Không Phải Là Con Ta


"Băng nguyên tố trong thiên địa hãy nghe lời thỉnh cầu của ta , thuận theo ý
ta khiến người trước mặt linh hồn băng giá , phong ấn ngàn năm !.... Hãy xuất
hiện đi Băng Linh Ngàn Năm".

Long Linh cùng Lam Thần đồng thanh niệm chú ngữ , tay trái hai người nắm chặt
vào nhau ,cánh tay phải thì đồng thời đưa lên rồi chỉ về hướng hắn . Một vòng
tròn ánh sáng màu lục lấy Long Linh và Lam Thần làm trung tâm càng ngày càng
lớn dần lên , cho đến khi bao quanh hết cả hắn lại. Trời vốn đang là mùa thu
lại có hư ảo của bông tuyết xuất hiện , bông tuyết này nhìn như ảo ảnh nhưng
lại đem đến cho người khác cảm giác rét lạnh , cái lạnh đến từ sâu trong linh
hồn.

Nếu người ở ngoài không liên quan mà chỉ cần nhìn vào cũng thấy cảm giác ớn
lạnh, còn hắn chính là nạn nhân thì sẽ có cảm giác ra sao ? chắc chắn là không
tốt một chút nào rồi . Hắn thấy toàn thân hắn giá lạnh và dần dần mất đi cảm
giác , hắn có cảm giác buồn ngủ , buồn ngủ đến độ không thể nào chịu được nữa
, hai mắt dần dần nặng chĩu thì hắn nghe thấy giọng nói ôn hòa của Niệm Băng

"Ngủ đi .... hãy tin tưởng ta ... cứ ngủ đi ".

Cố gắng đưa mắt nhìn Niệm Băng lần cuối , hắn gật đầu một cái rồi bỏ mặc không
kháng cự nữa , rất nhanh hắn liền chìm vào rất ngủ sâu và hoàn toàn phó mặc
tất cả cho Niệm Băng , đây là sự tín nhiệm tuyệt đối , là điều duy nhất hắn có
thể làm lúc này chỉ có vậy.

Vòng tròn màu xanh lục dần dần thu hẹp lại chỗ người hắn, sau đó nó liền biến
thành một đường hoa văn màu xanh lục bao quanh ấn ký màu xanh lam ở trên trán
hắn. Nhìn thấy như vậy , Niệm Băng mới thở nhẹ ra một cái , mọi việc diễn ra
khá tốt đẹp và đúng theo suy tính của Niệm Băng.

"Được rồi , chắc hẳn mọi người đang muốn hỏi tại sao lại dùng cấm chú đối với
hắn phải không ? ". Niệm Băng nhìn hắn một lúc rồi nói

"Phong ấn trong cơ thể hắn rất mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng của ta , đây
là một cường giả đã gần đạt đến thần cấp mà trước khi chết toàn lực phong ấn
lại , nếu phá bỏ nó thì không nói làm gì , nhưng nếu muốn thay đổi nó thì lại
hết sức khó khăn ! ".

"Cũng may là người này vốn phong ấn với mục đích tốt nên ta còn có hy vọng
thay đổi được cấu tạo của nó , nếu không thì hầu như không có khả năng ".

"Lúc nãy ta có xem xét qua một chút về phong ấn này , nó có một điểm rất đặc
biệt là liên quan trực tiếp đến linh hồn của người bị phong ấn . Hầu như ngoài
người này ra thì không ai có thể phá vỡ được nó vậy hoặc nếu người khác muốn
đụng chạm vào nó thì phải với điều kiện , không có bất cứ sự phản kháng nào
đến từ linh hồn người bị phong ấn . Mà quá trình sửa đổi phong ấn sẽ làm ảnh
hưởng đến linh hồn hắn , dù có muốn hay không thì chắc chắn cũng sẽ có chút
phản kháng thụ động , vậy thì hỏng bét, nên ta mới dùng Băng Linh Ngàn Năm để
tạm thời đông cứng linh hồn hắn lại trong một khoảng thời gian , khiến không
có bất kỳ sự phản ứng nào từ linh hồn hắn thì ta mới có thể sửa đổi phong ấn
này được ".

Mấy người ở xung quanh Niệm Băng sau khi nghe giải thích thì mới gật gù tỏ vẻ
đã hiểu , Niệm Băng đợi thêm một lúc nữa rồi nói

"Được rồi , chúng ta bắt đầu...".

"Niệm Băng chúng ta đến rồi đây ! , Linh Cực ra chào ông bà nội đi nào hahah
". Một giọng nói của một người đàn ông từ bên ngoài vọng đến

"Cha , mẹ ! hai người đến rồi à ? ". Niệm Băng vốn đang định bắt đầu thì cũng
phải dừng lại rồi ra ngoài đón Dung Thiên cùng Băng Linh

Từ bên ngoài bước vào hai người một nam một nữ , nam thì dung mạo có bảy tám
phần giống Niệm Băng , gương mặt anh tuấn , cương nghị như đao tạc , bên cạnh
đó là một người phụ nữ có mái tóc màu lam dài đến tận hông nhìn qua rất trẻ
đẹp khoảng hai bảy hai tám tuổi , trên miệng nở một nụ cười hòa ái nhìn về
phía Niệm Băng. Hai người này đúng là Dung Thiên và Băng Linh , cha mẹ của
Niệm Băng.

"Cha , mẹ ! hai người mau vào trong nhà nghỉ ngơi , con còn có việc rất quan
trọng cần giải quyết trước ". Niệm Băng nở nụ cười mang ý xin lỗi về phía bố
mẹ mình

"Có việc gì quan trọng hơn bố mẹ mấy chục năm không gặp ....kia là cái gì ?".

Băng Linh vốn đang có ý hơi trách móc Niệm Băng thì lại nhìn thấy một vòng
tròn màu xanh lục ở giữa sân thì ngạc nhiên hỏi lại.

Niệm Băng đang định giải thích thì thần sắc chợt biến đổi , miệng hô lên một
tiếng không tốt rồi vội vàng lao về phía hắn.

Chỉ thấy "hắn" vốn đang đứng yên trong vòng tròn màu xanh lục ở giữa sân thì
đột ngột mở mắt ra, đôi mắt vốn màu đen nay đột nhiên trở thành màu tím yêu dị
, mái tóc dài màu đen cũng đột ngột biến thành màu tím sẫm , hai mắt "hắn"
thần quang chớp động , tay kết thủ ấn, miệng thốt lên một tiếng khe khẽ

"Nhiễu loạn không gian - Mở ".

Ngay sau đó , ở trước người "hắn" , không gian chợt vặn vẹo rồi mở ra một lỗ
đen truyền tống không rõ đi đâu, lúc "hắn" đang chuẩn bị đi vào trong lỗ đen
không gian thì Niệm Băng giận dữ từ đang xa lao đến , mở miệng tự trách mình
nói

"Không ngờ trong cơ thể hắn còn có một tia linh hồn rất nhỏ khác , nó lợi dụng
lúc ta phong ấn linh hồn quang lại mà chiếm lấy cơ thể hắn , thật sự là sơ xảy
quá ! ".

"Hừ ! lỗ đen truyền tống ? ngươi rốt cuộc là ai ? mau báo tên ? ". Thấy lỗ đen
không gian , Niệm Băng hừ lạnh một cái hơi đề phòng nói

"Nếu không nói thì đừng trách ta không khách khí ! ". Niệm Băng nhìn một cái
nói , ngay sau đó , một vòng hào quang màu tím bay đến chỗ " hắn" đang đứng

"Hắn" thấy thế nhưng vẻ mặt không thay đổi chút nào , miệng còn thậm chí cười
lạnh một cái rồi nhẹ nhàng thốt lên

"Đảo điên pháp tắc ".

Một luồng ánh sáng màu tím sậm dần dần khuyếch tán lên rồi đón đỡ lấy hào
quang màu tím của Niệm Băng . Thấy như vậy , Niệm Băng ngạc nhiên nói

"Là ngươi ? không thể nào ? ngươi đã chết rồi cơ mà ? ".

"Ngươi nhận ra ta ? ". Một giọng nói khàn khàn vang lên

"Đảo Điên Pháp Tắc ? tuyệt chiêu danh chấn một thời của ngươi chẳng lẽ ta
không nhận ra ? ". Niệm Băng cười nhạt nói

"Ngươi đã nhận ra ta mà còn dám ngăn cản ta hả ?". Giọng nói cực kỳ kiêu ngạo
xen lẫn uy hiếp vang lên

"Nếu ngươi ở thời kỳ toàn thịnh thì ta còn có chút e ngại , nhưng bây giờ
ngươi chỉ có một tia tàn hồn mà muốn uy hiếp ta ? Nằm mơ đi . Lấy danh nghĩa
Tình Tự Chi Thần ta ban cho ngươi giận dữ , phong ấn linh hồn ngươi vạn kiếp
bất phục ! ".

Vừa nói thì luồng ánh sáng tím của Niệm Băng ngày càng tỏa ra quang mang mãnh
liệt rồi dần dần xua tan đi đám khí màu tím sậm của "Hắn". "Hắn" miệng thầm
mắng một tiếng rồi tiếp tục bắt quyết hét lên

"Điên đảo luật định , đảo điên pháp tắc , nghịch chuyển cho ta nào ! ".

Màu tím sậm vốn đang dần tan rã thì đột nhiên hút lấy màu tím của Niệm Băng
rồi lớn mạnh lên.

Ánh mắt Niệm Băng chợt lóe , miệng nở một nụ cười lạnh nói

"Danh tiếng một thời mà giờ chỉ còn như vậy sao ? vậy thì chịu phong ấn đi cho
ta , nhân danh Tình Tự chi thần , phong ấn ! ".

Hào quang màu tím của Niệm Băng tăng mạnh rồi hoàn toàn xua tan đi đám khí màu
tím sậm , sau đó liền bao quanh "hắn" lại. Ánh mắt "hắn" toát lên nét không
phục và tiếc nuối mãnh liệt , miệng gào lên :" Ta không phục , chỉ cần cho ta
có đủ thần hồn thì ngươi sẽ không phải đối thủ của ta , ta không ph....ục".

Dần dần tiếng nói mất hẳn , mắt "hắn" một lần nữa trở về màu đen , tóc cũng
biến về màu đen rồi ngã xuống đất.

Niệm Băng tuy đã thắng nhưng mặt không hiện lên nét vui mừng nào . Đăm chiêu
suy nghĩ mất một lúc lâu , Niệm Băng thở dài nghĩ

"Thôi trước hết giúp hắn sửa phong ấn đã rồi tính sau vậy ".

"Băng ? vừa rồi là sao vậy ? là đoạt xá sao ?". Tạp Áo vốn cũng là thần nên
rất rõ chuyện xảy ra , nguyên nhân nàng cũng đã đoán đúng một nửa

"Hắn.... vẫn chưa chết ! ". Niệm Băng gật đầu nghiêm trọng nói

"Không thể nào ? Chính mắt chúng ta đã thấy hắn bị đánh đến hồn phi phách tán
mà ? trừ khi ... ? ". Tạp Áo lần đầu tiên lộ ra nét hoảng sợ nói

"Việc này tính sau vậy ... Tính mạng của hắn thế nào rồi ?". Niệm Băng vừa nói
vừa chỉ vào hắn

"Vẫn rất ổn định , không có dấu hiệu nào cả ".

"Được rồi , nhờ nàng quan sát tiếp giúp ta , nếu có gì không tốt hay báo ngay
cho ta ".

Vừa dứt lời , Niệm Băng vừa chỉ vào luồng sáng màu tím một cái , luồng sáng
liền bao quanh lấy hắn rồi dung nhập vào trán hắn , chỗ có ấn ký màu lam. Chỉ
một lúc sau, ấn ký màu lam vốn thuần một màu lam lại có thêm một nét hoa văn
màu tím ở chính giữa khiến cho ấn ký càng có thêm nét quỷ dị và ấn tượng sâu
sắc.

"Bây giờ là giai đoạn quan trọng , chỉ có thể nhờ vào hắn thôi , nếu hắn thất
bại thì ...ta vẫn có thể cứu được . Nhưng ta hy vọng hắn có thể thành công
hơn".

"Băng Linh Ngàn Năm.... Mở ".

......

Hắn vốn đang ngủ thì đột nhiên tỉnh dậy . Nhưng hắn lại mơ thấy một giấc mơ kỳ
lạ , hắn không nhớ rõ giấc mơ đó như thế nào nhưng hắn lại có cảm giác cực kỳ
hồi hộp và lo lắng không hiểu do đâu. Trong mơ hắn hình như chiến đấu với ai
đó và hắn đã thua , sau đó hắn tức giận và rồi hắn một lần nữa thức dậy và lấy
lại ý thức.

Lúc hắn vừa thức tỉnh thì ngay lập tức , hắn nghe thấy lời của Niệm Băng

"Quang , nghe cho rõ đây , bây giờ mọi việc sẽ do ngươi quyết định , thành tựu
sau này của ngươi như thế nào hoàn toàn là nhờ một bước này. Ta muốn ngươi hấp
thu lấy một phần sức mạnh phong ấn để tạo ra một khe hở , chỉ cần thế là đủ
rồi , việc này chỉ mình ngươi có thể làm được . Về bản chất thì năng lượng
phong ấn và năng lượng bị phong ấn là giống như nhau nên hấp thu nó cũng không
gây ra nguy hại gì . Hãy cố gắng lên , tất cả trông chờ vào ngươi !".

"Hấp thu thế nào đây ? ". Hắn vội vàng hỏi lại

"...". Không có tiếng trả lời hắn , liên lạc giữa hắn và Niệm Băng đã bị cắt
đứt

"Làm thế nào bây giờ ? ". Hắn trầm ngâm suy nghĩ

"Hấp thu ? ... Hấp thu ...? chẳng phải là muốn ta cường hóa thể chất sao ? tốt
vậy đơn giản ". Hắn gật đầu nghĩ

"Chỉ cần vận dụng theo Lạc long luyện thân quyết là được rồi nhỉ ? .... thôi
đã tham thì tham cho chót ... ta cũng cần phải học y thuật của Âu Cơ mà .. ".

Nghĩ là làm , hắn gan to mật lớn liền ngay lập tức vận chuyển vùng năng lượng
phong ấn của hắn theo lộ tuyến của Lạc Long quyết và Âu cơ thuật , cũng may
cho hắn là hai loại này hoàn toàn khác nhau nên không hề xung đột lẫn nhau ,
Lạc long quyết là luyện thân còn Âu cơ thuật là luyện hồn, hai cái hoàn toàn
khác nhau nên hắn mới không xảy ra tình trạng toàn thân đảo lộn mà tạch. Tất
nhiên hắn là người mù không sợ ô tô nên hoàn toàn không hay biết gì cả.

Long Châu và Tiên Đan trong cơ thể hắn kịch liệt xoay tròn mà hấp thu lấy
luồng năng lượng màu xanh lam của phong ấn . Dần dần vốn hai cái hoàn toàn
trong suốt lại có thêm một số nét hoa văn màu lam rất nhạt , nếu không để ý
thì không thể thấy được. Trong Long Châu mơ hồ có hình dạng một con rồng đang
bay lượn . Còn trong Tiên đan thì có hình dáng của một người đang ngồi khoanh
chân , nhưng hình dáng của hai cái còn rất mơ hồ , lúc ẩn lúc hiện .

Cơ thể hắn dần dần trở nên lanh lẽo , mái tóc dài màu đen của hắn cũng dần
chuyển sang màu xanh lam , ấn ký màu lam trên trán hắn ngày càng sáng dần lên
. Rồi cả người hắn bị khí lạnh bao phủ và hình thành đá lạnh , lúc này trông
hắn không khác gì đang ở trong một quả trứng bằng đá lạnh màu xanh to đùng cả.

Quang mang màu xanh tán đi , xuất hiện trước mặt mọi người là một viên đá cỡ
5-6 mét , ở trong viên đá thỉnh thoảng lại có những luồng ánh sáng màu xanh
lục chớp lên.

....

"Băng ? thế nào rồi ? ". Lam Thần đứng bên cạnh không nhịn được quay sang hỏi

"Chúng ta đã đứng đây một tuần không nói gì rồi đó , ít nhất chàng có thể giải
thích cho mọi người hiểu được không ? ".

Sự việc đã diễn ra được một tuần từ khi hắn bị bao phủ bởi lớp băng đá đó, mọi
người vẫn cứ đứng đó mà không nói chuyện gì cả . Đối với khả năng của mọi
người bây giờ thì có mà đứng đến hơn một tháng cũng chả sao nhưng mọi người
lại thấy hết sức nặng nề vì Niệm Băng . Đúng vậy , Niệm Băng từ lúc đó đến giờ
vẻ mặt lúc nào cũng hiện lên nét nghiêm trọng mà mấy năm qua đã ít khi gặp
phải . Với cấp độ của Niệm Băng bây giờ mà còn thấy vấn đề khó giải quyết ,
thử hỏi xem có khi là sắp có chuyện động trời gì xảy ra nữa rồi cũng nên.

Chính vì vậy mà tất cả mọi người đều im lặng không nói một tiếng nào mà nhìn
hòn đá to màu xanh ở trước mặt mình .

"Crắc ... ". Một tiếng động rất nhỏ từ chỗ hòn đá phát ra làm tinh thần mọi
người lập tức khẩn trương lên rất nhiều

Riêng Niệm Băng lúc này thì lại nở ra nụ cười rất nhẹ , Niệm Băng biết , hắn
đã thành công rồi !.

"Bùm!...". Hòn đá đột nhiên nổ tung , sương mù dày đặc tỏa ra khắp nơi , nếu
ai để ý thì có thể thấy , sương mù này cực kỳ lạnh giá.

Ngay sau đó một thân ảnh từ từ bước ra khỏi làn sương mù . Lúc nhìn vào thì
tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngạc nhiên nhìn vào người đó.

Chỉ thấy người này khoảng 15-16 tuổi ,cao khoảng 1m65 , một đầu tóc dài màu
lam đến thắt lưng , khuôn mặt xinh đẹp mà tuyệt mỹ đến cực điểm , làn da trắng
muốt mơ hồ tỏa ra sương khói mờ nhạt như tiên khí , đôi mắt màu lục lấp lánh
có hồn , nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong đó có nét băng lãnh và hàn khí đến
cực điểm . Nổi bật nhất giữa trán người này có ấn ký màu xanh lam rất đẹp , ở
giữa có nổi một nét hoa văn màu tím càng làm cho khuôn mặt người này vốn cực
kỳ hoàn mỹ lại có thêm nét yêu dị mà độc đáo . Nổi bật nhất là không ngờ sau
lưng người này lại có một đôi cánh màu lam rất đẹp , tựa như băng giá lúc sáng
sớm mà toát lên vẻ đẹp thuần khiết xen lẫn rực rỡ sáng ngời .

Mất tri giác khoảng một thời gian , dù sao mọi người cũng hay nhìn thấy người
có dung mạo hoàn mỹ hằng ngày nên cũng rất nhanh lấy lại tâm thần.

Người đầu tiên lên tiếng không ngờ là mẹ Niệm Băng , bà tủm tỉm đến rồi nắm
tay Lam Thần nói

"Con đấy ..có hài tử lúc nào sao lại không báo cho mẹ một tiếng ... thật là
..".

Lam Thần chưa kịp bất ngờ mà phản ứng lại thì bà lại nói tiếp

"Con xem , đứa bé này toàn thân băng lực nồng đậm đến cực điểm , nếu ta không
nhầm thì đây chính là băng thể trong truyền thuyết ! ... Con có thể cho nó
theo ta mấy năm hay không ? ... Nó chính là nhân tuyển làm Băng tuyết nữ thần
tế tự tốt nhất ! ".

Vừa nói rồi bà vừa đến gần người hắn vừa xem xét , một lúc sau bà gật đầu nói
:"Tướng mạo , khí chất , thân thể đầu nhất lưu ... xem ra cháu thừa hưởng được
di chuyền của bố mẹ rất tốt đấy ".

Ngay sau đó bà nắm tay hắn rồi kéo ra một góc nói : " Ra đây hai bà cháu ta
tâm sự một chút ".

Mọi người tiếp tục đơ ra nhìn Băng Linh tự biên tự diễn , tự nói tự làm một
mình từ đầu đến cuối mãi đến khi bà kéo hắn đi một đoạn khá xa mới kịp phản
ứng lại.

Lam Thần là người đầu tiên kịp tỉnh lại liền vội vàng nói

"Không... không ... đây không phải là con của con ?".

Niệm Băng cũng Long Linh và Tạp Áo cũng vội vàng nói

"Đúng rồi mẹ ơi .. không phải đâu ? ".Băng Linh vốn đi được một đoạn liền quay
lại nói

"Thật sự không phải ? ".

Niệm Băng vội vàng nói

"Đúng vậy mẹ ơi , không phải con của con đâu ! ".

"Đôi mắt màu lục , tóc màu lam ? và cả đôi cánh này nữa ? nhìn nó giống y hệt
con Lam Thần à ".

Đến lúc này mọi người mới chú ý , đúng thật nhìn hắn bây giờ hoàn toàn giống
hệt Lam Thần cả về khí chất lẫn một phần dung mạo. Thực ra mọi người không
biết ,lúc này trông hắn giống Băng Long - Lam Nguyệt mới đúng , cả hình dạng
lẫn khí tức đều giống .

"Ngươi thật sự không phải là cháu ta ? ". Băng Linh nuối tiếc quay lại nhìn
hắn nói

"Thật .. thật sự ". Hắn liều mạng gật đầu nói

"Mà không sao ... hài tử... cha mẹ ngươi đâu ? tại sao ngươi ở đây ? ". Băng
Linh dịu dàng nhìn hắn nói

"Nhà.. nhà sao ..? nhà của cháu ở nơi rất xa , hiện tại cháu đang ở nhờ chỗ
Niệm Băng mấy năm". Nói xong hắn đột nhiên muốn tự vả vào mồm mình mấy cái,
lúc nãy hắn do chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cơn biến đổi nên quên dùng thuật
giả giọng .. hắn nói hoàn toàn bằng giọng hiện tại của hắn , mà hắn biết giọng
hiện tại của hắn là như thế nào rồi , chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm hết sức tai
hại

"Giọng nói dễ nghe như vậy ". Băng Linh gật gật đầu rồi nói tiếp

"Hài Tử , có muốn gia nhập vào băng thần tháp của ta không ? có muốn nhận ta
làm sư phụ không ?". Băng Linh tiếp tục dụ dỗ , bà không thể nào bỏ qua người
có tố chất băng hệ hiếm thấy thế này được

Niệm Băng đứng đằng xa nghe hắn nói cũng giật mình , Niệm Băng không ngờ rằng
sau khi biến đổi lại làm hắn thành như thế , đến giọng nói cũng bị thay đổi ,
không biết giới tính thì sao ? . Vừa nghĩ Niệm Băng vừa nhìn vào cổ hắn ...
thôi xong rồi .. không thấy hầu kết đâu cả .. lần này thì ... .

Hắn nghe thấy thế thì ngẩn người ra , ngay sau đó xua tay nói : " Cháu không
gia nhập được , cho cháu xin lỗi ".

"Tại sao ? cháu e ngại Niệm Băng ? để ta bảo nó ? một tiểu cô nương đáng
thương như cháu thì nên theo ta sẽ tốt nhất ". Vừa nói Băng Linh vừa quay lại
định đi tìm Niệm Băng tính sổ

"Ặc ... bà dừng lại đã .. mà đính chính lại cháu đây chuẩn men 100% .. à quên
cháu là nam ". Hắn vội vàng phân bua

"Hả ? ". Băng Linh nhìn hắn ngạc nhiên nói

"Đúng vậy , hắn là nam đấy mẹ ạ ". Niệm Băng đứng ở xa bất đắc dĩ lên tiếng

"...". Băng Linh ngay lập tức đơ người ra nhìn hắn


The Gamer - Chương #31