Người đăng: leanh304078@
InuYasha đứng trước khung cửa sổ lớn, thân ảnh cao to kia đứng bất động đã
được một lúc rồi. Đôi mắt đẹp kia vô hồn nhìn vào hư không, hắn đang trầm mặc
nhớ lại quá khứ của mình.
" Kikyo! Kikyo! Chị đang ở đâu vậy? " Trong màn đêm tĩnh lặng, không gian yên
ắng đến não lòng, khắp nơi chỉ vang vọng tiếng giày vội vã đập vào mặt đường
"bồm bộp" cùng với chất giọng thất thanh của một cậu bé cỡ chừng sáu, bảy
tuổi. Đó là InuYasha, cậu đang chạy khắp nơi để tìm huyết phó của cậu là
Kikyo. Có thể hiểu rằng, huyết phó chính là người "cung cấp máu" cho ma cà
rồng. Nhìn từ xa, InuYasha có thể thấy một dáng nam nhân cao gầy cùng với mái
tóc dài bạch kim óng ánh, đứng thong thả tựa lưng vào tường, vẻ rất lười
biếng. Dừng lại một chút, cậu nhận ra đó là Sesshomaru, người anh trai cùng
cha khác mẹ của cậu. InuYasha cất giọng nói hơi đứt quãng vì vừa chạy lâu của
mình hỏi Sess : " Anh trai, anh có biết Kikyo đang ở đâu không? " Sess trả lời
cậu, đôi mắt khép hờ màu hổ phách giống cậu được che phủ bởi tóc mái dài của
anh bỗng mở to ra : " Vẫn đang đi tìm huyết phó của mình sao? Cô ta đã rời
khỏi đây rồi, cô ấy nói vì phải chăm sóc em vất vả nên đã khóc lóc cầu xin cha
cho đến nơi khác làm việc! " Đôi mắt Sess nhìn InuYasha bỗng có chút gian tà,
khoé miệng anh cong lên mỉm cười khó hiểu. Nhưng InuYasha không nhận ra những
điểm bất thường trên gương mặt anh trai, cậu chỉ bất ngờ với câu trả lời của
anh. Mặt InuYasha trùng xuống, đôi mắt to tròn ngây thơ của cậu bắt đầu long
lanh những nước, cảm thấy lòng đau như cắt, cậu cố gắng không tin những gì
Sess vừa thốt ra : " Anh...nói dối...chị ấy rõ ràng đã hứa sẽ mãi mãi bên cạnh
em mà! " Trong mắt Sess, tận sâu trong đáy mắt chứa đựng toàn là sự thương hại
có chút chê cười nhìn cậu em trai bé bỏng đang mếu máo. Anh đưa hai bàn tay to
nhưng lạnh ngắt của mình nâng khuôn mặt đang rơm rớm nước mắt của InuYasha
lên, miệng khẽ nhếch : " Con người thấp hèn và Huyết Tộc không thể nào ở cùng
một nơi, ngàn lần không, vạn lần không! Bọn họ như những kẻ làm thuê, sớm muộn
gì cũng bị vứt bỏ! "
Có lẽ đây cũng là trong số các lí do khiến InuYasha trở nên căm phẫn loài
người. Vì họ tham lam, thật hèn nhát, chỉ biết trốn tránh sự thật và không
biết giữ.chữ.tín...
Những âm thanh ồn ào vang lên đưa InuYasha trở về thực tại, hắn trau mày đưa
đôi mắt sắc đá xuống sân trường vắng vẻ, nơi đang xảy một cuộc ẩu đả của các
nữ sinh.
" Chết tiệt! Mày còn dám kháng cự nữa sao? " Trong đám, cô gái có mái tóc ngắn
bồng bềnh để lộ cái cổ thon thon trắng ngần, nhan sắc tương đối xinh đẹp nhưng
bây giờ thì bặm trợn phát sợ. Nhìn tổng quan thì trông cô ta có vẻ giống với
vai nữ sinh yếu đuối hơn, nhưng nếu không bắt gặp sự việc này thì có lẽ mọi
người vẫn mãi lầm tưởng. Cô ta hung hăng nắm mái tóc đáng thương của Kagome,
liên tục dùng sức giật mạnh, còn độc ác cho cô nhận thêm mấy cái bạt tai đau
điếng : " Đừng tưởng im lặng thì bọn tao sẽ tha cho mày, con khốn xấu xí không
biết xấu hổ! " Mặc cho Kagome bị hành hạ khủng khiếp, lũ nữ sinh đứng bao
quanh vẫn thản nhiên che miệng cười khúc khích, gương mặt ai nấy đều trông rất
thích thú, cô đau đớn hét lên mấy tiếng : " Tại sao? Tại sao các người lại
nghe theo lệnh của ma cà rồng chứ? Chẳng lẽ không ai có một chút nhân phẩm gì
của loài người sao? " Cả đám nữ sinh hơi khựng lại trước những lời của Kagome,
nhưng rồi lại cười phá lên. Cô ả tóc ngắn nắm tóc Kagome giật ngược ra sau để
mặt cô hơi ngưỡng lên, ả khom người xuống, khuôn mặt nham hiểm của ả đối sát
mặt Kagome khiến cô không khỏi rùng mình : " Mày vừa nói về nhân phẩm à? Vậy
thì nói cho tao biết, thế giới này có dùng nhân phẩm để ăn thay cơm được
không? " Nghe cô ta trả lời như vậy, Kagome thật hết nói nổi, cô thừa cơ hội
bọn họ xao lãng mà đẩy mạnh cô gái trước mặt ra, cô nhanh chóng đứng lên xoay
người bỏ chạy nhưng xui xẻo bị cô ta nắm được mái tóc dài của mình mà giật
lại. Sợi dây buộc tóc yếu ớt của Kagome bị cô ta kéo mạnh khiến nó không chịu
nổi mà đứt ra, cô mất đà ngã nhào về phía trước, mái tóc dài đen nhánh của
Kagome theo lực ngã mà tung bồng bềnh ra phía sau. Khoảnh khắc đó khiến trái
tim không màu sắc của InuYasha khẽ đập mạnh, nữ nhân kia, sao vừa rồi lại
giống Kikyo đến thế, thật sự là rất giống khiến hắn ngỡ ngàng. Một tay hắn
xiết mạnh thanh sắt cửa sổ, tay kia ôm lên khoảng đầu đang đau đớn, mồ hôi hắn
túa ra rất nhiều. Hắn nhắm chặt mắt, hai mày trau lại để lộ ra vẻ mệt mỏi trên
gương mặt thanh tú. Bên dưới sân trường lại vang vọng những giọng nói lanh
lảnh của các nữ sinh kia làm InuYasha phải bỏ tay xuống, điều khiển tâm tình
trở lại bình thường rồi tiếp tục theo dõi, đôi mắt hổ phách sắc lẹm hơi nheo
lại. Khung cảnh mà hắn đang chứng kiến, bọn nữ sinh hiểm ác kia, chúng đang
kiềm chặt Kagome, một nữ nhân khác bước tới trước mặt Kagome, trên tay ả cầm
một cây kéo sắc nhọn cứ vờn qua vờn lại làm cô không tránh khỏi lo âu. Cô ta
không nhanh không chậm nắm lấy lọn tóc của Kagome mà vuốt ve đùa giỡn : " Tao
muốn cho mày một cái đầu bóng loáng, thấy sao hả? "
" Không!! " Kagome kinh hãi hét lên, cô ra sức giẫy giụa, gương mặt sợ hãi cắt
không còn giọt máu. InuYasha từ trên cao không hiểu sao mà cứ thấy lòng hơi
khó chịu, hắn nắm chặt đôi bàn tay thành quyền, chặt đến mức làm các móng tay
đâm mạnh vào phần da thịt khiến nó hằn vào những vết đỏ như sắp chảy máu. Hắn
cắn cắn môi, chần chừ vài giây nhưng vẫn quyết định hất mặt bỏ đi : " Để xem
cô chịu được bao lâu, van xin khóc lóc thảm thiết đi rồi bổn thiếu gia đây tha
cho! "