Người đăng: ٩ܓܨDiễm Linh Cơ ۶♡⎠
“Vũ Long, ngươi mấy năm nay vẫn tốt chứ?”.
“Đại ca, ta vẫn tốt”.
“Nhiều năm như vậy mới trở về, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại người đại ca
này rồi? Nếu không phải lần này ta để người nói dối rằng ta ngã bệnh, có phải
là ngươi không tính về luôn đúng không?”. Lạc Vũ Quân hỏi.
“Ca, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta chẳng qua… aiii, không nói”. Lạc Vũ Long thở
dài đáp.
“Được, ta không nói. Ngươi đã trở về, thì cũng đừng lại rời đi. Ngươi xem một
chút, ngươi không tại, Tô Ngọc nàng dạy Thiếu Phong thành cái dạng gì. Mặc dù
ta biết ngươi trở về không muốn nghe điều này, nhưng ta vẫn phải nói. Tô Ngọc
nàng tính tình càng ngày càng tồi tệ”.
“Hôm nay còn mắng hắn tạp chủng. Nếu không phải nhìn mặt mũi của ngươi, ta
cũng không nhường nhịn nàng lâu như thế. Ta không biết năm đó xảy ra chuyện gì
mà khiến nàng biến thành như vậy, nhưng là, đó không phải lí do nàng có quyền
chút giận lên người Thiên nhi”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
“Chuyện này, trách ta đi. Là ta không tốt, không có bảo vệ tốt mẹ con các
nàng”. Lạc Vũ Long thở dài.
Không phải hắn không muốn, mà là có nỗi khổ tâm không nói ra được.
“Rốt cuộc có chuyện gì?!”.
“... Năm đó, Tô Ngọc mang thai, là trước khi cưới mang thai. Chỉ là sau đó
trong một lần ngoài ý muốn, nàng xảy thai. Cũng từ lúc đó nàng tâm tình thay
đổi rất lớn. Nếu như năm đó ta ở đó cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy”. Lạc
Vũ Long thở dài nói.
“Xảy thai? Làm sao ta không nghe nói qua?”. Lạc Vũ Quân giật nảy mình.
“Năm đó trong gia tộc không phải rất nhiều người phản đối sao? Một lần, một
người trong gia tộc xem Tô Ngọc khó chịu liền cùng nàng tranh chấp. Sau đó
người kia liền động thủ động cước. Sau đó Tô Ngọc liền bị người kia đẩy xuống
cầu thang, đứa bé cũng bị mất”. Lạc Vũ Long nói.
“Vậy người kia…”.
“Chết! Bị ta giết”.
Nghĩ đến việc này, Lạc Vũ Long liền nghiến răng nghiến lợi. Năm đó chịu đả
kích cũng không chỉ một mình Tô Ngọc, mà bao gồm cả hắn.
“... Giết tốt!”. Lạc Vũ Quân vỗ bàn một cái kêu lên.
“Tô Ngọc nàng tính cách cũng không xấu. Năm đó tâm tư của nàng ta thế nào nhìn
không ra? Tuy nhiên mục đích của nàng không chính đáng, cũng rất tâm cơ. Nhưng
là khi đó, gia đình nàng gặp khó khăn, cha mẹ đều bị bệnh năng, một mình nàng
chống lên một gia đình. Nàng lại chỉ là người bình thường”.
“Ở cái thế giới người ăn thịt người này, không có chút tâm cơ, làm sao có thể
tồn tại. Ban đầu ta rất khó chấp nhận việc nàng lợi dụng ta để leo lên. Nhưng
là, ai lại không phải như thế đây? Tối thiểu nhất, nàng đối với ta là thật
lòng, cũng rất chuyên tâm”.
“Sau khi xảy ra chuyện kia, lại thêm các người nhận nuôi tiểu Thiên, nàng cùng
các ngươi nháo lên. Ta liền không muốn trở về. Ta không biết nên đối mặt với
nàng thế nào, cũng không biết nên cùng các ngươi nói cái gì”.
“Nàng có thể gả vào Lạc gia, đại tẩu công lớn nhất. Nhưng nàng lại làm ra
chuyện vong ơn bội nghĩa như vậy, ta thật không có mặt mũi gặp lại các ngươi”.
Lạc Vũ Long kể nể. Ánh mắt đều đỏ lên.
“Ha ha ha, ta còn tưởng rằng năm đó ngươi không biết gì hết, bị nàng lừa gạt
thảm đây. Không nghĩ tới ngươi tâm tư còn rất nhạy bén mà”. Lạc Vũ Long cười
nói.
“Đại ca, chẳng lẽ ngươi muốn ta cùng nàng nói rõ ràng sao? Đôi lúc, giả ngu
chính là lựa chọn tốt nhất”.
“Ngươi nói không sai. Chuyện năm đó cũng đừng nói tới, đã qua liền cho qua đi,
ngươi nhiều bồi tiếp họ là tốt rồi, chuyện hôm nay ta cũng không để trong
lòng. Đều là người trong nhà, nháo lên cũng không hay”.
“Hiện tại ngươi trở về, cũng đừng lại rời đi. Ở lại giúp ta cai quản gia tộc.
Một mình ta thật sự không kham nổi”. Lạc Vũ Quân nói.
“Đại ca, tiểu Thiên rất tốt, ngươi nên để hắn nhúng tay một số sự nghiệp của
gia tộc”.
“Đừng nhắc tới tiểu tử thối đó. Ta không chỉ một lần cùng hắn nói, nhưng hắn
chính là chết cũng không nguyện ý. Ngươi nói xem, nhiều người mơ ước cũng
không đạt được những thứ này, hắn gật đầu liền có. Nhưng hắn lại không muốn,
bảo ta có tức hay không”. Lạc Vũ Quân tức giận nói.
“Ha ha, tiểu tử này thật từ chối? Hắn là muốn theo đuổi con đường võ giả
sao?”. Lạc Vũ Long cười cười, hắn thật đúng là có chút ngạc nhiên. Lạc Cảnh
Thiên lại không chịu nhận lấy sản nghiệp gia tộc. Cái này nhưng là một bút tài
phú rất lớn a.
“Con đường võ giả? Hắn đời này cũng không thể trở thành võ giả”. Lạc Vũ Quân
sa sút nói.
“Hả? Đại ca? Vì cái gì nói như thế?”. Lạc Vũ Long ngẩn ra, hiển nhiên không
hiểu ý của Lạc Vũ Quân.
Lạc Vũ Quân thở dài, đem sự tình nói ra.
“... Tốt bao nhiêu hài tử a, lại gặp phải chuyện như vậy. Nhưng xem ra trời
không tuyệt đường người, xem ra tiểu Thiên tương lai thành tựu có thể so với
chúng ta còn cao hơn”.
“Ai nói không phải đây. Sư phụ hắn mạnh như thế, liền ngay cả thuấn di cũng
làm được. Ta nhưng chưa từng nghe qua về điều này. Sư phụ đã mạnh mẽ như vậy,
hắn tương lai không cần ta đến lo lắng. Chỉ là đáng tiếc, hắn quá tùy hứng.
Lại lười biếng, có người nào lại không thèm để ý tiền tài như hắn cơ chứ? Giờ
muốn ép hắn cũng ép không được”.
“Không phải đâu. Tiểu Thiên không phải rất nghe lời ngươi sao?”. Lạc Vũ Long
sửng sốt.
Rõ ràng hôm nay Lạc Cảnh Thiên nghe lời Lạc Vũ Quân quỳ xuống. Phải biết, dù
là cha mẹ cũng rất ít ép con mình quỳ xuống, còn quỳ xuống trước mặt nhiều
người chứng kiến cùng nhiều người cùng thế hệ. Bị nhiều người như vậy quan
sát, ai không xấu hổ? Lạc Cảnh Thiên có thể quỳ xuống, đủ thấy hắn rất quan
tâm mặt mũi Lạc Vũ Quân.
Lời Lạc Vũ Quân nói, Lạc Vũ Long không tin Lạc Cảnh Thiên không nghe.
“Ngươi không nghe thấy hắn hôm nay kể nể sao? Hắn hẳn là oán niệm rất lâu đi.
Ta mỗi tháng cho hắn tiền tiêu vặt đều so với người khác ít hơn phân nửa, tài
nguyên tu luyện cũng chỉ bằng người khác”.
“Ta muốn hắn có thể chịu khổ một chút, tương lai thay ta cùng chống lên gia
tộc. Nhưng là ngươi cũng nghe đấy. Hắn nói hắn không phải con ruột, nên không
thể thành người thừa kế”.
“Cái này đâu chỉ là nói cho các ngươi, đây rõ ràng là muốn nói cho ta nghe đó
a. Tiêu tử này tâm tư thế nào ta còn không biết? Nếu không phải nơi này có ta
cùng Phùng Nguyệt, lại có Điềm Điềm bên cạnh. Ngươi tin hay không hắn không
nói hai lời liền mang đồ rời đi nơi này?”. Lạc Vũ Quân vừa tức vừa buồn cười
nói.
“Đại ca. Dù vậy, nhưng điều ngươi mong muốn không phải rất thành công sao?”.
Lạc Vũ Long cười hắc hắc nói.
“Điều gì?”. Lạc Vũ Quân ngẩn ra.
Hắn nói cái gì sao?.
“Đại ca, năm đó ngươi nhận nuôi tiểu Thiên, tâm tư thế nào ta còn không biết?
Ta nhưng là đệ đệ ngươi, ngươi làm sao gạt được ánh mắt của ta. Hiện tại Điềm
Điềm cùng tiểu Thiên tình cảm tốt như thế, ngươi làm sao lại không cao hứng cơ
chứ?”. Lạc Vũ Long cười nói.
“Ha ha, ngươi nói không sai. Thiên nhi không thể trở thành gia chủ, vậy ta
liền để Điềm Điềm trở thành gia chủ. Đều nói “nữ nhân chinh phục thế giới, nam
nhân chinh phục nữ nhân”, ta còn không tin khi Điềm Điềm thành gia chủ, gặp
phải chuyện hắn còn không đứng ra”. Lạc Vũ Quân cười hắc hắc nói.
Con trai a.
Muốn cùng cha đầu, còn sớm đây!
“Đại ca, ngươi cười thật tiện”. Lạc Vũ Long cười nói.
“Tiểu tử ngươi. Đến, cạn ly”.
“Cạn!”.
…
Sở gia.
“Thiếu gia”.
“Ừm, chuyện điều tra thế nào?”. Sở Như Mộng trầm giọng hỏi.
Nếu như lúc này Lạc Cảnh Thiên ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi. Bởi
vì hiện tại bộ dáng của Sở Như Mộng thật quá khác biệt.
Không phải khác biệt về bề ngoài, mà là ở khí chất cùng ánh mắt.
Sở Như Mộng lúc này không có mặc quần áo nữ nhân, mà là mặc một bộ âu phục,
ánh mắt sắc bén, mái tọc dài cột thành tóc đuôi ngựa. Mà điều đáng nói nhất
chính là.
Khí chất của hắn, so với trước kia khác biệt một trời một vực.
Nếu như có người nhìn thấy, sẽ không có người cho rằng Sở Như Mộng là nữ, mà
nghĩ đó là một tên mỹ nam tử. Đẹp trai đến yêu nghiệt cũng không đủ để miêu tả
Sở Như Mộng lúc này.
Đây mới là chân chính Sở Như Mộng, mà không phải Sở Như Mộng khiến người mê
mẩn tinh thần kia.
“Lạc Cảnh Thiên biến mất 20 ngày, chúng ta không có bất kỳ manh mối hắn đi
đâu, làm gì.Hôm nay hắn vừa trở về liền cùng người trong gia tộc náo một
trận”.
“Vậy a. Đã hắn trở về, cũng đừng lại đi điều tra, tránh cho tác dụng bắn
ngược”. Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.
“Thiếu gia, ta thật không hiểu. Tâm Nguyệt Thành nhiều thế gia như vậy, Tạ
gia, Mạc gia cũng được. Làm sao nhất định là Lạc gia?”.
“Ngươi không hiểu. Không phải là Lạc gia, mà là bản thân Lạc Cảnh Thiên. Ta có
cảm giác, hắn là người có thể giúp ta đạt được điều ta muốn”. Sở Như Mộng ánh
mắt đây vẻ tự tin nói.
“Nàng” chưa từng nghi ngờ trực giác của mình. Mỗi lần nó đều đúng.