Băng Tâm Quận Chúa


Người đăng: linhtieu0@

Bầu trời hôm nay thật đẹp, đúng là thích hợp cho mình đi dạo. Không biết A
Hương kiếm thấy vật đó không?

“Hồ nước đẹp quá đi, nhìn nhiều lần rồi mà vẫn thấy đẹp” – Nước hồ trong xanh,
xung quanh hồ trồng những cây, hoa nở ra trắng xóa. Khi gió thổi qua những
cánh hoa rụng bay xuống mặt hồ giống như tuyết trắng đang rơi, ngay bờ hồ còn
có một cái đình cho mọi người ngồi ngắm cảnh, uống trà. Mỗi khi có chuyện buồn
phiền đều ra đây ngồi, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.

Ước gì có điện thoại ở đây, không cần làm kiểu gì hết mình chỉ đứng ở bờ hồ,
mắt đượm buồn nhìn xa xăm trong khung cảnh lãng mạn như thế này thì cũng đủ
làm nhiều anh chàng lên cơn đau tim rồi. Híc…điện thoại ơi, mày đang ở đâu.

Ủa, ai đang đứng ở kia. Mình tới đây lâu rồi mà chưa gặp người này bao giờ,
nhìn trang phục hình như không phải trong cung. Quần áo không cầu kì, vải may
bình thường, không mang nhiều trang sức, nhìn không giống tiểu thư danh gia
vọng tộc. Tại sao lại vào được đây, nhìn gương mặt sao mà lo lắng quá vậy,
phải tìm hiểu mới được.

Oa, là mỹ nhân nha. Sao cổ đại nhiều người đẹp vậy, cô gái này mà đưa về hiện
đại thì lên làm hoa hậu thế giới dư sức. Thân hình mảnh mai dễ vỡ, mặt trái
xoan, ngũ quan cân đối, đẹp nhất là đôi mắt đượm buồn biết nói. Kiểu này, mình
nhìn thấy còn muốn che chở, yêu thương huống chi là đàn ông. Chẳng lẽ cô ấy
mới bị hoàng huynh bắt cóc về.

“Cô nương, cô nương”

“A, tiểu thư vừa gọi tôi sao”

“Đúng vậy, cô nương đang nhìn gì mà chăm chú quá vậy, đang ngắm cảnh sao?”

“ Vâng”

“Cô nương có bận chuyện gì không?”

“À không”, “Ở kia có một cái đình, chúng ta qua đó ngồi đi”

“Được”

“Cô nương, cô tên gì?”

“Tôi tên Mộc Linh, còn tiểu thư”

“Ta tên Ngọc Anh, cô nương lần đầu vào cung sao?”

‘‘Đúng vậy !’’

‘‘Mộc Linh, ta nhìn cô giống như đang lo lắng chuyện gì đó, kể ta nghe được
không, biết đâu ta có thể giúp”

“Tôi sắp đi gặp một người, người đó rất có quyền lực cho nên hơi lo lắng một
chút”

“Người đó có làm hại cô nương không?”

“Chắc sẽ không”

“Nếu có ai ăn hiếp cô nương, có thể nói với ta, nếu giúp được ta sẽ giúp”

“Đa tạ Ngọc Anh tiểu thư"

“Không cần khách sáo, hihi”

“Mộc Linh, nhà cô nương ở đâu vậy, cô đang sống với ai?”

“Nhà tôi ở ngoài thành, tôi sống một mình thôi”

“Sao cô nương lại sống một mình, phụ mẫu của cô đâu?”

“Hai người họ đã mất vào 4 năm trước rồi”

“Ta xin lỗi, ta làm cô nhớ lại chuyện buồn rồi”

“Ngọc Anh tiểu thư đừng nói vậy, thân phận ta thấp hèn không dám nhận lời xin
lỗi của tiểu thư đâu, với lại tôi không sao đâu”

“Cô nương đừng nói vây. Mộc Linh, cô nương làm nghề gì để kiếm sống?”

“Tôi biết chút thêu thùa, đan lát cho nên bày một gian hàng ở chợ bán khăn
tay, đồng tâm kết cũng đủ sống qua ngày”

“Mộc Linh, cô giỏi thật, có thể tự chăm sóc mình tự ra ngoài kiếm sống trong
thời đại này, ta rất nể phục cô ”

“Ngọc Anh tiểu thư qua khen, tôi không giỏi vậy đâu”

“Mộc Linh, cô thật khiêm tốn đó. Năm nay cô nương bao nhiêu tuổi rồi”

“Tôi năm nay 20 rồi”

“Vậy là cô nương hơn ta 2 tuổi sao, cô nương lớn hơn ta nên ta sẽ gọi cô nương
là Mộc Linh tỷ nha. Tỷ sẽ gọi muội là Ngọc Anh được rồi, bỏ chữ tiểu thư đi”

“Ngọc Anh tiểu thư, không gọi vậy được đâu”

“Không sao đâu, tỷ cứ gọi muội như vậy đi, không là muội giận đó”

“Nhưng mà …” “Muội giận thật đó, đi mà tỷ”

“Vậy cũng được sao”

“Được mà, Mộc Linh tỷ vì sao tới giờ tỷ vẫn chưa thành thân?”

“Phụ mẫu mất cho nên tỷ để tang 3 năm nên vẫn chưa thành thân”

“Nhìn tỷ xinh đẹp vậy, thân gái một mình kiếm sống ngoài chợ như vậy có bị ai
gây sự không?”

“Mới đầu thì có, nhưng giờ hết rồi”

“Sao vậy? Tỷ tỷ có bí quyết gì sao?”

“Không đâu, tất cả là nhờ vị hôn phu của tỷ thôi”

“Hihi, nhìn tỷ nhắc tới vị hôn phu gương mặt rạng rỡ hẳn lên. Mộc Linh tỷ yêu
chàng ấy lắm phải không”

“Tỷ…tỷ…”(Gương mặt đỏ bừng, ấp úng nói không nên lời, chỉ gật nhẹ đầu)

“Mộc Linh, tỷ dễ thương quá đi. Khi nào thì tỷ với vị hôn phu tổ chức hôn sự”

“Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì chắc cũng sắp rồi”

“Vậy sao, chúc mừng tỷ nha”

“Ngọc Anh, đa tạ muội. Mà muội là tiểu thư nhà nào vậy, vào cung thăm ai sao?”

“Chuyện này, muội …”

Hình như A Hương tới rồi, mình phải đi thôi.

“Tỷ tỷ, muội phải đi rồi. Nếu có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại, tạm biệt tỷ’’

‘‘Tạm biệt muội, mong có ngày được gặp lại muội, Ngọc Anh’’

Chuyện mình dấu cô ấy thân phận có nên không, là đúng hay sai. Nhưng dù đúng
hay sai thì cũng không làm được gì. Mong sao được gặp lại cô ấy.

‘‘Công chúa, người đợi nô tì có lâu không?’’

‘‘Không sao đâu, em có tìm thấy không?’’

‘‘Dạ có, nó đây công chúa’’

‘‘Đúng là nó rồi, em kiếm thấy ở đâu vậy ?’’

‘‘Dạ, nó rớt ở trên đường ở ngự hoa viên. Công chúa từ sau khi tỉnh lại, sao
người thay túi hương mùi hoa hồng thành mùi hương bạc hà vậy ?’’

‘‘Tại ta thấy mùi bạc hà rất thanh mát, dễ chịu. Nên ta muốn đổi thôi’’

‘‘Dạ, công chúa chúng ta về thôi, nắng gắt lên rồi ở lại lâu người có thể bị
bệnh ạ »

« Ừm, chúng ta về thôi »

!@#$%^&*(

Lúc này ở ngự thư phòng, hoàng thượng đang nói chuyện với một người đặc biệt,
trước cửa có một chàng trai khôi ngô đang đi qua đi lại với gương mặt lo lắng,
chốc chốc lại nhìn vào ngự thư phòng. Không ai biết hai người bên trong đang
nói về chuyện gì nhưng sau đó có một đạo thánh chỉ được ban ra, hoàng thượng
phong một thường dân thành quận chúa và ban hôn cho Trần công tử là con trai
của Trần thượng thư.

« Công chúa, công chúa »

« A Hương, em làm gì mà chạy hớt hải vậy. Cứ từ từ, bình tĩnh nói ta nghe có
chuyện gì ? »

« Nô tì nghe ngóng được người được ban hôn không phải là công chúa, mà là một
người khác »

« Em nói thật sao, vậy ai là người được ban hôn »

« Là một quận chúa mới được hoàng thượng phong, tên gì ấy nhỉ. Hình như là
Băng Tâm quận chúa »


Thay Hồn Đổi Phận Ngọc Anh Công chúa - Chương #6