Người đăng: leanh304078@
InuYasha cố gượng ngồi dậy, tay ôm chặt lấy vết thương của mình, cái áo sơ mi
trắng của hắn bị máu rỉ ra làm nhuộm đỏ hết một nửa. Cắn răng chịu đựng, hình
như là rất đau, gương mặt trở nên trắng bệch như là xác chết. Việc mất máu quá
nhiều đã làm ảnh hưởng đến khả năng tự chữa lành của hắn. Thở hắt ra mấy cái,
hắn nghiến chặt răng làm phát lên trong không khí tiếng "ken két" nhưng rất
khẽ : " Mau cút đi! Giờ ta như thế này, nói không chừng sẽ không nhịn được mà
hút sạch máu của cô, không muốn chết thì mau tìm chỗ trốn! "
Là hắn đang có ý muốn đuổi cô đi, nhưng trong chất giọng đó lại là sự ôn nhu
quan tâm đến cô.
Gì chứ? Hiện giờ hắn đang ở tình trạng nguy hiểm, chỉ cần tốn chút ít sức đè
nữ nhân trước mặt xuống, hút lấy dòng máu tươi ngon đang chảy trong người cô,
vậy là khoẻ rồi còn gì! Tâm tình của InuYasha thật rối bời, hắn thật sự đang
lo lắng cho cô đấy à, không màng đến bản thân, chỉ vì lo sợ sẽ không kiềm nỗi
ham muốn mà hút máu của cô.
Kagome không nói gì, từ đầu đến cuối cô chỉ im lặng, đôi mắt vô hồn cứ nhìn
chăm chăm xuống mặt đất đen thẫm. Trong đầu cô bây giờ toàn là dấu chấm hỏi,
khó hiểu quá đi mất, chẳng phải từ đầu hắn chính là muốn cô phải chịu tổn
thương ? Phải chịu tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn. Vậy mà thân thể của cô
đến giờ đã được hắn cứu những hai lần rồi, đặc biệt lần này vì cô mà hắn đã bị
thương rất nghiêm trọng, còn bảo cô mau chạy trốn. Cuối cùng Kagome đành gạt
hết sang một bên, nghĩ đến một việc mà cô cho là rất nhục nhã, cả đời này có
nằm mơ cô cũng không bao giờ mơ về điều đó, cô sẽ tự nguyện dâng hiến máu của
mình cho ma cà rồng!
Hai bàn tay nắm mạnh vào gấu váy làm nó lập tức xuất hiện vài đường nhăn, mím
chặt đôi môi anh đào nhỏ nhắn lại, suy nghĩ kĩ rồi, cô thà chết chứ không muốn
phải mắc nợ ân tình của ma cà rồng. Thở dài ảo não, cô đưa cánh tay đang run
nhè nhẹ lên kéo một bên dây áo của bộ váy ngủ xuống, để lộ ra bờ vai thon thả
trắng như tuyết, trông cô lúc này thật gợi tình : " Được rồi, anh mau uống máu
của tôi đi! Bất quá không chịu được thì tôi cố gắng tìm cách đẩy anh ra! "
Ban đầu InuYasha cực kì kinh ngạc vì hành động của cô, đôi mắt màu vàng sáng
mở to ra hết cỡ nhìn cô gái trước mặt, nhưng sau đó lại mỉm cười đầy vẻ thích
thú. Hắn vươn người tới phía trước, nhanh chóng đè cô xuống, miệng không ngừng
buông ra những câu đùa cợt trêu ghẹo cô.
" Thật khó hiểu! Lúc thì muốn trốn thoát, lúc lại đứng đây chịu chết. Cô muốn
bị ta cắn đến như vậy sao? Xem ra trước đây cô chỉ đang giả vờ thôi nhỉ! "
Kagome có chút hoảng, nhưng cô không vùng vẫy hay gì cả, tự dưng lúc này cô
chỉ nghĩ đến cơn đau của InuYasha.
" Kh...khoan đã! Vết thương của anh... "
" Câm miệng! Ta không cần kiểu giả bộ quan tâm của các người, chỉ toàn là dối
trá! Chi bằng chúng ta nên mau chóng bắt đầu! "
InuYasha dùng bàn tay to lớn thô ráp chạm nhẹ vào đôi chân trắng nõn mềm mại
của Kagome, hắn từ từ tiến vào sâu một chút, nhưng chỉ vuốt ve nhẹ nhàng. Sau
đó thì đặt tay lên bộ ngực đẫy đà quyến rũ đang thập thò sau lớp váy mỏng manh
của cô. Kagome rùng mình, cô thật muốn chống đối tìm cách thoát khỏi tên khốn
kiếp này, hắn tại sao lại có thể vô liêm sỉ đến như vậy? Là do cô ngu ngốc đã
quyết định cam tâm tình nguyện giúp hắn.
Rõ ràng cô vì muốn đưa Sota thoát khỏi địa ngục nên đã bị ma cà rồng khống
chế. Cô đã tìm cách bỏ trốn khỏi hắn, nhưng mà tại sao lúc này...cô không hiểu
nổi rốt cục bản thân cô đang làm gì vậy chứ?
" Nào, chọn một chỗ cô thích đi, ta sẽ làm cho cô thật dễ chịu! "
" Không phải chỉ cần hút máu là được sao? Tại sao lại làm như vậy ?!! "
" Nhiệm vụ của đồ chơi là nghe theo lời của chủ nhân! "
" Tôi không phải...đồ chơi! "
" Vậy, cô gọi là chào đón nồng nhiệt sao? Đúng là một tiểu tiện nhân dâm đãng!
"
Hắn cười lạnh, vuốt ve vài chỗ nhạy cảm trên cơ thể Kagome rồi cúi sát xuống
hôn cái cổ trắng mềm thơm tho của cô. Cô sai rồi, đáng lẽ cô không nên vì một
chút sự yếu đuối của hắn ta mà cảm thấy thương cảm. Đôi mắt mệt mỏi nhanh
chóng đóng lại làm nước mắt trong suốt trào ra.
" Sota, đợi chị thêm một chút nữa thôi, chị sẽ đến đón em! "
------------------------------------------------
------------------------------------------------
Càng về khuya, trăng lại càng lên cao, đêm nay lại là một đêm trăng tròn..
Dưới chân núi, Kagome được InuYasha gói gọn trong lòng để sưởi ấm vì trời càng
lúc càng lạnh hơn. Tên ma cà rồng quái gỡ này, hắn lại làm cô khó hiểu nữa
rồi, lúc nãy tại sao hắn chỉ hôn khắp người cô rồi buông ra chứ không hút máu?
Cuối cùng còn chữa lành các vết thương ngoài da cho cô nữa. InuYasha ngồi dựa
vào vách núi, cô thì ngồi dựa vào người hắn, được hắn ôm chặt vào lòng như sợ
cô sẽ chạy mất. Cả hai ngồi bất động một lúc, Kagome dường như không chịu nổi
bèn lên tiếng hỏi :
" Tại sao cuối cùng lại không hút máu tôi? "
InuYasha không nhanh không chậm trả lời đều đều, hơi thở ấm nóng cứ phả vào
tai làm cô cứ thấy nhồn nhột khó chịu : " Bổn thiếu gia thích làm gì thì làm.
Hơn nữa mắc nợ ân tình của ta, đối với cô đó là sự đau đớn mà. " Câu trả lời
của InuYasha làm cô có hơi chột dạ, không phải chứ, hắn còn có thể đọc được
tâm can của cô sao? Cô hơi cựa quậy, nhanh chóng gỡ hai cánh tay đang siết
chặt lấy cơ thể mình.
" Buông...buông ra..."
" Đừng ồn nữa, ta không muốn phí sức đi bắt cô đâu! "
InuYasha khẽ nhăn mặt, nói bằng giọng lạnh tanh, Kagome nghe vậy cũng chỉ biết
ngoan ngoãn mà ngồi yên trong lòng ngực rắn chắc của hắn. Tên nam nhân này,
chơi đùa người khác thật sự làm hắn cảm thấy thú vị đến vậy sao? Hắn nhất định
sẽ khiến cô dẹp bỏ cái ý định bỏ trốn thêm lần nữa, phí công phí sức làm gì
khi cuối cùng vẫn sẽ bị hắn bắt về. Cuộc đời Kagome có lẽ đã được định sẵn sẽ
bị hắn chơi đùa cho đến chết mất rồi! Tại sao lại là cô, hắn ta rốt cục muốn
đạt được điều gì từ cô chứ?
Ẩn mình trong hàng cây rậm rạp, một người đàn ông toàn thân được phủ một lớp
áo choàng đen, thân thế rất bí ẩn, hắn ta đang theo dõi nhất cử nhất động của
InuYasha và Kagome từ lúc cả hai rơi xuống đây đến giờ. Trong bóng tối, giọng
nói của hắn vang lên khe khẽ, mang theo sự khoái chí : " Thật khiến người khác
trông đợi mà... "