lại.
“Mặc dù không thể nói cho ngươi thứ ngươi muốn, nhưng mà ta có tin tức này, hi
vọng có thể giúp được ngươi. Thiên Ưng đế quốc, sắp sửa xảy ra đảo chính”.
Nói xong nàng liền mở cửa rời đi.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, ánh mắt khẽ híp lại.
“Phúc bá!”.
“Thiếu gia”. Quản gia trong nháy mắt xuất hiện.
“Phong tỏa tin tức, ta không muốn bất kỳ người nào khác biết chuyện xảy ra hôm
nay. Nếu có người dám tiết lộ…”.
“Giết!”. Phúc bá không chờ Lạc Cảnh Thiên nói xong liền lên tiếng.
Làm việc nhiều năm, ông ta hơn ai hết đều hiểu chuyện này mang ý nghĩa gì.
Một khi tin tức mà Tố Băng Băng nói bị lộ ra, dù là thật hay không thì cũng
mang cho Lạc gia vô tận phiền phức. Thậm chí là hủy diệt.
…
Trở về nhà, vừa đi đến cổng hắn liền gặp Lạc Cảnh Điềm.
“Điềm Điềm, ngươi làm gì ở chỗ này? Làm gì chưa ngủ?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng
mày hỏi.
“Ca! Ngươi đi đâu?”. Lạc Cảnh Điềm trầm giọng hỏi.
“Ra ngoài có chút việc thôi, thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời khó hiểu.
Chuyện hắn ra ngoài cùng Tố Băng Băng cũng chỉ có cha mẹ hắn cùng Phúc bá
biết, những người khác là không biết được. Dù có hiện tại cũng chỉ sợ đã nằm
trong Tâm Nguyệt Hồ đút cá rồi. Cho nên hắn mới hiếu kỳ vì cái gì Lạc Cảnh
Điềm lại đứng đây đợi hắn, còn hỏi hắn đi đâu.
“Ngươi nói dối, rõ ràng ta thấy ngươi đi vào Thiên Nguyệt Lâu”. Lạc Cảnh Điềm
tức giận nói.
“Ngươi thế nào biết được?”.
“Ta còn thấy Tố Băng Băng từ trong đi ra. Mấy ngày nay ai ai cũng biết ngươi
cùng nàng trở mặt, tại sao hai người lại ra gặp nhau vào lúc này? Nói! Có phải
ngươi và nàng…”.
Bốp!
Lạc Cảnh Điềm còn chưa nói xong liền bị Lạc Cảnh Thiên đưa tay vỗ trán một
cái.
“Trong đầu nghĩ cái gì đấy? Tuổi còn nhỏ suốt ngày nghĩ những thứ này”. Lạc
Cảnh Thiên trầm giọng nói.
“Làm như ngươi so với ta lớn hơn ấy”. Lạc Cảnh Điềm bĩu môi lầm bầm nói.
Tuy nhiên nghe Lạc Cảnh Thiên nói thế, nàng cũng biết giữa hắn và Tố Băng Băng
cũng không có xảy ra chuyện gì.
“Ngươi nói cái gì?”.
“Không có! Ca, ngươi cùng nàng làm gì gặp nhau? Các ngươi gặp nhau là vì cái
gì?”. Lạc Cảnh Điềm nhìn hắn hỏi.
“Chuyện này ngươi cũng đừng xen vào, cũng đừng có nhắc tới với bất luận người
nào! Chuyện này liên quan tới tương lai Lạc gia, nếu như để người khác biết,
hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nhìn nàng nói.
“Không phải chứ? Nàng cũng chỉ là một đạo sư bình thường mà thôi. Ngươi nói
như vậy ta còn tưởng rằng nàng là con gái hoàng đế đây”.
“Ta không phải ở đùa giỡn với ngươi”. Lạc Cảnh Thiên quát lên.
Nhưng ngay lúc này, phía sau hắn bỗng nhiên có người đi tới. Chính là Phúc bá.
Lúc này quản gia vừa mới “xử lý” xong một chút chuyện, trên người vẫn còn máu
cho nên Lạc Cảnh Điềm nhìn thấy rất rõ ràng.
Nội tâm nàng khẽ chấn động.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?!