Người đăng: ٩ܓܨDiễm Linh Cơ ۶♡⎠
Nghe được mình bất tỉnh ba ngày, Lạc Cảnh Thiên nhất thời đỡ trán.
Quên đi, dứt khoát ném nồi cho Thượng Cổ Tôn Giả.
Lạc Cảnh Thiên ra khỏi phòng liền thấy được một tên hầu gái đang đứng trước
cửa. Thấy Lạc Cảnh Thiên đi ra liền lên tiếng.
“Thiếu gia, người rốt cuộc ra ngoài”.
“Có chuyện gì?”.
“Thiếu gia, phu nhân cùng lão gia đang ở dưới phòng khách. Phu nhân nói nếu
thiếu gia đi ra liền gọi thiếu gia tới phòng khách. Có người ở đó đang đợi
ngài”. Hầu gái nói.
“Đợi ta? Người nào?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi. Mặc dù hắn giao du rộng
rãi, nhưng cũng không có bằng hữu thân thiết nào. Nhiều nhất chỉ tính quen
mặt, làm sao lại có người tìm hắn?.
“Nghe bảo hình như là người của Phi Ngư học viện”.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời sửng sốt.
Phi Ngư học viện? Họ kiếm hắn làm gì?.
“Được rồi, nói với mẹ ta, một lát ta sẽ đi xuống, ta còn muốn tắm rửa một
chút”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Nhưng mà thiếu gia…”.
“Lời ta nói ngươi không nghe thấy?”.
“Thật xin lỗi, thiếu gia”. Hầu gái nghe thế lập tức cúi người nói.
“Đi xuống đi”.
“Vâng”.
Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười lạnh một tiếng.
Uy hiếp hắn, còn đuổi học hắn. Hiện tại Phi Ngư học viện tìm hắn? Ha ha, không
để cho họ ngồi chờ một giờ, hắn chẳng phải thiệt thòi chết rồi?.
Lấy quần áo đi vào phòng tắm, Lạc Cảnh Thiên liền ngâm mình trong buồng tắm.
Nhắm mắt, hắn cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể của mình.
Cơ thể hắn lúc này so với trước rất mạnh, hắn có thể cảm giác được hiện tại
chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng cơ thể, Luyện Linh cảnh trung cấp không phải
là đối thủ của hắn.
Ý thức tiến nhập não hải, bên trong não hải quả cầu kia vẫn đang xoay tròn tản
mát ra luồng năng lượng cùng ma lực thuần khiết.
Lúc trước ma lực chảy trong huyết quản của hắn, nằm trong thịt của hắn. Nhưng
lúc này, ma lực trong thân thể toàn bộ tiến vào bên trong quả cầu kia.
Mà trong đó, hắn nhận thấy rằng không chỉ có ma lực, mà còn một loại năng
lượng khác.
Chẳng lẽ chính thứ này làm cho thân thể hắn trở lên mạnh mẽ?.
Suy nghĩ một chút, hắn liền muốn thử khống chế quả cầu.
Ý niệm vừa động, năng lượng bên trong quả cầu bắt đầu tràn ra bắt đầu hướng về
cơ thể hắn tiến đến.
Hắn có thể cảm thấy, đoàn năng lượng này đối với cơ thể hắn tạo thành chỗ tốt
lớn vô cùng. Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện, năng lượng kia không có tăng
lên tố chất thân thể của hắn, bởi vì hắn không hấp thụ được.
Hoặc là nói, cơ thể hắn giống như một cái bình chứa đầy nước, không cách nào
rót thêm vào.
Đây là có chuyện gì? Làm sao lại không hấp thu được? Chẳng lẽ là do lời nguyền
kia?.
Hoặc là do hắn thao tác không đúng?.
Cũng không đúng a, hắn hoàn toàn có thể cảm thấy hắn làm cũng không có sai.
Đây là trực giác của hắn.
Rất nhanh hắn liền hiểu. Có lẽ là do quả cầu này, mà không phải là do hắn.
“Thượng Cổ Chi Linh, có ở đó sao?”. Lạc Cảnh Thiên lớn tiếng nói.
Không có đáp lại.
Nhíu mày, Lạc Cảnh Thiên nhắm mắt lại tiến vào não hải.
Thượng Cổ Tôn Giả có nói, hắn cùng Thượng Cổ Chi Linh ký kết khế ước cộng
sinh, như vậy hẳn là có một đạo liên kết nào đó hắn không thấy.
Mà sau đó, hắn liền phát hiện. Bên trong ý thức của hắn có một ấn ký, chẳng lẽ
là nó?.
Nghĩ thế, hắn thử đi tiếp xúc với ấn ký kia. Trong nháy mắt, hắn cảm giác đầu
óc có chút choáng.
“Ngươi não tàn sao? Làm sao lại đi đụng cái ấn ký kia?”.
Đột nhiên, bên trong đầu hắn vang lên âm thanh quát mắng.
“...”. Lạc Cảnh Thiên.
Mẹ nó.
Nếu không phải đánh không lại, hắn nhất định phải làm thịt còn hàng này.
Trước chửi hắn, hắn nhịn.
Giờ mẹ nó lại tiếp tục chửi.
Não tàn em gái ngươi.
Ngươi không nói người nào biết? Ngươi cũng không nói cho ta biết cách cùng
ngươi liên hệ. Ta mẹ nó chẳng lẽ nghĩ cách tìm kiếm còn không được?.
“Nói đi, ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ không biết ấn ký đó không thể đụng?
Chẳng may xảy ra vấn đề, ngươi chết, ta cũng chôn cùng. Ngươi có não hay
không? Cái gì cũng đi đụng chạm?”.
Thượng Cổ Chi Linh âm thanh vang lên.
Mẹ nó, hắn nhịn không được nữa.
“Ta đụng em gái ngươi, ngươi mẹ nó cũng không nói cho ta biết, ta thế nào biết
nó là cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên tức giận nói.
“Không biết thi không biết hỏi hay sao? Ngươi chẳng lẽ còn không biết hỏi ta?
Đầu vào nước rồi?”. Thượng Cổ Chi Linh lập tức đáp lại.
“Hỏi ngươi? Ngươi mẹ nó có mặt ở đây sao? Ta gọi lớn tiếng như vậy ngươi nghe
không thấy?”.
“Ta không có ở đó ngươi không biết nhắn tin?”.
“Ngươi có điện thoại sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
“Không, để làm gì?!”. Thượng Cổ Chi Linh tỉnh bơ đáp.
“...”. Lạc Cảnh Thiên.
Hắn hiện tại thật muốn lật ra Vạn Pháp Chi Thư tìm kiếm cách thực hiện nguyền
rủa.
Cái này là tiếng người sao? Ta xxx.
“Nói nhanh đi, tìm ta có chuyện gì?”. Thượng Cổ Chi Linh nói.
“... Ngươi biết ta tìm ngươi?”.
“Đúng thế, âm thanh lớn như vậy, ta đều kém chút bị chấn điếc”.
“... Vây ngươi vì cái gì không trả lời?”.
“Đang phơi nắng, không rảnh”.
“Ta…”.
Lạc Cảnh Thiên mặt đều đen, trên trán nổi lên gân xanh.
Ta nhẫn.
“Quả cầu này rốt cuộc là thứ gì? Làm sao ta vận dụng năng lượng muốn cường hóa
cơ thể lại không được? Cảm giác không cách nào hấp thụ”. Lạc Cảnh Thiên hít
sâu một hơi lấy lại bình tĩnh sau đó nói.
“Há, ngươi có thể gọi nó là Hỗn Độn Châu. Về phần ngươi muốn hấp thu năng
lượng, trước tăng lên cảnh giới của mình đi. Ngươi là pháp sư, mà không phải
võ giả. Ma lực ngươi tăng lên, ngươi liền có thể lấy ra năng lượng cường hóa
thân thể”.
“Ngươi là dùng ma lực làm chủ, mà không phải dùng sức mạnh thân thể”. Thượng
Cổ Chi Linh nói.
“Nói rõ hơn xem”. Hắn có chút không hiểu.
“Được rồi, cơ thể ngươi giống như một ống nước, mà lực là nước chảy. Nước chảy
lâu ống nước sẽ xói mòn. Ma lực có cường độ nhất định, dù vận nhiều hay ít thì
bên trong nó mức độ năng lượng đều ở một cấp bậc mà ngươi nắm giữ”.
“Ngươi không hấp thu được là do ma lực hiện tại còn không có đem thân thể
ngươi hao tổn. Cho đến khi ma lực ngươi tăng lên, lúc đó năng lượng cường hóa
thân thể ngươi sẽ tự theo ma lực chảy ra ngoài. Lúc đó cơ thể ngươi sẽ tự động
tăng lên”.
“Đây chính là tác dụng của Hỗn Độn Châu. Cái gì cũng phải cần cân bằng, cơ thể
cũng được, ma pháp cũng thế. Chỉ có cân bằng thì mới có thể vận dụng sức mạnh
tối đa”.
“Tương tự như võ giả, nếu như hắn nắm giữ sức mạnh vô song, mà ý thức phản ứng
lại trì trệ, như vậy hắn vĩnh viễn không bao giờ thắng được người khác. Hoặc
như ma lực của ngươi vô cùng khủng bố, nhưng thân thể ngươi lại yếu ớt. Thì
sớm muộn cũng bị chính mình giết chết.. Bây giờ hiểu đi?”. Thượng Cổ Chi Linh
nói.
“Đã hiểu”.
Lạc Cảnh Thiên gật gù nói.
Hắn nhớ được trong Vạn Pháp Chi Thư trang đầu tiên có nói, vạn vật đều cần
trạng thái cân bằng, nếu một mặt vượt quá giới hạn sẽ sinh ra hỗn loạn.
“Đúng, ta muốn tìm ngươi thì làm thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Nhắn tin”.
“Ngươi mẹ nó cũng phải có điện thoại ta mới có thể gửi tin a. Hơn nữa có thể
dùng ý niệm giao lưu ngươi còn cần nhắn tin làm gì? Rảnh nhức trứng?”. Lạc
Cảnh Thiên nói.
“Ta không có trứng”. Thượng Cổ Chi Linh đáp.
“... Ngươi là giống cái?”. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, khóe miệng giật giật hỏi.
“Giống cái bóng, ta là sinh mệnh độc nhất vũ trụ. Không có giới tính, cũng
không thể sinh sản. Ngươi mẹ nó còn muốn hỏi sao?”. Thượng Cổ Chi Linh tức
giận đáp.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
Làm sao con hàng này tính cách lại đột nhiên nhạy cảm như thế?.
Mà sở dĩ Thượng Cổ Chi Linh tức giận là vì Lạc Cảnh Thiên chạm tới nỗi đau của
nó.
Nó là sinh mệnh đầu tiên xuất hiện trong vũ trụ, cũng là đại biểu cho sinh
mệnh khởi nguyên.
Nhưng mà chính nó lại không cách nào sinh sản, cũng không có giới tính. Nó chỉ
có thể tại thế giới của mình sáng tạo ra một chút sinh linh vơi đi nỗi cô đơn
của mình.
Không có ai có thể hiểu cảm giác của nó.
Nó từng hận qua. Vì cái gì nó sinh ra, có sinh mệnh vĩnh hằng, thọ cùng trời
đất. Nhưng mà lại để nó một mình cô đơn?.
Nó cũng muốn có bạn đời, cũng muốn có con cái. Nhưng chính là không đạt được.
Nó là đại biểu cho sinh mệnh, nhưng lại không cách nào tạo ra dòng dõi của
mình.
Đây là cỡ nào mỉa mai a.