3:mạc Gia Gia Chủ Mạc Tần Phong


Người đăng: ٩ܓܨDiễm Linh Cơ ۶♡⎠

Trong phòng, Lạc Cảnh Thiên chậm rãi mở mắt ra, hắn hiện tại đang ngồi trên
giường, tư thế ngồi thiền. Xung quanh lưu động một đạo kỳ dị năng lượng màu
vàng tiến vào cơ thể hắn.

Thở ra một hơi, Lạc Cảnh Thiên cảm ứng trong người khổng lồ sức mạnh. Hắn liền
nhịn không được nở ra nụ cười.

Từ 5 tuổi năm đó, hắn bắt đầu tu luyện. Hắn hệ thống tu luyện cùng những người
khác khác biệt, cho nên không phân độ tuổi. Cho nên từ lúc 5 tuổi hắn đã bắt
đầu tu luyện rồi.

Tại Thiên Linh đại lục, nhân loại tu luyện phải đạt tới 15 tuổi. Khi đó cơ thể
bắt đầu định hình, khung xương bền chắc. Linh lực là một loại năng lượng rất
mạnh, nếu như sớm tu luyện sẽ bị linh lực tàn phá, dù sao cơ thể còn chống
chịu không được loại sức mạnh này.

Chỉ khi tròn 15 tuổi, cơ thể mới có thể chống chịu được linh lực, từ đó cường
hóa thân thể.

Mệt mỏi nằm xuống giường, suốt 3 năm, cuối cùng cũng có đột phá. Tuy nhiên
không biết cùng người khác thế nào, nhưng hắn có thể cảm nhận được, hiện tại
hắn có thể đem Lạc Cảnh Điềm treo lên đánh.

Trước đó, hắn còn cảm thấy cùng Lạc Cảnh Điềm ngang sức, nhưng hiện tại khác
biệt. Hắn đột phá, bước vào một cảnh giới mới.

Vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, nếu như không có thứ này, có lẽ hắn đời này đều
chỉ có thể làm người bình thường.

Đứng dậy, tìm một bộ quần áo bình thường, Lạc Cảnh Thiên liền tiến vào phòng
tắm. Đem thân thể mệt mỏi đều xóa sạch.

Nói ra cũng có chút châm chọc, kiếp trước hắn nhưng không theo đạo, đặc biệt
là không có chút thiện cảm nào với phật, vậy mà kiếp này hắn lại học theo cách
hòa thượng ngồi thiền.

Mà nghĩ lại, giống như Đạo gia cũng có ngồi thiền đi? Cũng có nhiều giáo phái
khác cũng là ngồi thiền. Nghĩ thế, hắn tâm lý cân bằng không ít.

“Thiếu gia, ngài dậy chưa? Lão gia gọi ngươi đến đại sảnh”.

Lạc Cảnh Thiên vừa mới tắm xong, trên người còn quấn khăn, liền nghe được bên
ngoài truyền tới tiếng nói.

“Biết rồi Phúc bá, chờ ta một chút, ta thay quần áo rồi ra ngay”. Lạc Cảnh
Thiên đáp một tiếng.

Phúc bá là quản gia nhà hắn, tuy gọi là gia tộc, nhưng không như cổ đại hàng
trăm thành viên, thực chất cũng chỉ có vài chục người mà thôi. Mà trong nhà
hắn cũng chỉ cha mẹ hắn cùng hắn và muội muội, cùng một số người làm, còn lại
đều là ở bên ngoài xử lý công việc.

Chỉ khi là ngày lễ tết gì đó mới tụ tập lại, tổng kết cuối năm cùng phương
hướng phát triển. Giống thời hiện đại như thế, chính là thoải mái. Cái gì mà
nội bộ gia tộc tranh đấu là không tồn tại.

Gia tộc nha, gắn kết với nhau mới có thể lớn mạnh, cho nên tài nguyên các thứ
đều là tự mình tìm kiếm, thiếu thốn có thể hướng về trong nhà mượn một chút.
Hoặc là hợp tác với nhau. Đây là cách làm công bằng nhất, dù sao ban đầu cho
ngươi tài nguyên là như thế, ngươi phát triển đến mức nào đó là chuyện của
ngươi.

Nói trắng ra chính là “thả rong”.

Ngươi có công lớn với gia tộc, như vậy gia tộc liền cấp ngươi số lớn tài
nguyên. Còn ngươi dùng tài nguyên ban đầu ăn uống chơi bời đến hết đời cũng
không có người nào nói cái gì. Đây là lựa chọn của ngươi, cùng trong nhà không
có quan hệ, chỉ cần không làm ảnh hưởng lợi ích gia tộc, ngươi làm cái gì cũng
không ai quản..

“Phúc bá, đi thôi”. Mặc vào quần áo, Lạc Cảnh Thiên liền đi ra ngoài, nhìn
Phúc bá cười nói.

Vị Phúc bá kia hiền hòa nở nụ cười.

Ông ta tận mắt chứng kiến Lạc Cảnh Thiên lớn lên, cho nên đối với hắn rất có
thiện cảm. Làm người hiền lành, hiểu cách đối nhân xử thế, dù cho gia thế hơn
người cũng chưa từng xuất hiện tình trạng ỷ thế hiếp người. Tính cách lại rất
lạc quan, hơi chút hài hước. Làm người khác rất có thiện cảm. Tuy nhiên đôi
lúc có chút độc miệng, nhưng mà cũng không làm người khác phản cảm.

Cũng không phải hắn biết mình là con nuôi nên mới thế, tới tận năm 12 tuổi,
Lạc Cảnh Thiên mới được cha mẹ nói cho thân phận của mình là con nuôi.

Phúc bá ông ta còn nhớ rõ lúc đó, khi biết được thân phận, Lạc Cảnh Thiên lại
một chút buồn bã cũng không có, chỉ hỏi lại một câu “cha mẹ là muốn đuổi ta ra
khỏi nhà sao?”.

Câu nói đó liền dọa cho 2 người sợ một cái, lại kết hợp với gương mặt buồn bã
kia, họ còn cho rằng Lạc Cảnh Thiên bị kích thích quá lớn. Sau đó liền vội vã
giải thích một trận.

Mà Lạc Cảnh Thiên sau khi biết được thân phận của mình không phải con ruột,
cũng không có chút nào thay đổi.

Cho nên đối với vị thiếu gia này, Phúc bá có thiện cảm rất lớn. Không giống
như một số thiếu gia tiểu thư nhà khác, động một chút liền mắng chửi người,
đánh đập người làm.

Mà thực tế đây? Lạc Cảnh Thiên hắn biết từ 15 năm trước rồi, biểu hiện ra buồn
bã chỉ là giả vờ mà thôi.

Theo quan gia đi tới đại sảnh, Phúc bá liền nhẹ gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa ra,
ra tư thế mời Lạc Cảnh Thiên vào liền rời đi.

Đại sảnh khá lớn, nhưng bên trong cũng không phải nhiều người như hắn nghĩ.
Cũng chỉ có hai người mà thôi. Hắn còn tưởng rằng khai hội đây. Bên trong là
cha hắn, Lạc Vũ Quân cùng… Mạc Tần Phong.

Đây chẳng phải gia chủ Mạc gia sao? Vì cái gì tới đây?.

“Cha, Mạc thúc”. Lạc Cảnh Thiên đi tới khẽ cúi chào.

“Ha ha, tiểu Thiên đã lớn thế này rồi. Nhớ năm đó ta còn bế ngươi trên tay,
thoáng cái liền đã trưởng thành rồi”. Mạc Tần Phong cảm khái nói.

“Ha ha, Mạc thúc, ngài quá lời, ta mới 15 tuổi, 3 năm nữa mới xem như trưởng
thành”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Được, Thiên nhi, đến ngồi đi”. Lạc Vũ Quân nói.

“Cha, làm gì mặc vào chiến bào? Có việc gì quan trọng sao?”. Lúc này hắn mới
chú ý tới, Lạc Vũ Quân trên người là mặc chiến bào võ giả, trên ngực còn có
huy trương võ giả màu lam hình con đại bàng vỗ cánh cùng 2 ngôi sao.

Đây là vinh dự của một võ giả.

Chiến bào võ giả chỉ có thể có được khi đạt tới Huyền Linh cảnh liền được
Thiên Ưng đế quốc ban tặng. Ngôi sao chính là đại biểu phẩm cấp, một ngôi sao
là hạ cấp, hai ngôi sao là trung cấp, ba ngôi sao chính là cao cấp.

Mà trên nữa chính là màu đỏ huy trương.

Cao hơn nữa chính là màu đen huy chương.

Trong truyền thuyết, Thiên Ưng đế quốc tồn tại thủ hộ giả, nắm giữ màu đen huy
trương, tương đương với Thông Linh cảnh. Cảnh giới này, chỉ sợ là cảnh giới
trong mơ đi. Dù sao tại Tâm Nguyệt Thành, cao nhất mới là Huyền Linh cảnh.

Lạc Cảnh Thiên lại chưa từng rời đi nơi này, cho nên cũng chưa có chứng kiến
được nhiều thứ khác. Cũng chỉ là nghe trên mạng đồn thổi mà thôi.

Không sai, thế giới này vô cùng kỳ lạ, khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng là
không có xăng dầu, không có nhà máy thủy điện, lại có máy tính, lại có mạng
lưới. Mà kỳ hoa nhất chính là phương tiện di chuyển chỉ có duy nhất là xe đạp.

Cái gì xe ô tô, xe máy loại hình là không tồn tại, máy bay càng là không có
khả năng. Ngồi máy bay? Muốn chết sớm sao? Phi cầm ma thú không đem ngươi đánh
rụng ta chặt đầu xuống cho ngươi ngồi.

Mà tất cả những thứ cần điện ở kiếp trước, đều được thay thế bằng một loại tảo
nuôi trồng trong nhà, có thể phát ra năng lượng. Tuy nhiên năng lượng có chút
yếu, cũng chỉ có thể duy trì phát điện mà thôi.

“Làm sao? Khó nói Mạc thúc ngươi tới, ta không thể ăn mặc chỉnh tề tiếp đón?”.
Lạc Vũ Quân nhướng mày nói.

“Cha, ngài xác định là không phải khoe khoang đi?”. Lạc Cảnh Thiên không tin
tưởng nói.

“Ây…!”. Lạc Vũ Quân nhất thời liền bị nghẹn.

Hắn thật đúng là muốn khoe khoang, một tháng trước hắn đột phá tới Huyền Linh
cảnh trung cấp, mà đến hai hôm trước mới nhận được chiến bào võ giả.

Cho nên không đem ra khoa khoang một chút sao được. Với lại, Mạc gia chính là
cùng Lạc gia liên minh, quan hệ vô cùng tốt, hai gia tộc có qua lại gần 200
năm qua, cho nên tình cảm vô cùng tốt đẹp.

Mà Lạc Vũ Quân cùng Mạc Tần Phong lại là sinh tử chi giao, cho nên Lạc Vũ Quân
không khoe khoang cho hắn nhìn thì cho ai nhìn?.

Quả thật như thế, lúc đi vào, Mạc Tần Phong nhìn Lạc Vũ Quân chiến bào, hâm mộ
muốn chết. Hắn còn thiếu một chút mới có thể đạt tới Huyền Linh cảnh trung
cấp, cho nên làm sao không hâm mộ cho được.

Chỉ là nghe được Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Vũ Quân nói chuyện, lại nhìn thấy Lạc
Vũ Quân trừng to con mắt cùng nói không ra lời. Hắn trước có bao nhiêu hâm mộ
tất cả liền chuyển thành thoải mái. Cười lớn không thôi.

“Ha ha, để ngươi khoe khoang, con trai ngươi cũng không nhìn nổi đi?”.

“Hừ, thế nào? Ta khoe khoang không được sao? Hâm mộ đi? Tức chết ngươi”. Lạc
Vũ Quân thở phì phò nói.

“Ha ha ha”.

Mạc Tần Phong cười càng lớn hơn.


Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư - Chương #3