Chết Chắc Rồi


Người đăng: linhtieu0@

“ A Hương, em đang cầm gì vậy?”

“ Là sách kinh của người, nô tì đang bọc lại cho sạch”

Sách kinh sao...“ Em đưa đây cho ta”

“Dạ, đây công chúa”, quyển này là kinh thiện sinh, kinh phước đức,...cô công
chúa này nhiều sách kinh thật. Đúng là tránh nạn ở chùa có khác, nhưng chữ này
là...là...chữ Nôm, theo mình nhớ thời nhà Nguyễn quốc ngữ là chữ Nôm. Nếu vậy
là từ hôm qua tới giờ...chằng lẽ mình biết chữ Nôm, không thể nào

“ A Hương, lấy giấy bút ra đây”

“ Dạ, đây công chúa”, “ A Hương, em nói thử một câu gì đi, câu gì cũng được”

“Dạ...” “ Mau nói đi”

“ Ừm ...Gió hôm nay thổi thật mát”

Cây bút này cầm sao đây, hình như là vầy, sao mình cứ có cảm giác cầm như vậy
là đúng, khó hiểu thật. Gió hôm nay thổi thật mát sao, gió hôm nay thổi thật
mát, Gió hôm nay... thổi thật mát...Mình không nhìn nhầm gì chứ, mình thật sự
biết chữ Nôm, thật sự...sao chữ này hơi hơi giống chữ trong sách vậy, chẳng lẽ
là chữ trong sách là chữ của công chúa.

“ A Hương, em thấy chữ ta viết kinh như thế nào”

“ Chữ của công chúa viết rất đẹp, sao người lại hỏi vậy?”

“ Không có gì, sao em biết chữ vậy”

“ Công chúa, người dạy em mà, người quên rồi sao?”

“ Ta đang thử em thôi, em làm tiếp việc của mình đi, quyển sách này để chỗ ta
được rồi”

“ Dạ”

Vậy đây là chữ của công chúa Ngọc Anh, nếu để người khác biết chữ mình viết ra
khác với chữ của công chúa thì...không cần nói cũng biết kết quả sẽ ra sao.
Vậy là có việc cho mình làm rồi, luyện chữ.

Thời gian cứ trôi qua, cây kim số phận đang nhích ra khỏi vị trí của nó. Con
đường đến kinh thành ngay càng gần.

Một tuần đã trôi qua, mình vẫn chưa thể hiểu được tại sao mình lại trở thành
Ngọc Anh công chúa. Chẳng lẽ ở thế giới kia mình đã chết, nhưng theo mình nghe
nói nếu chết thì tại sao không lên thiên đường, hay xuống địa ngục mà lại
xuyên không về quá khứ chứ.

Giới thiệu bản thân một chút nhé, thân phận hiện tại của mình là hoàng muội
của vua Nguyễn Ánh tên là Nguyễn Thị Ngọc Anh, 18 tuổi. Vì một lý do nào đó
tới giờ mình cũng chưa biết nó là cái quái gì mà mình xuyên về quá khứ nhập
vào công chúa Ngọc Anh, mình có một cung nữ thân cận là A Hương cũng có thể
gọi là “thanh mai trúc mã” vì muội ấy đã hầu hạ công chúa từ khi còn nhỏ.

Nói chung là hiện tại mình không phải lo cái ăn cái mặc đúng với ước muốn bao
lâu nay của mình, nhưng mà mình cũng không biết mình sẽ chết lúc nào nữa, cái
dao lúc nào cũng như đang kề vào cổ mình vậy. Cũng may A Hương tin tưởng công
chúa tuyệt đối nên không phải lo lắng, còn hoàng huynh bất đắc dĩ kia thì mấy
hôm nay bận việc nên cũng chưa nhìn thấy mặt. Công việc thường ngày của mình
từ khi tới đây là luyện chữ, luyện chữ và luyện chữ không có gì khác, hôm nay
cũng vậy.

Sau một tuần làm quen thì mình cũng đã tạm thích nghi với cuộc sống ở đây
nhưng điện thoại của mình, mình nhớ nó da diết, hu hu.

Bà Ba từng nói với mình: “Cuộc sống trên trần gian là một hành trình, khi
chúng ta hoàn thành xong cuộc hành trình này thì sẽ quay về điểm bắt đầu, nơi
mà chúng ta thuộc về”

Chẳng lẽ mình còn việc gì cần phải hoàn thành sao. Nếu có thì đó là việc gì,
sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối như vậy chứ. Trời ơi, đau đầu quá đi mất.
“Ông trời ơi, mau trả lời con đi. Con phải làm sao đây?”

“Công chúa, người đang nói gì vậy?”

“A Hương, em về rồi à. Có hỏi được gì không?”

“ Công chúa, nô tì nghe các cung nữ khác bàn tán với nhau là hoàng thượng đang
muốn ban hôn cho người với con trai của quan thượng thư”

“ Là con trai của vị thượng thư nào?”

“ Công chúa, về cái này thì nô tì không nghe được gì cả ?’’

Phải làm sao bây giờ, phải làm sao đây, phải làm sao đây…Tại sao vừa yên ổn
được một chút lại gặp chuyện, tự nhiên lôi đâu ra chuyện hôn sự này cơ chứ.
Trong sách đâu có nói là công chúa kết hôn, tại sao khi mình về đây lại có
chứ, mình không muốn, ông trời ơi cần làm khó con vậy không ?

“ Hoàng thượng giá lâm…’’

Sao hôm nay hoàng thượng lại tới đây chứ. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó. Cố
lên…cố lên…

“ Ngọc Anh tham kiến hoàng huynh’’. May mà đã học lỏm được của A Hương với các
cung nữ. Nếu không mình tiêu đời rồi, phù

“ Miễn lễ’’, “ Tạ ơn hoàng huynh’’

Đây là vua Nguyễn Ánh sao, giống như trong sách miêu tả, lông mày rậm ánh mắt
sắc bén, gương măt cương nghị, đúng là vua có khác cả người toát ra một khí
chất khiến mọi người kính sợ. Nếu ngài ấy biết mình không phải Ngọc Anh công
chúa thì...

“ Ngọc Anh, muội bị lạnh hay sao mà rùng mình vậy ?’’

“ Hoàng huynh, muội không sao. Huynh mau vào trong ngồi, A Hương mau đi pha
trà’’

“ Dạ’’

“ Mấy bữa nay bận việc không tới thăm muội được, ta nghe nói muội bị ngất xỉu
trong rừng muội không sao chứ ?’’

“ Đa tạ hoàng huynh quan tâm, muội không sao, chỉ là quên một số chuyện thôi,
hoàng huynh đừng lo lắng’’

“ Ừm, không sao là tốt rồi, lâu rồi chúng ta chưa luyện võ cùng nhau. Muội có
thể đánh với ta được không ?’’

“ Hoàng huynh, muội...’’

“ Người đâu, mang roi của công chúa tới đây’’

“ Tuân lệnh’’, “ Hoàng thượng mời dùng trà’’

“ Công chúa, người...’’

“A Hương, em đừng lo, ta không sao, hi’’.

Không sao mới lạ, sao hoàng thượng lại muốn tỉ võ chứ,mình biết đánh nhau đâu
chứ. Chẳng lẽ phải bỏ mạng sớm vậy sao...cây roi này cầm như thế nào đây, như
vậy sao?

“Ngọc Anh, muội đứng đó làm gì vậy, mau ra đây đi’’

“Muội đến ngay…hoàng huynh muội đã chuẩn bị xong, hoàng huynh sao người lại
cầm kiếm?”

“ Muội sao vậy, mọi lần ta vẫn cầm kiếm mà?”

“ À thì... Không có gì. Chúng ta bắt đầu thôi”

“Được, tiếp chiêu”

Hoàng thượng người đánh thật sao, chạy đi đâu để trốn đây, tại sao lính lại
đứng chung quanh xem thế này,lần này thì chết chắc rồi. Không dám nhìn nữa,
híc...Ủa, sao không đau ( mở mắt ra ). Trời ạ, mình... mình...mình đỡ được.

“Tốt lắm, chúng ta đánh tiếp”, “ A...”

Mình vẫn đỡ được, thật sự đỡ được. Tại sao cơ thể mình có thể tự đánh trả lại
được, chẳng lẽ đây là phản xạ của cơ thể này, cũng giống như ngôn ngữ vậy, tuy
linh hồn thay đổi nhưng phản xạ tự nhiên vẫn còn, chắc chắn là vậy. Vậy thì
mình sẽ biến phản xạ này thành võ công của mình luôn. hihi. Hoàng huynh người
chuẩn bị làm bao cát đi.

“ Hoàng huynh, tới đi”, “ Được”. Mình đã đoán đúng, đúng là càng đánh càng
thuần thục, vậy là sau này không lo bị ăn hiếp rồi, quá tuyệt. haha

Mười lăm phút sau. “ Hoàng huynh, muội không đánh nữa, muội kiệt sức rồi”

“ Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Muội sau này phải chăm luyện tập hơn, ta
thấy võ công của muội giảm đi nhiều rồi đó”

“Tuân lệnh, hoàng huynh”

“ Ta có chút việc ta đi trước, hôm sau lại tới thăm muội. Muội phải ăn uống
điều độ dạo này muội gầy đi rồi”

“Đa tạ hoàng huynh quan tâm, muội sẽ ghi nhớ”

“ Ừm”

“ Cung tiễn hoàng huynh”


Thay Hồn Đổi Phận Ngọc Anh Công chúa - Chương #4