Người đăng: ٩ܓܨDiễm Linh Cơ ۶♡⎠
“Nói đi, chuyện gì xảy ra”. Lạc Vũ Quân hỏi.
“Không có gì, nhìn hắn khó chịu liền ném hắn ra ngoài”. Lạc Cảnh Thiên lạnh
nhạt đáp.
“Ngươi khốn kiếp. Ngươi là thứ gì? Nhìn khó chịu? Bây giờ nhìn người khác khó
chịu liền ném họ ra ngoài, có phải tương lai nhìn đám người chúng ta khó chịu
liền giết chúng ta hay không? Ngươi thứ tạp chủng”. Tô Ngọc đi tới ngón tay
chỉ vào mặt Lạc Cảnh Thiên mắng lên.
Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt gương mặt hiện lên vẻ khó coi, Lạc Vũ Long cũng
trầm xuống.
Đám người không dám lên tiếng.
Dám tại trước mặt Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt mắng Lạc Cảnh Thiên là tạp
chủng. Người này gan còn thật là lớn.
Bốp.
Lạc Vũ Long đi tới trực tiếp cho Tô Ngọc một cái tát.
“Ngươi… ngươi dám đánh ta?”. Tô Ngọc khó tin nói.
“Ngươi câm miệng cho ta, nơi này có chỗ cho ngươi lên tiếng?”. Lạc Vũ Long
quát lên.
“Tô thẩm, ta kính ngài là trưởng bối, không cùng ngài so đo. Nhưng mắng ta như
thế, không thấy quá đáng sao?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Quá đáng? Ngươi cho người đuổi Thiếu Phong ra ngoài sao không thấy quá đáng?
Mắng ngươi đều là nhẹ, ta còn muốn đánh ngươi”.
“Tô Ngọc, ngươi xem ta là người chết sao?”. Phùng Nguyệt lớn giọng nói.
Khí thế trên người phát ra.
Đám người bị uy áp của nàng đè lên người, mồ hôi lạnh chảy ra.
Mặc dù Phùng Nguyệt chỉ chuyên tâm kinh doanh gia tộc sản nghiệp, nhưng là
nàng bản thân cũng là một tên Huyền Linh cảnh, mặc dù chỉ có hạ cấp, nhưng là
hàng thật giá thật Huyền Linh cảnh.
Tô Ngọc bị khí thế trên người Phùng Nguyệt ép lùi lại vài bước, gương mặt nàng
hiện lên vẻ trắng bệch. Hiển nhiên là đang rất sợ hãi.
Lạc Cảnh Thiên đi tới, nắm lấy tay Phùng Nguyệt vỗ vỗ mấy cái để cho nàng hạ
hỏa.
Phùng Nguyệt hừ một tiếng, thu lại khí thế. Để cho Lạc Cảnh Thiên tới xử lý.
“Tô thẩm, ta tự hỏi trong quá khứ, vẫn là bây giờ. Ta chưa từng đắc tội ngài.
Mặc dù ngài đối với ta rất khắc nghiệt, nhưng ta trước giờ luôn dùng lễ đối
đãi. Ngài là trưởng bối, đối xử với ta thế nào, ta không có ý kiến. Nhưng là
Lạc Thiếu Phong hắn, cũng không phải là ngài”.
“Ta trước giờ không tham dự mấy cái gọi là tụ hội này, lần này tham gia là vì
Điềm Điềm kéo ta đi. Nhưng vừa đi vào, liền gặp được hắn khắp nơi khiêu khích.
Dù cho ngài là trưởng bối, nhưng… đừng quên. Đây là nhà ta, nơi này, ta mới là
chủ nhân. Mà ngài cùng hắn chỉ là khách. Giọng khách át giọng chủ, không hay
lắm chứ?”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.
“Ngươi đừng tự dát vàng lên mặt, ngươi cũng tính là người Lạc gia? Ngươi đừng
quên, ngươi là được nhận nuôi. Tự biết thân phận của mình đi. Còn về việc của
Thiếu Phong, hắn cũng không có sai. Ngươi không tham gia tụ hội, không phải là
sợ bị người coi thường sao?”.
“Ta nhưng biết được, ngươi vốn là kẻ lười biếng, linh lực một mực không tăng
lên. Có phải sống trong nhung lụa lâu rồi nên cho rằng không cần tu luyện thì
cái gì cũng thuộc về ngươi? Tạp chủng vẫn mãi mãi chỉ là tạp chủng mà thôi.
Ngay cả cha mẹ cũng từ bỏ ngươi, ngươi vẫn còn có mặt mũi sống trên đời này?”.
Tô Ngọc lạnh lùng nói.
Nhưng nàng không biết, phía sau, Lạc Vũ Long gương mặt đã đen thành đít nồi.
Lạc Cảnh Thiên địa vị trong lòng Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt thế nào, không
ai không biết. Vậy mà Tô Ngọc lại liên tục chửi mắng Lạc Cảnh Thiên. Hơn nữa
mắng còn khó nghe như vậy.
Nàng là muốn chết sao?.
Lạc Vũ Long muốn đi lên kéo Tô Ngọc lại, nhưng là bị Lạc Vũ Quân ngăn lại.
Ông ta muốn nhìn xem, Lạc Cảnh Thiên sẽ xử lý như thế nào.
Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười, nụ cười rất băng giá. Người nào nhìn thấy cũng
cảm thấy trong lòng nổi lên hàn ý.
Hắn đây là… tức giận.
“Tô thẩm, ta quả thật không phải con ruột. Nhưng nói như thế nào, trên vai vế
tới nói, ta là trưởng tử. Ngài mắng ta, có thể. Nhưng con trai ngài thì không.
Ta tự nhận trước giờ chưa từng đắc tội bất kỳ người nào tại đây, hơn nữa tài
nguyên tu luyện mỗi năm ta đều nhường ra một nửa cho những người này”.
“Nhưng nhận lại, là cái gì?”.
Không chờ Tô Ngọc đáp lời, Lạc Cảnh Thiên liền nói tiếp.
“Sự đố kỵ, ghen ghét”.
“Là ghen ghét ta thân phận? Vẫn là đố kỵ ta tiền tài?”.
“Mỗi tháng tiền tiêu vặt của ta đều so với những người khác ít hơn, điều này
trong gia tộc có có ghi chép. Về phần thân phận, ta vốn không phải con ruột,
tương lai là không thể kế thừa Lạc gia. Ta thật không hiểu, các ngươi ghen
ghét, đố kỵ ta cái gì đây?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
“Ngươi là…”.
“Đừng nói, ta còn chưa nói xong đây”. Lạc Cảnh Thiên lập tức ngăn lại Tô Ngọc,
không cho nàng lên tiếng.
Lúc này, khí thế của hắn biến đổi.
“Về phần ngài nói ta trước giờ không tham gia tụ hội, ta tu luyện lười
biếng…”.
“Không phải là ta không tham gia vì sợ người khác coi thường. Mà là ta lười
cùng đám người các ngươi tranh giành cái gọi là Thanh Niên Tuấn Kiệt. Ta không
tranh giành với họ, là vì trong mắt ta, họ chỉ là đám trẻ con”. Lạc Cảnh Thiên
cười lạnh nói.
Câu nói này không nghi ngờ chút nào gây lên đám thanh niên, thiếu nữ tức giận.
“Ha ha. Một kẻ chỉ là Luyện Linh cảnh, linh lực chỉ có 29 điểm cũng dám ngông
cuồng như thế? Thiếu Phong nhà chúng ta hiện tại nhưng là Luyện Linh cảnh
trung cấp. Rất nhanh liền sẽ bước vào cao cấp. Ngươi cũng… ha ha ha, chết cười
ta”. Tô Ngọc cười như điên.
Xoát.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền cười không nổi rồi.
Bởi vì hình ảnh trước mắt làm nàng nói không ra lời.
Không chỉ là nàng, mà những người khác cũng bị chấn kinh.
Chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên khí thế tăng vọt, làm đám người cảm thấy như bị cả một
ngọn núi đè xuống.
Đương nhiên, cũng chỉ là những người từ Luyện Linh Cảnh trở xuống, còn những
người khác vẫn rất bình thường.
Điều họ kinh sợ là, khí thế này, áp lực này chỉ có Luyện Linh Cảnh cao cấp mới
có thể gây ra. Càng làm họ giật mình hơn chính là, Lạc Cảnh Thiên lấy ra Du
Long Phiến, sau đó Du Long Phiến liền biến thành một cây quyền trượng.
Lạc Cảnh Thiên cầm quyền trượng dậm xuống đất.
Trong nháy mắt, sức manh bùng phát, mà mục tiêu chính là Lạc Thiếu Phong.
Về phần Tô Ngọc? Hắn không muốn tấn công nàng. Để nàng tận mắt chứng kiến con
mình bị chà đạp, không phải vui sướng hơn sao?.
Lạc Thiếu Phong bị cỗ xung kích đánh bật về phía sau.
Ngay khi đám người còn đang sửng sốt, Lạc Cảnh Thiên liền lao tới.
Vận dụng ra thân pháp Hư Không Đáp Bộ, quyền trượng biến thành Du Long Phiến
cầm trên tay, trong nháy mắt liền biến thành một đạo tàn ảnh, giống như một
đạo ánh sáng bay tới bay lui trên người Lạc Thiếu Phong.
Đương nhiên chỉ là những tên thanh niên kia thấy thế, nhưng người khác, yếu
nhất cũng là Khai Mạch cảnh, làm sao nhìn không rõ động tác của Lạc Cảnh Thiên
được.
Chỉ mất vài giây, Lạc Thiếu Phong quần áo liền rách tơi tả. Trên người có vô
số vết thương, vết thương chỉ là ngoài da, chảy máu một chút mà thôi. Nhưng mà
Lạc Thiếu Phong nhìn qua so với ăn mày còn thảm hơn.
Lạc Cảnh Thiên một tay chống đỡ sau gáy của Lạc Thiếu Phong, tay còn lại cầm
Du Long Phiến ép vào trên cổ hắn, nhìn về phía Tô Ngọc lạnh nhạt nói.
“Hắn rất cường đại sao? Đây là trong mắt ngài “thanh niên ưu tú” sao? Rác rưởi
mà thôi”.
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền đem Lạc Thiếu Phong đẩy ra.
Đám người trợn tròn mắt.
Không phải nói Lạc Cảnh Thiên thực lực thấp kém sao? Không phải nói hắn lười
biếng không tu luyện sao?.
Đây là có chuyện gì xảy ra?.
Lạc Thiếu Phong nhưng là Luyện Linh cảnh trung cấp a. Điểm linh lực càng đạt
tới 50 điểm. Làm sao liền bị Lạc Cảnh Thiên treo lên đánh?.
Lạc Tiểu Hy chỉ cảm thấy gương mặt nóng bỏng.
Nhớ lại vừa rồi còn nói Lạc Cảnh Thiên sợ hãi, không dám cùng họ so tài.
Hiện tại mới biết, người yếu kém là họ. Mà Lạc Cảnh Thiên, mới chính là thiên
tài.
Cái tát này… đau quá.
Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt gương mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Vì con trai của mình mà vui vẻ, vì hắn thay đổi mà thấy tự hào.
Ha ha!
Đây là con trai ta.
Hắn không phải phế vật, hắn là thiên tài.
Lạc Vũ Quân trong lòng cười lớn.
Trước kia hắn luôn trách Lạc Cảnh Thiên không chịu cố gắng, rõ ràng có thực
lực lại không đi chứng minh. Suốt ngày một bộ lười biếng, người khác mắng liền
nhẫn nhịn.
Hiện tại hắn thay đổi.
Có gì thỏa mãn hơn khi con mình thành tài?.
Lạc Thiếu Phong cũng không bị thương bao nhiêu, nhưng là hắn chỉ cảm thấy đầu
choáng váng, mặt đau rát.
Mất mặt.
Tại trước mặt người khác bị Lạc Cảnh Thiên ngược sát.
Đây là người hắn vẫn luôn coi thường?.
Điều này làm hắn làm sao chịu nổi.
Phốc một tiếng.
Lạc Thiếu Phong phun ra một ngụm máu, ngất đi.