Ngươi Muốn Cũng Được, Không Muốn, Cũng Phải Được


Người đăng: ٩ܓܨDiễm Linh Cơ ۶♡⎠

Thiên Nguyệt Lâu, tầng thượng.

Nơi này giống như một cái tủ kính, xung quanh đều là một mảnh trong suốt. Nói
là tầng thượng nhưng thật ra được bao bọc bởi một lớp kính trong suốt, bầu
trời hiện đầy sao, nhìn thấy cảnh này có thể khiến cho người khác vô cùng thư
giãn.

Hơn nữa, nơi này cũng chỉ có người có thân phận mới có thể đi lên, cũng chỉ có
những người như Lạc Cảnh Thiên mới có thể lên đây.

Lạc Cảnh Thiên đã cho người bao xuống toàn bộ sân thượng, hắn cũng không muốn
bị người khác làm phiền.

“Thiếu gia, Tố tiểu thư đến rồi”. Quản gia đi tới nhẹ giọng nói.

“Được, mang cô ta vào đi”. Lạc Cảnh Thiên gật đầu nói.

“Vâng”.

Rất nhanh, Tố Băng Băng liền đi tới trước mặt hắn.

“Ngồi đi”. Lạc Cảnh Thiên chỉ về chiếc ghế đối diện nói.

Tố Băng Băng liếc hắn một cái, cũng không có động. Chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn
hắn.

Lạc Cảnh Thiên khó hiểu, sau đó mới vỗ trán một cái, đứng dậy đi tới kéo ghế
ra nói.

“Tố tiểu thư, mời ngồi”.

Tố Băng Băng nhìn hắn một cái sau đó ngồi xuống.

Đều nói Lạc gia đại thiếu gia rất phong độ, nhưng mà nàng cũng không cảm thấy
như vậy. Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn chưa nói, ngay cả hành động lịch
sự này cũng cần người khác nhắc nhở.

Quả nhiên.

Nam nhân đều không phải thứ tốt lành gì.

“Không biết chừng nào thì bắt đầu? Ta thời gian không nhiều”. Tố Băng Băng
thẳng thừng nói.

“Không cần gấp gáp, còn sớm đâu này. Trước gọi món ăn đi. Phục vụ!”.

“Lạc thiếu có gì phân phó?”. Một tên nhân viên chạy tới cúi người hỏi

“Đưa thực đơn cho vị tiểu thư này chọn món đi”.

Tên nhân viên đưa thực đơn cho Tố Băng Băng, nàng chọn một vài món ăn liền ném
cho Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên cũng không có chọn, hắn đưa lại thực đơn cho tên nhân viên rồi
nói.

“Nhiêu đó được rồi, trước mang đồ ăn lên, đúng rồi, mang thêm một bình rượu đỏ
lên”.

“Vâng, nhị vị chờ một chút, thức ăn rất nhanh liền có”.

“Làm sao ngươi không gọi món?”. Sau khi tên nhân viên rời đi, Tố Băng Băng
nhíu mày nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Không cần, vẫn là ngươi ăn đi. Dù sao hôm nay ngươi sẽ rất mệt mỏi. Ăn nhiều
một chút mới có sức lực”. Lạc Cảnh Thiên cười cười nói.

Mà hắn còn nhấn mạnh hai chữ “mệt mỏi” để Tố Băng Băng tức giận không thôi.

“Ha ha, đều nói Lạc gia đại thiếu làm người thân thiện dễ nói chuyện. Nhưng
xem ra lời đồn cùng thực tế chênh lệch có chút lớn”. Tố Băng Băng cười lạnh
nói.

“Vậy thì thế nào? Có mỹ nữ dâng đến cửa, không dùng thì tiếc quá”. Lạc Cảnh
Thiên cười nói.

“Đúng vậy a, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để chiếm tiện nghi, việc như
thế không làm thì thật đúng là ngu ngốc”. Tố Băng Băng trào phúng nói.

“Ngươi đến không phải đã chứng minh điểm này rồi sao? Hơn nữa, ta cũng không
ép buộc ngươi, không phải sao?”.

“Cái này cùng ép buộc có khác nhau?”. Tố Băng Băng lạnh giọng nói.

Lạc Cảnh Thiên đưa tay vuốt vuốt mũi, hắn biết nàng đang nói cái gì.

Nhưng hắn là thật không biết chuyện này a, sau khi nàng rời khỏi hắn mới biết
được. Như vậy hắn thật không có ép buộc nàng, mà hắn tới đây, đơn giản chỉ là
muốn trao đổi một chút điều kiện mà thôi.

Một lát sau, phục vụ mang lên đồ ăn.

Lạc Cảnh Thiên cũng không có động đũa, thật đúng là chỉ lẳng lặng nhìn Tố Băng
Băng ăn.

Hắn không thể không công nhận, Tố Băng Băng thật đúng là rất đẹp. Khí chất
cũng rất tốt, chỉ nhìn nàng động tác ăn cũng biết nàng lớn lên trong hoàn cảnh
thế nào. Thật rất nhã nhặn, khiến người khó kìm lòng được tán thưởng.

Cả hành trình, nàng bị Lạc Cảnh Thiên nhìn có chút hoảng, nàng cũng muốn mở
miệng mắng chửi hắn, nhưng mà nàng có thể nhận ra, trong mắt Lạc Cảnh Thiên
cùng không phải là dục vọng hay ham muốn, mà chỉ đơn thuần là thưởng thức.

Điều này làm cho nàng khó mà mở miệng được.

Sau khi ăn uống no đủ, Tố Băng Băng liền nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Bắt đầu được rồi chứ?”.

Lạc Cảnh Thiên thở dài, âm thầm lắc đầu.

Xem ra cô nàng này là đang giận.

Cũng đúng, loại yêu cầu này, có người nào mà không tức giận cơ chứ?.

Lạc Cảnh Thiên vỗ tay hai cái, đám người xung quanh hiểu ý bắt đầu rời đi.
Chừa lại không gian cho hai người.

“Tại nơi này?”. Tố Băng Băng nhìn xung quanh, mặt có chút đỏ lên.

Nơi này mặc dù là một căn phòng lớn, nhưng mà xung quanh lại là kính trong
suốt, như vậy chẳng khác nào nàng cùng Lạc Cảnh Thiên muốn chơi “dã chiến”.

Điều này làm cho nàng có chút xấu hổ cùng tức giận.

Nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Nơi này rất cao, xung quanh lại không
có góc chết hay thứ gì có thể giấu được máy ghi hình. Cũng không sợ người khác
nhìn thấy hay sợ Lạc Cảnh Thiên ghi hình lại.

Thấy Lạc Cảnh Thiên không nói gì, Tố Băng Băng cho là hắn ngầm đồng ý, thế là
nàng đứng dậy, tay chạm vào cúc áo muốn cởi ra.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra, hắn cũng chỉ là muốn trêu chọc Tố Băng Băng
mà thôi, không nghĩ tới nàng lại lớn mật như vậy.

“Khụ khụ. Ta nghĩ, ta nên nói ra ý kiến của mình trước thì hơn. Ngươi không
ngại nghe xong chứ?”. Lạc Cảnh Thiên ho khan hai tiếng.

“Rắc rối như vậy làm gì? Còn không phải cuối cùng muốn cùng ta lên giường”. Tố
Băng Băng cười lạnh đáp.

“Ta nghĩ, ngươi hiểu lầm. Ta tới cùng không phải muốn làm cái này, ta muốn
cùng ngươi đổi một cái điều kiện”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

“Cái gì?”. Tố Băng Băng ngẩn ra, cho rằng là mình nghe lầm.

“Ta nói, ta nghĩ đổi điều kiện. Ngươi nếu không đồng ý cũng có thể”.

“... Ngươi nói”.

Tố Băng Băng trầm ngâm một lúc, sau đó là mừng rỡ.

Ai sẽ muốn bản thân bị làm bẩn đây?.

“Ta muốn biết rõ thế lực của Thiên Ưng đế quốc”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng
hỏi.

“???”. Tố Băng Băng.

“Ngươi điều tra ta?”. Tố Băng Băng nhíu mày nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Đúng thế, không nghĩ tới thân phận ngươi lại thần bí như vậy. Ta cũng không
muốn biết thân phận ngươi là gì, ta chỉ muốn biết Thiên Ưng đế quốc có bao
nhiêu thế lực, phân chia như nào. Điều này ngươi hẳn là biết chứ?”. Lạc Cảnh
Thiên nói.

“Ta biết. Nhưng là, ta không thể nói cho ngươi”. Tố Băng Băng trầm ngâm một
lúc rồi nói.

“Vì cái gì???”. Lạc Cảnh Thiên cảm thấy khó hiểu.

Hắn chỉ muốn biết một chút tin tức mà thôi, cũng không phải là tin tức mật gì.
Dù cho thế lực đó là bí mật, nàng có thể lựa chọn không nói, hắn cũng không
biết được.

Nhưng là nàng làm sao lại không nói đây?.

“Ta không biết ngươi muốn biết chuyện này làm gì, nhưng ta vẫn không thể nói
cho ngươi. Đây là bí mật, một khi nói ra, ta sẽ gặp phiền phức rất lớn”.

“Phiền phức? So với ngươi bị ta làm bẩn còn hơn?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt
hỏi.

“Đúng!”.

“...”. Lạc Cảnh Thiên.

Hắn nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại. Hiếu kỳ chi tâm nở rộ, rốt cuộc là
nguyên nhân gì so với bản thân còn quan trọng hơn? Nàng đầu sẽ không vào nước
đi?.

“Như vậy, xem ra là không cách nào hoàn thành rồi?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày
hỏi.

“Ngươi vẫn là đổi điều kiện đi, hoặc dứt khoát ta thoát quần áo để ngươi giày
vò. Chuyện liên quan tới Thiên Ưng, ta không thể nói”.

“Ha ha, nếu như ta nói ta có thể đối phó đám người đang muốn đối phó ngươi
đây? Bị nhiều người như vậy đuổi bắt, không có Phi Ngư học viện làm chỗ dưa,
ngươi sẽ thế nào? Ngươi cũng không thể cả một đời ở lại Phi Ngư chứ?”. Lạc
Cảnh Thiên thản nhiên hỏi.

Hắn cũng không có nói bừa, hắn tương lai chắc chắn có thể đối phó họ.

Có Thượng Cổ Tôn Giả làm chỗ dựa, lại thêm Hỗn Độn Châu trong đầu, hắn tin
chắc thời gian sẽ không quá lâu.

“Ngươi là ở tội nghiệp ta cho nên mới đổi điều kiện?”. Tố Băng Băng ánh mắt
hiện lên vẻ chán ghét. Trước đó hắn thái độ như nào nàng tận mắt chứng kiến,
bây giờ lại đồng ý để nàng đổi điều kiện.

Ha ha!

Nàng chán ghét tất cả những người tự cho là đúng. Tự thấy bản thân hơn người
đi tội nghiệp người khác.

Đáng chết đồng tình tâm.

“Đây không phải là tội nghiệp, cũng không phải đồng tình. Mà chỉ đơn thuần là
một cọc giao dịch”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

“Ta từ chối”. Tố Băng Băng nói.

“...”. Lạc Cảnh Thiên.

Xem ra, là không hỏi được gì.

Quên đi.

“Đã như thế, ngươi về đi”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

“Ngươi để ta về?”. Tố Băng Băng ngẩn ra.

“Đúng vậy, ta đối với thân thể ngươi không có hứng thú”.

“Ha ha, ta biết, ánh mắt của ngươi rất chân thật, không hề giả tạo. Nhưng là,
ta chán ghét nợ ân tình người khác. Ngươi trở lại học viện là đối với ta có
ân, cho nên hôm nay ta tới là trả ân tình. Ngươi muốn cũng được, không muốn,
cũng phải được”. Tố Băng Băng lạnh lùng nói.

Sau đó, nàng đứng dậy, đưa tay cởi áo của mình.

Nhất thời, dáng người ma quỷ của nàng hiện lên trước mặt Lạc Cảnh Thiên.


Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư - Chương #46