Người đăng: ٩ܓܨDiễm Linh Cơ ۶♡⎠
Đám người lặng ngắt như tờ.
Bấy lâu nay, họ luôn quan niệm rằng Lạc Cảnh Thiên là một tên lười biếng, thực
lực thấp kém.
Nhưng hiện tại, Lạc Cảnh Thiên có thể treo lên đánh Lạc Thiếu Phong. Dù cho là
đánh lén, nhưng chỉ nhìn Lạc Thiếu Phong bộ dáng liền biết, hắn một chút lực
hoàn thủ cũng không có.
“Ngươi… ngươi…”. Tô Ngọc nhìn Lạc Thiếu Phong thảm trạng nói không ra lời.
Lạc Cảnh Thiên liếc nàng một cái, sau đó nhìn về phía Lạc Vũ Long nhẹ giọng
nói.
“Vũ Long thúc, khiến ngài khó xử, thật xin lỗi. Ngày sau ta sẽ tới nhà bồi
tội, ta còn có việc, các vị trưởng bối thứ lỗi cho”.
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền hướng ngoài cửa đi tới.
“Đứng lại cho ta”. Lạc Vũ Quân quát lên.
“Cha, có chuyện gì sao?”. Lạc Cảnh Thiên quay lại nhíu mày nói.
“Quỳ xuống!”.
“...”. Lạc Cảnh Thiên.
Hắn nheo lại lông mày, không có làm theo.
“Thế nào? Bây giờ cánh cứng cáp rồi, ngay cả lời ta cũng không nghe?”. Lạc Vũ
Quân lạnh giọng nói.
Tuy nhiên ông ta cũng không muốn như thế, thậm chí trong lòng còn vỗ tay khen
hay cho Lạc Cảnh Thiên. Nhưng là, Lạc Vũ Long là đệ đệ hắn, Lạc Thiếu Phong là
cháu của hắn. Cho nên về tình về lý, hắn đều muốn cho Lạc Vũ Long một câu trả
lời thích đáng.
Hắn không muốn tình cảm huynh đệ nhiều năm bị xé rách vì chuyện này.
Cho nên, chỉ có thể ủy khuất Lạc Cảnh Thiên.
Mà Lạc Cảnh Thiên nơi nào không biết ý tứ của Lạc Vũ Quân, hắn chỉ là có chút
khó chịu. Không phải khó chịu vì Lạc Vũ Quân ép hắn, mà là khó chịu vì đám họ
hàng thân thích này.
“Đại ca, quên đi thôi”. Lạc Vũ Long lên tiếng.
“Không được, hắn dám tại trước mặt ta đánh người trong gia tộc, hắn đây xem ta
là chết rồi? Không xem ta người gia chủ này ra gì sao? Lại dám hành động như
thế? Quả thật là không nói nổi”.
“Vũ Long, ngươi cũng đừng bênh vực hắn. Hôm nay không giáo huấn hắn một trận
nhớ đời, ta liền không phải cha hắn”. Lạc Vũ Quân lớn giọng nói.
Phùng Nguyệt nghe thế khóe miệng nhếch lên.
Đám người nghe thế ánh mắt lộ vẻ khó chịu cùng bất đắc dĩ.
Ai không nghe ra hàm ý trong lời nói của Lạc Vũ Quân chứ?.
Hắn không hề trách cứ Lạc Cảnh Thiên về việc đánh Lạc Thiếu Phong, tuy ngoài
miệng nói giống như đang trách cứ hắn, nhưng thực tế là đang nói, có mặt hắn
thì không nên động thủ, còn không thì tùy ý.
Mà câu cuối cùng càng là nói cho những người ở đây nghe, Lạc Cảnh Thiên là con
của hắn, muốn giáo huấn hắn, chỉ có người cha như ta mới có quyền. Các ngươi
không có tư cách đó.
Đây là đang trần trụi cảnh cáo bọn họ đó a.
Mà hiển nhiên, Tô Ngọc cũng không có hiểu ra được điều này, hoặc là nói, nữ
nhân khi yêu đương và khi con cái bị ức hiếp, bản thân IQ liền sẽ hàng xuống.
“Đại ca, ngươi xem Cảnh Thiên hắn, bây giờ lời ngươi cũng không nghe. Ngươi
xem hắn đánh Thiếu Phong thành hình dạng gì? Nếu như không có chúng ta ở đây,
có phải hay không hắn muốn giết Thiếu Phong?”. Tô Ngọc mang theo tức giận lên
tiếng.
“Tô thẩm, Lạc Thiếu Phong hắn không ít lần khiêu khích ta, cũng không thiếu
lần buông lời chửi bới. Nhưng ta có từng cùng hắn so đo qua sao? Nếu ta muốn
giết hắn, hắn sớm đã chết. Thay vì nói ta, sao ngài không xem lại mình? Trở về
hảo hảo dạy dỗ hắn, để hắn tăng cường tu luyện. Ngay cả ta “mệt kẻ lười biếng”
cũng đánh không lại… hắn có phải hay không lén lút học ta?”. Lạc Cảnh Thiên
mỉa mai nói.
Châm chọc.
Thật mẹ nó châm chọc a.
Tô Ngọc vừa rồi con khen ngợi Lạc Thiếu Phong hết lời, chê bai Lạc Cảnh Thiên
lười biếng, trong nháy mắt con nàng liền bị Lạc Cảnh Thiên treo lên đánh.
Cỡ nào châm chọc a?.
Giờ nghe thấy Lạc Cảnh Thiên nói “lười biếng” hai chữ này, nàng tức muốn bể
phổi.
Nhưng lại không làm gì được hắn.
Đánh hắn? Nàng cũng chỉ là một tên Khai Mạch cảnh, chưa nói tới việc có thể
giáo huấn hắn hay không, Phùng Nguyệt cũng sẽ không đứng nhìn nàng đánh Lạc
Cảnh Thiên.
“Các ngươi xem, hắn đây là thái độ gì? Một chút tôn trọng cũng không có. Đây
là cách các ngươi dạy con sao?”. Tô Ngọc cắn răng nói.
Đám người đều bị nàng ngôn ngữ ngu xuân làm cho kinh hãi.
Đại tỷ, ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo chúng ta.
Ngươi là người mù hay là kẻ điếc? Không nhìn ra được Lạc Vũ Quân không hề có ý
tứ trách cứ Lạc Cảnh Thiên sao? Ngươi còn không mang con ngươi trở về, còn dám
buông lời khiêu khích như thế. Ngươi ăn gan rồng rồi a???.
Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt gương mặt cũng không mấy dễ nhìn. Lạc Vũ Quân
nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên cắn răng nói.
“Quỳ xuống!”.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời thở dài một hơi, sau đó chậm rãi quỳ xuống.
“Hướng về Tô Thẩm của ngươi cùng Vũ Long thúc xin lỗi”. Lạc Vũ Quân trầm giọng
nói.
Lạc Cảnh Thiên nghe thế, nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hắn biết Lạc Vũ Quân muốn tốt cho hắn, muốn hắn cùng những người này hòa hảo
một chút, tương lai nếu như hắn lên nắm quyền Lạc gia cũng sẽ không có người
phản đối.
Nhưng là, hắn không cần!
“Cha, ngài là thật lòng?”. Lạc Cảnh Thiên cau mày nhìn Lạc Vũ Quân nói.
“Còn không mau nói?!”. Lạc Vũ Quân quát lên, nhưng ánh mắt lại nháy nháy mấy
cái.
Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu, sau đó đứng dậy. Nhìn về phía Tô Ngọc, dùng giọng
nói không thể lạnh lùng hơn.
“Tô Thẩm, thật xin lỗi, ta không nên đánh đứa con phế vật của ngài. Sau này ta
cũng sẽ không cùng hắn đánh nhau. Dù sao đánh không lại liền gọi gia trưởng
tới, ta làm không được điều đó. Cho nên, ngài tốt nhất kêu hắn đừng lại chọc
ta, ta không cùng hắn đánh, nhưng nếu hắn lại chọc ta, ta tuyệt đối sẽ giết
hắn”.
“Ta nói được thì làm được!”.
“Ngươi!”. Tô Ngọc tức giận nói không lên lời.
Lạc Cảnh Thiên cùng Phùng Nguyệt cũng giật mình.
Thiên nhi đây là… thật tức giận rồi?!.
Tô Ngọc lửa giận công tâm, trong cơ thể linh lực nổi lên.
Đám người bắt đầu ngưng trọng lại. Làm sao sự việc này càng đi càng xa đây.
Lạc Cảnh Thiên cười lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện Du Long
Phiến, chỉ cần Tô Ngọc dám đi lên, hắn tùy thời sẽ ngay lập tức đánh trả.
“Nháo đủ chưa?!”.
Ngay tại lúc này, Lạc Vũ Long lên tiếng.
“Ta…”. Tô Ngọc bị Lạc Vũ Long nhìn chằm chằm nhất thời không biết nói cái gì.
“Ta cái gì ta? Trở về!”. Lạc Vũ Long quát lên.
“Ngươi… Lạc Vũ Long, con ngươi bị người đánh trước mặt ngươi tại chỗ ngất đi,
ngươi không trả thù cho hắn thì thôi. Dựa vào cái gì ngăn cản ta?”. Tô Ngọc
điên tiết quát lớn.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào ta là cha hắn, là ta chống lên cái nhà này mà không
phải ngươi. Ngươi dạy con thế nào ta chẳng lẽ không biết? Khắp nơi chiều ý
hắn, nuông chiều hắn. Cao ngạo, không coi ai ra gì, hắn thành như vậy còn
không phải do ngươi?”.
“Ta nhiều lần nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi làm thế nào? Hắn ra ngoài gây chuyện
bị người đánh là hắn đáng đời. Nếu không phải tiểu Thiên hắn chỉ là giáo huấn
Thiếu Phong một chút, đổi lại là người khác, ngươi cho rằng hắn chỉ bị thương
ngoài da thôi sao?”.
“Đánh không lại người khác, không chịu nổi đả kích liền tức giận ngất đi.
Ngươi giáo con thật hay a. Mất mặt chưa đủ sao? Còn chưa đem hắn mang về!”.
Lạc Vũ Long trầm giọng quát.
“Ta…”.
“Mang hắn về!”.
Tô Ngọc cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó liền ôm
lấy Lạc Thiếu Phong rời đi.
“Vũ Long. Không cần như thế, là do tiểu tử thối này, đừng vì chuyện này mà gia
đình bất hòa”. Lạc Vũ Quân nói.
“Đại ca, ngươi không cần nói. Chuyện này là con ta sai trước, hơn nữa, để hắn
ăn chút thiệt thòi cũng là nên làm. Nếu không thu liễm tính cách này, tương
lai kiểu gì cũng đắc tội người khác. Ta còn phải cám ơn tiểu Thiên đây”. Lạc
Vũ Long lắc đầu nói.
Lạc Vũ Quân vỗ vai hắn mấy cái, sau đó hung ác trừng mắt nhìn về Lạc Cảnh
Thiên quát.
“Còn không cho ta cút về phòng?!”.
Lạc Cảnh Thiên bĩu môi, hướng về đám người cúi đầu chào, sau đó liền cùng Lạc
Cảnh Điềm rời đi.
“Đi thôi, huynh đệ chúng ta đi uống rượu. Ngươi nhiều năm mới trở về, hôm nay
nhất định phải không say không về”. Lạc Vũ Quân cười nói.
“Được”. Lạc Vũ Long thẳng thắn đáp ứng.
“Các ngươi đi cùng chứ? Cả năm mới gặp mặt vài lần, đi uống vài ly?”. Lạc Vũ
Quân nhìn đám người còn lại dò hỏi.
“Ha ha, Quân ca, các ngươi đi đi, chúng ta ngày mai còn có công việc, liền
không làm phiền các ngươi”. Đám người nói.
“Vậy được rồi. Vũ Long, chúng ta đi”.
Đám người lần lượt rời đi, chỉ còn lại đám hậu bối trong phòng ngơ ngác đứng
đó, lần lượt nhìn nhau. Không biết nên trở về, vẫn là ở lại.