Ta Rốt Cuộc Kiếp Trước Tạo Cái Gì Nghiệt?


Người đăng: ٩ܓܨDiễm Linh Cơ ۶♡⎠

“Á nè nè, ca ngươi đi nhanh lên, sắp vào học rồi”.

“Biết, thật là. Còn nửa tiếng nữa mới vào học đây, gấp gáp như vậy làm gì”.
Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

Rất nhanh, hai người liền chạy tới học viện.

Phi Ngư học viện. Học viện lớn nhất Tâm Nguyệt Thành.

Sở dĩ gọi Phi Ngư, là muốn hi vọng học sinh có thể trở mình, trở thành những
nhân vật thiên kiêu chi tử. Mà trong lịch sử, Phi Ngư học viện đã tồn tại hơn
500 năm, thiên tài xuất hiện lớp lớp.

Mà nhân vật nổi tiếng nhất, chính là Tiếu Phi Ngư, người gây dựng lên Phi Ngư
học viện. Đồng thời cũng là một trong những truyền kỳ của nhân loại.

Đáng tiếc, từ lúc đó đến nay, chưa từng có người siêu việt được ông ta.

Phi Ngư học viện quả thật vô cùng lớn. Diện tích như nào Lạc Cảnh Thiên cũng
chưa có xem qua, nhưng mà có trên 10 ngàn học sinh. Mỗi học sinh lại có một
chỗ ở riêng, phòng tu luyện riêng. Chưa tính phòng học, luyện võ trường cùng
khu ký túc xá của các đạo sư.

Cũng đủ biết nó lớn cỡ nào.

“Mau nhìn, Lạc gia tới”.

“A, là cái kia Lạc gia sao? Kia hẳn là Lạc Cảnh Điềm cùng Lạc Cảnh Thiên đi?”.

“Cái này còn phải hỏi? Lạc Cảnh Điềm nhưng là hoa khôi, biết bao nhiêu người
theo đuổi ngươi cũng không phải không biết. Dung nhan khuynh thành như thế,
không phải nàng còn ai?”.

“Kia là Lạc Cảnh Thiên? Nhìn cũng không tệ lắm, còn rất đẹp trai”.

“Hừ, nghe nói hắn nhưng rất lười biếng, không chịu tu luyện nên vẫn dừng lại ở
29 điểm linh lực”.

“Ha ha, người ta là ai? Lạc gia a, một trong tứ đại gia tộc, lười biếng chút
thế nào? Sau này uống thuốc tăng linh lực còn không phải so với ngươi nhanh
hơn? Ngươi là ghen ghét đi?”.

“Đúng thế a, ta nhưng là biết rõ Lạc Cảnh Thiên, hắn tuy nhiên bình thường
nhìn lười biếng một chút, nhưng mà làm người rất tốt. Rất dễ giao tiếp, không
giống như những thế gia đệ tử khác. Một bộ cao cao tại thượng, nhìn liền chán
ghét”.

“Đúng vậy a, nhưng là những tên kia tại trong học viện cũng không dùng thân
phận được, theo ta nghĩ, Lạc Cảnh Thiên chắc chắn đi vào một trong những nhân
vật phong vân của Phi Ngư học viện. Bằng hữu của hắn nhiều lắm, từ thế gia đệ
tử xuống phổ thông bách tính”.

Đám người thấy hai người Lạc Cảnh Thiên đi tới liền bàn tán không thôi.

Đối với mấy người này tới nói, họ cũng không phải rất e ngại tứ đại gia tộc,
dù sao trong học viện, đến cả đế quốc cũng không thể nhúng tay, đây là quy
định suốt ngàn năm qua. Vì một môi trường bình đẳng, tất cả dùng thực lực nói
chuyện.

Cho nên, tại trong học viện là không có phân chia như bên ngoài.

Tuy nhiên, lại so với bên ngoài khắc nghiệt hơn nhiều lắm.

Tại Phi Ngư học viện, học sinh chia làm ba loại đẳng cấp, là dựa theo điểm
linh lực để phân chia.

Cấp bậc thấp nhất chính là cấp C học viên, là thuộc tầng lớp thấp nhất, hưởng
tài nguyên ít nhất. Điểm linh lực thường là dưới 30 điểm.

Cấp bậc tiếp theo chính là cấp B học viên, thuộc tầng trung lưu, điểm linh lực
từ 31 đến 50 điểm.

Cuối cùng chính là cấp A học viên, từ 51 điểm linh lực trở lên.

Hiển nhiên, Lạc Cảnh Thiên là thuộc về cấp C học viên. Tuy nhiên đó cũng không
phải là Lạc Cảnh Thiên không thể tiến vào cấp B hay cấp A, mà chỉ đơn giản là
vì, cấp C học viên thời gian có rất nhiều.

Hắn lại không cần phải tu luyện như võ giả, cho nên chương trình học tại học
viện đối với hắn cũng không có tác dụng gì. Có cũng chỉ là những kiến thức về
ma thú cùng những thứ liên quan mà thôi.

Tài nguyên? Hắn dùng được sao? Đáp án hiển nhiên là không, còn không bằng dành
thời gian đi luyện ma pháp đây. Tranh đoạt tài nguyên có cái rắm dùng.

“Ca, ngươi làm sao không cố gắng một chút a, cấp C… thật mất mặt”. Lạc Cảnh
Điềm nhìn trong tay hắn huy hiệu, bất mãn nói.

Mỗi học viên đều sẽ được phân phát một cái huy hiệu, bên trên là hình một con
cá đang bay cùng A,B,C 3 loại cấp bậc. Cấp C chính là màu xanh, cấp B là màu
bạc, cấp A là màu hoàng kim.

Mà với thiên phú của Lạc Cảnh Điềm, nàng hiển nhiên là thuộc về cấp độ A. Dù
sao nàng linh lực đạt tới 80 điểm đây.

“... Ta lại không thể tu luyện, cũng không cần thiết tài nguyên. Cấp độ cao
hơn đối với ta có tác dụng gì? Lấy được cũng không thể bán đi a?”. Lạc Cảnh
Thiên nói.

“Ca, ngươi có thể đàng hoàng một chút sao? Ngươi khác tranh đoạt bể đầu để
chiếm lấy, ngươi lại ghét bỏ? Ngươi nếu nói ra đảm bảo bị người ta đánh chết”.
Lạc Cảnh Điềm trừng mắt nói.

“Ta có bị người ta đánh chết hay không ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ bị
ngươi hố chết”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Ca! Ta hố ngươi khi nào?”.

“Ha ha”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh không nói.

Lạc Cảnh Điềm chột dạ cúi đầu, nàng còn nhớ hôm trước Lạc Cảnh Thiên bị cả
trăm người đuổi đánh đây. Tất cả đều từ nàng mà ra a.

“Cảnh Thiên ca ca”.

Ngay tại lúc này, một âm thanh vô cùng êm tai vang lên. Nghe được âm thanh
này, Lạc Cảnh Thiên chỉ cảm thấy bên tai như sét đánh, gương mặt cứng đờ. Ánh
mắt lộ ra vẻ sửng sốt, sau đó là kinh hoàng, cuối cùng chính là chán ghét cùng
buồn nôn.

Cái âm thanh này, hắn sợ đời này cũng quên không được.

Hắn nhưng còn nhớ rõ ràng, chủ nhân âm thanh này mang cho hắn ám ảnh có thể
nói là cả đời cũng xóa không sạch.

Lạc Cảnh Điềm nghe được âm thanh nữ nhân, lại còn gọi ca ca nàng thân mật như
thế, nàng lập tức quay người lại.

Chỉ thấy một nữ nhân đi tới, trên người mặc một cái áo sơ mi đơn giản cùng một
chiếc váy ngắn ngang đùi. Tuy mộc mạc nhưng lại khiến người ta có một loại cảm
giác rất đặc biệt.

Gương mặt đẹp tựa tiên nữ, ánh mắt to tròn, làn da nhẵn mịn khiến người ghen
ghét. Mái tóc dài thướt tha, mặc trên người một bộ đồ thể thao, dáng người có
thể khiến cho hàng vạn nam nhân mất ăn mất ngủ.

Nàng giống như một tác phẩm nghệ thuật. Hoàn mỹ không chút tì vết.

Nếu như nói Lạc Cảnh Điềm nhan trị là 9 điểm, như vậy người này tuyệt đối là
mãn phân.

Thậm chí, nhìn thấy nữ nhân này, Lạc Cảnh Điềm còn ẩn ẩn cảm thấy có chút tự
ti.

Trên đời này, lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy?.

May mắn, nữ nhân này so với nàng “nhỏ hơn”.

Nếu không nàng thật muốn tự bế.

Lạc Cảnh Điềm gương mặt nổi lên một tầng sương lạnh. Nữ nhân này cùng ca ca
nàng có quan hệ gì?.

Mà xung quanh, đám người toàn bộ đều ngơ ngác, đều bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn.

Lạc Cảnh Thiên cơ thể hơi run lên, cố gắng kìm nén quay người lại, nụ cười
nhìn so với khóc còn khó coi hơn.

“Sở Như Mộng… tiểu thư, thật trùng hợp a”. Lạc Cảnh Thiên gượng gạo nói.

Hắn trong lòng âm thầm chửi tục không thôi. Thế nào lại là người này?.
“Cảnh Thiên ca ca, hai năm không gặp, làm sao lại tỏ ra xa lạ như thế? Chẳng
lẽ Cảnh Thiên ca ca không có chút nào nhớ nhung ta sao?”. Sở Như Mộng uy khuất
nói.

Giọng nói kia quả thật có thể khiến bất kỳ nam nhân nào chìm đắm trong đó,
nhìn nàng uy khuất, đám người xung quanh quả thật muốn đi lên đem Lạc Cảnh
Thiên xé ra hàng trăm mảnh. Đồng thời nội tâm âm thầm chửi bới cùng ao ước:
đáng chết, Lạc Cảnh Thiên có tài đức gì, lại có nhiều mỹ nữ vây quanh như thế?
Tại sao không phải là ta?.

“Ngươi là… Sở Như Mộng? Sở gia?”. Lạc Cảnh Điềm nhíu mày hỏi.

Nàng nhớ tới, tại Tâm Nguyệt Thành, Sở gia thiên kim Sở Như Mộng dung nhan
quốc sắc thiên hương, nhưng do cơ thể bệnh tật nên gần như từ nhỏ chưa từng ra
khỏi nhà.

“Đúng thế, là ta. Điềm Điềm muội muội thật đáng yêu a, lại xinh đẹp như thế,
khó trách Cảnh Thiên ca ca không có chút nào để tâm tới ta. Xem ra ta tự mình
đa tình rồi”. Sở Như Mộng buồn bã nói.

Thần mẹ nó tự mình đa tình.

Lạc Cảnh Thiên bị Sở Như Mộng buồn nôn đến rồi.

Thế nào tại đây lại gặp phải con hàng này?.

“Nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta còn phải vào lớp”. Lạc Cảnh Thiên
hít sâu một hơi nhẹ giọng nói, sau đó kéo lấy Lạc Cảnh Điềm rời đi.

“Cảnh Thiên ca ca, đợi một chút”.

Sở Như Mộng vội đưa tay kéo Lạc Cảnh Thiên lại.

Chỉ là tay nàng vừa chạm vào tay Lạc Cảnh Thiên, hắn lập tức run lên, sau đó
hất tay nàng ra.

“Sở… tiểu thư. Có gì từ từ nói, đừng đụng chạm tay chân”. Lạc Cảnh Thiên âm
thanh ẩn ẩn có chút tức giận cùng chán ghét, buồn nôn. Mà sự thật, hắn nội tâm
đã sắp giữ không được. Nếu không phải đây là nơi công cộng, hắn chắc chắn cho
Sơ Như Mộng một bàn tay.

“Cảnh Thiên ca ca, chẳng lẽ ta làm gì có lỗi khiến ngươi khó chịu? Ta không
biết rốt cuộc mình làm sai chỗ nào lại để ngươi chán ghét ta như vậy, ta sửa
còn không được sao?”. Sở Như Mộng gần như khóc lên.

Đất mẹ a.

Ai tới thu tên yêu nghiệt này đi.

Ta sửa ngươi cái quỷ.

Nếu không phải hắn biết còn hàng này chân thật là cái dạng gì, chỉ sợ hắn cũng
sẽ giống như những người khác.

Nhìn xung quanh đám người ánh mắt phẫn nộ, lại vô cùng ước ao. Hắn biết, cuộc
sống sau này tại học viện, phiền phức chỉ sợ sẽ rất nhiều đi. Tuy nhiên cùng
đồng tình với đám người xung quanh.

Tuổi trẻ thật tốt.

Lại nhìn về phía Sở Như Mộng, hắn đầu liền đau.

Hắn kiếp trước rốt cuộc tạo cái gì nghiệt a?.


Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư - Chương #14