Người đăng: linhtieu0@
“ Công chúa, chúng ta phải đợi đến khi nào?”
“A Hương, làm việc phải có tính kiên nhẫn. Kiên nhẫn mới làm được đại sự, hiểu
không?”
“ Nô tì hiểu, nhưng chúng ta đã đợi ở đây 3 canh giờ mà trời cũng sắp tối rồi
nhưng không thấy ai khả nghi đến gần bờ hồ, không biết người đó có mắc bẫy
không nữa” - A Hương vừa nói vừa dùng tay đuổi những con côn trùng xung quanh.
“Ừm, chúng ta đợi thêm một lát nữa nếu không có gì xảy ra chúng ta phải tìm
cách khác. Ta cũng sắp không chịu nổi rồi”
“Công chúa, có người. Có khi nào đây là người lấy cắp sao công chúa”
“ Muội im lặng coi chừng bị phát hiện. Chúng ta cứ đợi xem kết quả như thế nào
đã”
“Dạ”- bên bờ hồ thấp thoáng thân ảnh của một nô tì, gương mặt căng thẳng nhìn
trước ngó sau. Thấy không ai chú ý người đó liền xắn tay áo lên vội vàng rửa
tay, sau khi rửa xong thì bước đi thật nhanh như sợ ai bắt gặp.
“Ngọc Ly, cô đi đâu mà vội vậy?”
“ A Ngọc, Bích Lan sao hai người lại ở đây”
“ Tại sao cô đến đây được mà chúng tôi không thể chứ, đúng không Bích Lan
muội”
“ Đúng vậy, tại sao chúng tôi lại không thể chứ. Chẳng lẽ cô đang giấu diếm
chuyện gì người khác không thể biết sao?”- vừa nói Bích Lan vừa nhìn với ánh
mắt dò xét.
“ Không … không có gì. Nếu không còn chuyện gì tôi đi trước đây”
“ Khoan đã, Ngọc Ly muội. Làm gì mà vội vậy, chúng ta nói chuyện tâm sự một
chút đã nào”- vừa nói xong A Ngọc đã đứng chặn trước mặt Ngọc Ly
“Trong viện còn rất nhiều việc chúng ta nên về làm còn kịp, không sẽ bị trách
phạt đấy”-Ngọc Ly trong khi nói tranh thủ vòng qua A Ngọc để thoát ra
“ Nếu hai chúng ta báo lại với công chúa chuyện gặp Ngọc Ly muội ở đây không
biết sẽ như thế nào đây, Bích Lan muội thử đoán xem”
“Theo muội nghĩ chúng ta sẽ được thưởng nha, có khi được rất nhiều tiền nữa”
“Hai người giờ muốn như thế nào mới chịu buông tha cho muội”
“ Lấy số tiền cô trộm được chia làm ba”
“Có thể đổi yêu cầu khác không, muội đang rất cần số tiền này chữa bệnh cho đệ
đệ”- nước mắt Ngọc Ly lăn dài trên má
“ A Ngọc, tỷ tính sao đây. Hay chúng ta báo cho công chúa có khi còn được
thưởng nhiều tiền hơn”
“ Chuyện này để ta tính. Ngọc Ly xem như chúng ta cũng quen biết một thời gian
nên hai chúng tôi sẽ không báo lại với công chúa, cô đi đi”
“ Đa tạ hai tỷ, muội sẽ không quên ơn của hai người”- gương mặt Ngọc Ly nhẹ
nhõm trở lại
“ Ừm”
“ A Ngọc, tỷ sao lại để cho cô ta đi dễ dàng như vậy. Muội nghĩ chúng ta nên
báo chuyện này lại cho công chúa”- Bích Lan khó hiểu hỏi lại
“ Muội quên chúng ta là người của ai rồi sao?”
“Muội không quên, nhưng có liên quan gì đến chuyện này cơ chứ”
“Bích Lan, nếu chúng ta báo chuyện này cho công chúa thì chỉ chắc được thưởng
một ít tiền thôi. Hôm nay ta thả cô ta đi, cô ta nợ chúng ta một ân tình sau
này sẽ có lúc cần đến”
“ Thì ra là vậy, A Ngọc tỷ nghĩ thật sâu xa nhưng lỡ công chúa mà biết thì
chúng ta cũng bị ghép tội vào thì sao”
“ Không sao đâu, ta nghe bên trên nói lại là công chúa sắp xuất cung có thể
rất lâu sau mới quay lại đến lúc đó chuyện này đã bị đưa vào quên lãng rồi”
“Công chúa đi có đưa chúng ta theo không vậy”
“Nghe nói là không có, chỉ đưa một mình A Hương theo thôi. Nhưng như vậy càng
tốt đi theo công chúa đi khắp nơi chắc chắn sẽ rất cực khổ, nguy hiểm có khi
còn không có mạng để mà về”
“ Nhưng còn nhiệm vụ chúng ta đang làm thì sao”
“Bên trên sẽ tự có sắp xếp, thôi chúng ta đi vào nhanh lên kẻo có người bắt
gặp ở đây thì phiền lắm”
“ Ừm”
Bóng dáng hai nô tì cũng đã đi xa, mặt trời đã lặn nhường bầu trời đêm lại cho
những vì sao và mặt trăng chiếu sáng
“ Công chúa, người tính xử lí chuyện này như thế nào”
“ Bây giờ chúng ta về trước kẻo bọn họ nghi ngờ, chuyện này để mai rồi tính
tiếp. Ta muốn đi tắm ngay, ngồi trong đó làm cơ thể ta ngứa hết rồi”
“Dạ”
!@#$%^&*()
“ Công chúa người cũng nghỉ ngơi sớm, hôm nay người cũng mệt rồi ”- vừa trải
giường cho công chúa A Hương cùng không quên nhắc nhở một câu
“ Ừm”
“ Công chúa chúc người ngon giấc nô tì xin cáo lui”
Hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện nếu mọi việc đúng như những gì vừa nhìn thấy
vào hôm nay thì có thể thấy Ngọc Ly là người trộm tiền nhưng vì nhà đang rất
cần tiền chữa bệnh cho đệ đệ, còn hai người A Ngọc, Bích Lan biết nhưng không
báo bên cạnh đó họ hình như được người khác gài vào giám sát mình vậy người đó
là ai mới được. Có thể đưa cả hai người vào trong viện của mình thì người này
không đơn giản, cả chuyện mình bí mật chuẩn bị xuất cung du ngoạn hiện tại chỉ
có một số người biết mà có thể biết được thì mạng lưới thông tin thật đáng sợ.
Người đó đưa hai người này vào trong viện của mình để làm gì, còn bao nhiêu
người trong viện là người được gài vào nữa. Còn A Hương không biết có phải
cũng là…chắc không đâu, em ấy nói theo mình từ bé rồi cơ mà. Đau đầu thật,
mình quyết định đi là đúng, ở đâu thật nguy hiểm không biết chết lúc nào.
Không biết mình có cơ hội quay về thế giới hiện thực không, mình nhớ mọi người
quá.
-----------------------------------------
Lâu không đăng truyện Tết này rảnh thêm chương vậy.