Trong một đình viện, có một cô bé rất đáng yêu, chỉ khoảng hơn mười
tuổi, đang ngồi trên một tảng đá to, đưa đôi mắt trong veo lên nhìn
bầu trời một cách chăm chú.
"Ngọc nhi? Muội sao vậy?" Trúc Anh từ trong nhà bước ra, nhìn thấy
muội muội mình đang ngẩn ngơ nhìn trời, nàng liền mỉm cười tiến
đến ôm vai Trúc Ngọc dịu dạng hỏi.
"Tỷ có thấy những đám mây trên kia rất kỳ lạ không?" Trúc Ngọc vẫn
nhìn bầu trời đăm đăm, không, đúng hơn là nhín những đám mây kia,
lặng lẽ nói.
"Sao? Có gì lạ à?" Trúc Anh cười nhẹ đáp.
"Không hiểu sao muội lúc nào cũng có cảm giác là mình đang quên đi
cái gì đó!" Trúc Ngọc quay lại mỉm cười thở dài nói.
"Hừ! Mới tí tuổi đầu mà ra vẻ già cả làm gì hả, còn cười mỉm
thở dài nữa chứ!" Trúc Anh thấy thế liền bật cười nói, hình ảnh
một cô bé mười hai mười ba tuổi cố gắng làm động tác thể hiện sự
"cao thâm mạc trắc" thực sự rất đáng yêu và buồn cười.
"Đã hoàn thành xong bài tập ngày hôm nay chưa đó?" Trúc Anh ra vẻ
tức giận, chống tay vào sườn nói.
"Khó lắm muội không muốn học đâu!" Trúc Ngọc xua xua tay nói.
"Không học cũng phải học, muội là người có thiên phú nhất của tộc
ta, theo như các vị trưởng lão đã tính toán, với thiên phú của muội
thì bây giờ có thể luyện được nhất phẩm đan dược mới đúng chứ,
tại sao bây giờ đến cơ bản còn không nắm chắc hả?" Trúc Anh cốc đầu
Trúc Ngọc nói.
"Luyện dược sư nhàm chán lắm, suốt ngày phải ngồi một chỗ, muội
không thích!" Trúc Ngọc ôm đầu đáng thương nhìn Trúc Anh nói.
"Oa! Đáng yêu quá, ra cho tỷ tỷ xem cái nào!".
"A! Không! Ai cứu mạng với, có người khi dễ...".
"Tiểu nha đầu nhà ngươi mau đứng lại! Tỷ tỷ đây chỉ ôm với tiện thể
hôn mấy cái thôi mà!".
"Ngọc nhi... Ngọc nhi...dậy, mau dậy đi, nhanh lên".
Tiếng nói của Trúc Anh làm Trúc Ngọc giật mình tỉnh giấc, thấy bên
ngoài vẫn còn tối liền quay sang hỏi Trúc Anh: "Sao vậy tỷ tỷ?".
Trúc Anh lúc này gương mặt đầy vẻ sợ hãi và lo lắng, nhưng nàng
vẫn cố nở ra một nụ cười nói: "Haha..Chúng ta... Chúng ta chốn đi
chơi đi!".
"Vào lúc này sao? Nhưng muội buồn ngủ lắm!" Trúc Ngọc ngáp dài
đáp.
"Không đi cũng phải đi! Nếu không tỷ tỷ giận! Sẽ không thèm để ý
đến muội nữa!". Trúc Anh hừ nhẹ một cái nói.
"A! Rồi muội đi muội đi a! Khổ quá!" Trúc Ngọc thấy thế liền lật
đầu lia lịa, sau đó kêu khổ một cái rồi bắt đầu đứng dậy mặc quần
áo.
"À không cần mặc, tỷ đã chuẩn bị hết trong túi này rồi! Đi thôi,
nhanh nào!".
Hai người dón dén bước đi trong bóng tối, xuyên qua vườn cây của đình
viện, đến một con đường bí mật mà chỉ có hai chị em biết. Đến một
chỗ có tảng đá to được bao bọc bởi một lùm cây khá lớn, nếu nhìn
qua thì không thể thấy điều gì bất thường, Trúc Anh liền tiến lại,
đập đập vài cái vào tảng đá, tảng đá liền tự động mở ra, lộ ra
một hướng đi thông ra bên ngoài.
Trúc Anh quay lại, nhìn Trúc Ngọc một cái thật sâu, sau đó bất chợt
ôm thật chặt nàng một cái, rồi mỉm cười nói: "Tỷ quên đồ, muội bây
giờ cầm cái túi này, đến tửu lâu lần trước đợi tỷ, nhớ đặt phòng
nhé, nếu ngày mai tỷ không đến thì có lẽ đã bị gia gia bắt..... Ha
ha.. Muội đừng về nhà, hãy đến trang viện bí mật của tỷ muội
chúng ta, ở đó đến một tháng sau hãy về, không thì gia gia sẽ giận
đó, sẽ nhốt tỷ lâu hơn, như lần trước đó, nhớ chưa!".
"Tỷ? Sao tỷ lạ vậy?" Trúc Ngọc dù sao cũng là thân sinh tỷ muội
với Trúc Anh, tâm ý tương liên, thấy tỷ tỷ nàng có vẻ khác lạ,
nàng cũng cảm nhận được chút gì đó không tốt đang diễn ra.
"Hả? Không sao cả! Muội mau đi đi! Đợi tỷ ở đó nhé" Trúc Anh thấy
vậy liền ra vẻ giận dữ nói sau đó đứng dậy, chuẩn bị đi.
"Được rồi...Tỷ nhớ ra đó.. Tỷ hứa nhé!".
"Ừ..Tỷ hứa!" Trúc Anh quay người bước đi, không dám quay lại nói, từ
trên mặt nàng, hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Trúc Ngọc đứng tại đó hồi lâu, cứ đứng ngồi không yên, một phần
nàng muốn làm theo lời tỷ tỷ mình, nhưng phần khác, tận sâu thẳm
trong nàng, luôn có một giọng nói, thúc dục nàng phải quay lại,
giọng nói này ngày càng lớn, cuối cùng nó đã chiến thắng, Trúc
Ngọc cắn răng một cái, dón dén quay lại đường cũ.
Càng tiến lại gần trang viên của gia tộc mình, Trúc Ngọc càng nhíu
mày lại, nàng nghe thấy những tiếng ồn ã khó hiểu, hình như là
tiếng người gào thét. Sau đó nàng hốt hoảng, chã lẽ gia gia đã
phát hiện mình trốn đi chơi rồi hay sao.
Nhưng rồi, rất nhanh thôi, Trúc Ngọc đã phát hiện ra là không phải
như vậy, trước mắt nàng là một cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp. Xác
người chất thành đống, những tộc nhân của gia tộc mình, bị một
đống người không rõ nguồn gốc, cầm những thanh vũ khí sáng loáng,
chém giết toàn bộ.
Trúc Ngọc sợ hãi, nàng trốn trong một góc tường khuất, nàng co dúm
người lại, ôm đầu khóc không thành tiếng. Trúc Ngọc thực sự rất
sợ, nàng phải làm gì đây, những gương mặt người chết, hình ảnh chân
tay, lục phủ ngũ tạng máu me đầm đìa cứ ám ảnh nàng. Nhưng rồi
nàng nhớ đến, tỷ tỷ mình, nàng chỉ còn có tỷ tỷ, nàng....Phải đi
tìm Trúc Anh.
Trúc Ngọc cố gắng đứng lên, rồi tiến từng bước cẩn thận về căn
phòng của tỷ tỷ mình, nàng đẩy cửa bước vào, không có ai ở đó
cả, chỉ có một cái xác của một nam đinh ở đó, cái xác này nhìn
qua cực kỳ tàn tạ đến không nhẫn tâm, mặt thì nát hết không rõ dung
mạo, máu tươi chảy ra thành một vùng đen đặc, trên tay người này còn
cầm một đống trang sức của Trúc Anh, chắc là bị giết lúc đi ăn
trộm trang sức, trong khi gia tộc bị tấn công.
Lúc nàng đang định quay lại, thì có hai bóng người đã đứng ở sau
lưng nàng. Đây là hai người đàn ông trung niên, mặt mũi cực kỳ đáng
sợ và xen lẫn chút gì đó khác lạ, nhất là ánh mắt của họ nhìn
nàng khiến nàng cực độ khó chịu, nhưng không hiếu sao, nàng nhìn hai
người này lại có chút cảm giác quen thuộc?.
Hai người này chẳng nói một câu, liền nở ra một nụ cười quái dị,
sau đó không chế nàng rồi bắt nàng uống hai gói bột kỳ lạ.
Dù nàng có kêu cứu, có kêu gào đến đâu cũng vô ích, chống cự ra sao
với hai người trước mặt này, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong
lòng nàng.
Quần áo nàng bị chúng dần dần xé rách, chúng như muốn chơi đùa
vậy, nàng cố gắng chống lại nhưng không nổi, người nàng bắt đầu
nóng lên một cách kỳ lạ, đầu óc dần trở nên trống rống, điều duy
nhất nàng nghĩ đến, không phải là Trúc Anh, không phải là gia tộc
hay chuyện mình đang chuẩn bị bị chúng làm nhục, mà là:
"Hình ảnh này....Rất quen thuộc!".
Đến lúc chúng chuẩn bị thực hiện cái hành vi cầm thú đấy, nàng
bất chợt quay đầu lại, nhìn, nhìn thật kỹ vào gương mặt nam đinh
đang nằm dưới đất, nàng thấy, nam đinh kia cũng đang mở mắt nhìn
nàng! Gương mặt này rất quen, nàng đã thấy ở đâu rồi nhỉ? Hình như?
Là qua...MỘT CÁI GƯƠNG!.
"Ầm!" Một tiếng nổ vọng ra trong tâm trí nàng, nàng cuối cùng đã
nhớ nàng là ai.
Không! Phải là hắn là ai, hắn đã nhớ ra tất cả, hắn làm sao lại
có mặt ở đây, vì cái hệ thống chết tiệt này chứ đâu!.
"Hai tên khốn này cút ra khỏi người ông!" Hắn vận sức, đạp cho hai
tên đàn ông trung niên một cái, khiến bọn chúng biến thành gà biết
bay, bay theo hình vòng cung rồi rớt xuống đất.
Hắn đứng dậy nhìn qua một lượt, đây hẳn là ký ức của Trúc Anh,
vậy đây chính là "Trận Chiến Linh Hồn" mà hệ thống đã nói?.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ, càng nghĩ hắn càng trở nên kinh hãi, đây hẳn
được gọi là ảo cảnh đi, nhưng ảo cảnh này thực sự quá thật, nếu
ở trong phút cuối hắn không tỉnh lại, vậy chả phải là theo "kịch
bản" thì hắn sẽ bị hấp diêm đến chết sao?.
Nhưng có một điều làm hắn không hiểu, cái hệ thống này liên tục
làm ra những cái để hắn quên đi bản thân mình, như vậy là sao? Nó
chỉ đơn thuần là muốn thử thách mình, hay có ý đồ khác. Vì cho
đến tận bây giờ, hắn vẫn có cảm giác hoảng hốt, như hắn không phải
là hắn, mà hắn là Trúc Ngọc vậy, cảm giác này thực đến đáng sợ.
"Cái....gì thế này?" Hắn bây giờ chợt phát hiện ra một điều, hắn
vẫn còn ở hình dạng Trúc Ngọc, mà không thể biến trở lại thành
hình dạng cũ được.
"Chả lẽ đây là điều hệ thống muốn? Muốn mình dùng hình dạng này
để thực hiện một cái gì đó?" Càng nghĩ hắn càng thấy có khả
năng.
"Nhưng mà trước hết..." Nhìn qua cái bộ quần áo không còn hình của
hắn đang mặc, hắn trầm mặc, đấy là hắn còn không để ý đến một số
bộ vị "khác lạ" trên cơ thể hắn lúc này.
Chưa kịp để hắn làm gì, hai người đàn ông trung niên đã từ ở dưới
dất đứng dậy rồi tiến lại phía hắn.
Hắn ngạc nhiên, đúng vậy là ngạc nhiên, với sức mạnh của cơ thể
hắn, đủ để một đạp đấy khiến hai tên kia đi chầu trời rồi mới phải
chứ, tại sao mà bọn chúng vẫn còn sống và khỏe mạnh như cũ thế
kia.
Âm thầm vận động sức mạnh, hắn hoảng sợ nhận ra tất cả sức mạnh
của hắn đã biến mất! Trong cơ thể hắn lúc này, hoàn toàn chống
trơn, giống như là hắn chưa từng có những khả năng đó vậy.
"Thế này là thế nào?" Hắn đề phòng lùi lại, nhìn hai tên trước
mặt, dù rơi vào tình huống này hắn cũng không hoảng sợ, ít nhất
là khả năng cận chiến của hắn vẫn còn!.
"renewal taewondo, bo bup!" Tuy đã lâu rồi hắn không sử dụng, nhưng cảm
giác này hắn vẫn còn nhớ được.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã di chuyển rất nhanh đến phía bên hông của
tên trung niên bên trái, tung một quyền lên sườn hắn.
Tên trung niên đưa tay ngắn cản, hắn cười thầm, hắn chờ chính là như
vậy, hắn mượn thế xoay người, một chân kẹp vào tay của người đàn
ông vừa đưa ra, chân kia bật lên, tông đầu gối vào thái dương của tên
đó, đây chính là hoe grab trong renewal taewondo.
Chưa hết, tiếp tục thúc chân lên phía trước, cơ thể hắn liền xoay
tròn trên không trung, hắn bỏ chân đang kẹp tay người trung niên kia ra,
mượn lực đá thẳng vào đầu tên còn lại.
Tên này thấy đồng bạn mình bị tập kích, dù sao cũng có đề phòng,
liền đỡ được một đòn đánh của hắn, hắn thấy vậy liền mượn thế
bật ra đằng sau, rồi nở một nụ cười nhạt, tất cả đều đã nằm trong
tính toán của hắn.
"Jin mori original: Blue dragon kick!".
Một hư ảnh con rồng màu xanh cực lớn xuất hiện, theo chân phải của
hắn bắt đầu rít gào, mang theo khí thế cực độ khủng bố tấn công
cả hai người trung niên. Hai người này hoàn toàn không thể có khả
năng chống đỡ, ăn chọn cú skill cuối của hắn, liền bay ra ngoài, vừa
bay vừa phun máu tươi kèm theo vài mảnh nội tạng.
"Trúc Ngọc? Muội....?" Trúc Anh nằm ở dưới đất, trừng mắt nhìn một
màn trước mặt, hoàn toàn không thể tin tưởng được, ngỡ ngàng nói.
"Trúc Ngọc sao? Ta không phải....." Hắn im lặng nhìn Trúc Anh, nhìn
thấy ánh mắt của Trúc Anh, hắn không nỡ phá hỏng ảo tưởng này, vì
trong ánh mắt đó, có chứa một phần kinh ngạc, cùng chín phần mừng
rỡ rõ rệt.
Cuối cùng hắn như làm ra một quyết định gì đó, liền quay lưng đi,
bất chấp những lời kêu gọi của Trúc Anh, lạnh lùng nói một câu:
"Tỷ...Một ngày nào đó...Hãy vượt qua ta...Và hãy tìm ta trở lại!".
Trúc Anh ngỡ ngàng nhìn bóng lưng cô độc nhỏ bé của muội muội mình
trong màn đêm, nước mắt nàng tuôn rơi, nàng không biết tại sao muội
muội mình lại trở nên lợi hại và lạnh lùng như vậy, nhưng câu nói
của Trúc Ngọc đã cho nàng một mục tiêu, đó là trở nên mạnh mẽ và
đi tìm cô em gái nhỏ của mình trở về.
Hắn không biết, hắn vừa thay đổi ký ức của Trúc Anh, thay đổi cả
mục đích sống của nàng. Hiện tại, Trúc Anh ngoài mục đích báo thú
ra, kể từ bây giờ trong thâm tâm nàng luôn thầm nhủ rằng: "Muội muội
mình còn sống....".
Có thể cả cuộc đời này, nàng vẫn sẽ cố gắng đi tìm Trúc Ngọc,
nhưng nàng sẽ không bao giờ tim được nữa, vì sự thật là Trúc Ngọc
đã chết, đã không còn trên thế gian này!.
"Hoàn thành mục tiêu trận chiến linh hồn, thay đổi thành công ký ức
của người liên kết, thưởng 1000 điểm, hoàn thành thưởng 1500 điểm và
một thẻ cường hóa may mắn!" Giọng nói điện tử của hệ thống đưa
hắn trở lại thế giới thật.