Trong Mắt Ta Chỉ Có Rượu, Không Có Nữ Nhân


Người đăng: TieuBachLong90

Khi Bạch Linh vừa bước vào thì liền nhìn thấy Phong Vô Ảnh.

Nàng nhìn thấy ở hắn một đôi mắt đầy cừu hận, đầy ai oán, nhưng cũng xen lẫn
một chút gì đó run rẩy và sợ sệt. Đôi mắt đó khiến người ta không khỏi tự dấy
lên suy nghĩ rằng rốt cuộc gã thanh niên này đang gặp phải chuyện gì và định
làm gì? Trong lúc nàng suy tư thì từ phía sau, gã hộ pháp cao lớn râu rậm phía
bên trái bỗng ghé đầu nói nhỏ:


  • Võ công của tên tiểu tử ấy cũng khá lắm.

Bạch Linh hỏi lại:


  • Khá ra sao? Các ngươi có phải đối thủ không?

Gã râu rậm đáp:


  • Người này không có thần thái và khí chất của cao thủ, đôi tay lại mềm mại
    mịn màng như một gã thư sinh không biết đến chuyện đao kiếm. Nếu không phải
    thuộc hạ trời sinh quái dị, thính lực rất tốt, nghe được hơi thở của hắn, biết
    nội lực hắn không tệ thì chắc đã bị hắn qua mặt.

Bạch Linh nhíu mày:

-Sát thủ?

Gã râu rậm cười cười:


  • Nếu hắn là sát thủ thì quả rất đáng sợ. Người ta chưa kịp phát giác hắn là
    ai thì đã bị lấy đi mất cái đầu cũng không biết chừng! Bất quá, tiểu thư không
    cần lo. Võ công của hắn cho dù có cao đi chăng nữa cũng không thể nào sánh
    bằng đám thiếu niên trong giáo chúng ta hiện nay, càng không cần nhắc đến võ
    công của thuộc hạ và Cao Thắng. Chúng thuộc hạ có thể đảm bảo sự an toàn tuyệt
    đối cho tiểu thư.

Bạch Linh gật đầu. Tên hộ pháp râu rậm này ở nơi của nàng có biệt danh là “Tuệ
Nhãn Pháp Vương” Cao Đại, thiên sinh đã tinh mắt, thính tai, có khả năng quan
sát và nhận xét rất cao, vậy nên lời nói của y luôn có độ tin cậy rất lớn.

Tên mũi khoằm Cao Thắng lại không đồng ý, y ghé tai Bạch Linh nói nhỏ:


  • Tiểu thư, chúng ta chỉ mới vừa trở về giang hồ Việt quốc được dăm tháng.
    Huống hồ đêm nay long hổ xum vầy, không nên lưu lại nơi này quá lâu, tránh nảy
    sinh những việc không đáng có.


  • Ngươi không cần lo, tất cả mọi việc ta đã có sắp đặt. Hừm, Thiên Y đại hiệp
    chính là thái sơn bắc đẩu của võ lâm hiện tại, trận chiến đêm nay ắt sẽ rất
    thú vị, nếu bỏ qua thì thật uổng phí. Chúng ta cứ hãy ngồi đây mà xem một vở
    tuồng hay. Bằng vào võ công của hai ngươi, một khi liên thủ thì ngay cả Thần
    Lực vương Võ Duy Dương cũng khó lòng thắng nổi, còn sợ cái chi? - Bạch Linh
    nhoẻn miệng cười nói.


Nàng thật sự là một cô gái rất đẹp, khi cười lên thì càng thập phần diễm lệ
hơn nữa.

Gương mặt Bạch Linh tươi sáng như ánh bình minh trong tuyết, cặp mắt loan sắc
sảo, đôi môi anh đào thì bao giờ cũng hơi cong lên, cứ như thể nụ cười trên đó
sẽ bao giờ vĩnh viễn không tắt vậy… Tất cả mọi vị trí trên cơ thể Bạch Linh
đều đẹp và tinh khiết một cách hoàn mỹ, đến mức người đối diện không hề dám
nổi lên tà niệm bất kính với nàng dù chỉ một chút.

Những người mà nàng từng gặp, trong lòng bọn họ, nàng như một nữ thần, mà nữ
thần thì phải được phục tùng một cách vô điều kiện.

Nhưng gã thanh niên áo xanh trước mặt này thì khác.

Khi nàng bước vào hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó hờ hững đưa tay
nâng bình lên dốc cạn rồi lại gục đầu xuống bàn như một tên nát rượu. Phụ nữ
là một loài động vật rất kỳ lạ, nhất là phụ nữ đẹp. Thứ càng tôn sùng họ thì
họ sẽ càng không để tâm, nhưng thứ càng xa cách với họ thì lại khiến họ tò mò,
bất chấp mọi thủ đoạn để chinh phục được. Bạch Linh cũng vậy, hành động của
Phong Vô Ảnh đã tạo cho nàng một sức hút rất lớn, nó khác hẳn với cảm giác
được mọi người tán tụng như thường ngày.

Nàng bước tới bàn của Phong Vô Ảnh định ngồi xuống. Ngay lập tức tiểu nhị đã
chạy tới nói vội:


  • Tiểu thư, bàn này đã có người. Tầng lầu trên là dành cho thượng khách, mời
    tiểu thư dời gót.

Tuy miệng lắp ba lắp bắp, đầu cúi gầm xuống, đôi mắt sợ sệt của tên tiểu nhị
vẫn không kìm chế được mà nhìn lén Bạch Linh. Nhan sắc của nàng, quả thật
không một ai có thể cưỡng lại.

Tên hộ pháp râu rậm bật cười:


  • Hà, nơi ọp ẹp thua cả nhà xí này mà cũng dám nói có chỗ cho thượng khách ư?

Tên hộ pháp mũi khoằm còn lại cũng cười cười theo, gã tiểu nhị thì mặt đỏ bừng
bừng, chưa biết biết đối đáp ra sao. Chợt cả bốn người cùng nghe Phong Vô Ảnh
nói:


  • Này tiểu nhị, ta hỏi ngươi, tại sao người đời lạ lùng thật, thứ càng hôi
    thối thì lại càng lắm người muốn tranh giành nhỉ?

Gã tiểu nhị nhìn sang vị khách kia với với ánh mắt ngỡ ngàng. Gã thấy lạ, vì
đây chính là câu nói đầu tiên ngoài mấy câu gọi rượu của y suốt ba ngày nay.
Đoạn gã gãi gãi tai:


  • Tiểu nhân không biết ạ!

Phong Vô Ảnh đưa tay rút trong ngực ra một miếng bạc vụn, thảy ra giữa bàn:


  • Thế ngươi có biết trong nhà xí có những gì không? Nếu đoán đúng, ta thưởng
    ngươi một đồng bạc.

Đây là đồng cuối cùng mà hắn còn lại trong người, dầu vậy, hắn vẫn tỏ ra rất
hào phóng.


  • Tiểu nhân biết! - Mắt tên tiểu nhị sáng lên, bỏ mặc mọi nghi hoặc trong đầu
    rồi nói vội như sợ ai cướp lời: - Trong nhà xí chỉ có phân thôi!

Phong Vô Ảnh thở dài:


  • Đúng lắm! Trong nhà xí chỉ có phân, chỉ có phân thôi! Đáng tiếc, có một số
    người lại không hề thông minh như ngươi…

-Hỗn xược! Ngươi dám chửi xéo tiểu thư nhà ta? - Tên hộ pháp râu rậm giật mình nhận ra ẩn ý của Phong Vô Ảnh, nét mặt giận dữ, định xấn tới thì bị Bạch Linh ngăn cản.

Nàng nhìn Phong Vô Ảnh lắc đầu cười khẽ:


  • Huynh thú vị thật, ta chưa từng thấy ai vừa gặp nữ nhân đã buông những lời
    kệch nhã như vậy đấy!

Đối diện nữ nhân mà vậy, nếu không phải người điên thì cũng là kẻ có giới tính
không được bình thường. Tuy nhiên, Phong Vô Ảnh không quan tâm lắm những gì
người khác nghĩ về mình. Hắn nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng buông:


  • Trong mắt ta chỉ có rượu, không có nữ nhân.


  • Ồ, thật vậy ư? -


Bạch Linh tỏ vẻ thú vị, đoạn khoát tay ra hiệu tiểu nhị rời đi. Hai tên hộ
pháp không đợi ai bảo mà tự động kéo một chiếc ghế, dùng tay áo lau thật sạch
mặt ghế sau đó chuyển sang cho Bạch Linh ngồi xuống, còn mình thì vẫn đứng.

Phong Vô Ảnh nhìn chiếc bình trong tay cười ngơ ngẩn. Mặt mày và cổ áo hắn ướt
nhèm, khắp cơ thể bốc lên toàn mùi rượu. Hắn lắc đầu chậc lưỡi:


  • Chà, không ngờ cô thật sự muốn dành cái chỗ này với ta…

Bạch Linh mỉm cười đáp:


  • Ta không phải muốn dành, mà chỉ muốn ngồi với huynh. Chúng ta có thể trò
    chuyện.

Phong Vô Ảnh hỏi:


  • Chuyện gì?

Bạch Linh nói:


  • Chuyện trong giang hồ, chuyện đao kiếm phân tranh, chuyện nghĩa hiệp tình
    trường… Chỉ cần huynh có hứng, chuyện gì ta cũng có thể bồi tiếp huynh.

Phong Vô Ảnh bật cười:


  • Ta không quen cô. Huống hồ ta đã nói, ta cũng chỉ giống như một đống phân,
    một thứ phế thải trong nhà xí. Những điều quá cao thượng ta không có khả năng
    bàn tới.

Nói đoạn Phong Vô Ảnh lại dốc rượu lên uống.

Những việc mà hắn sắp làm đây tuy nếu xét ra về tình thì có thể miễn cưỡng
chấp nhận được, nhưng nó vẫn quá ô uế và bẩn thỉu. Người làm những việc như
vậy, nếu không đáng gọi bằng phế thải, bằng phân, thì gọi bằng gì?

Bạch Linh nói:


  • Ta tên Bạch Linh, còn huynh?

Phong Vô Ảnh hững hờ đáp:


  • Tại hạ họ Phong, bằng hữu thường gọi bằng cái danh Vô Ảnh. Những gì cần cô
    nương đã hỏi xong, có thể đi được rồi chứ, tại hạ không thích nói chuyện với
    người lạ.

Bạch Linh hơi nhíu đôi mày:


  • Nếu như ta không muốn đi thì sao?


  • Cô không đi, ta đi. - Phong Vô Ảnh cười nhạt, đưa tay nắm lấy thanh kiếm có
    vỏ ngoài màu ngọc bích bên cạnh, làm như chuẩn bị đứng dậy thật.


Thấy thái độ chẳng mấy thân thiện của hắn, Bạch Linh thoáng nhíu mày, sau đó
chợt mỉm cười nói một câu vu vơ:


  • Kiếm của huynh trông bình thường lắm.

Phong Vô Ảnh không trả lời.

Bạch Linh tiếp:


  • Huynh trông cũng bình thường lắm, nhưng ánh mắt vừa rồi thì lại không được
    bình thường chút nào.

Phong Vô Ảnh vẫn im lặng.


  • Một người có võ công cao như huynh mà lại chưa có danh tiếng gì trên giang
    hồ thì cũng thật lạ. Có lẽ huynh muốn dùng sự bình thường của mình để che giấu
    bản thân, nhưng sau đêm nay ta dám khẳng định rằng thanh danh của huynh sẽ rất
    vang dội, nhất định.

Phong Vô Ảnh khép mắt, nâng bình rượu lên, hỏi:


  • Tại sao?

Bạch Linh chống tay, ghé đầu lại giữa bàn, khiến mùi hương mộc lan nhè nhẹ
trên người bay về phía Phong Vô Ảnh. Nàng nói khẽ:


  • Bởi vì đêm nay huynh đã không còn bình thường nữa rồi. Huynh muốn giết
    người…

Như sựt nhớ ra còn thiếu gì đó, nàng mở to đôi mắt loan, thêm vào:


  • Người huynh muốn giết chính là Phùng Thiên Y!

Thân hình Phong Vô Ảnh chợt khựng lại như vừa bị kim chích vào. Vì sao nàng ta
lại biết được? Nàng ta là ai? Nhìn ánh mắt mang theo vẻ đùa cợt của nàng ta,
hắn thật sự không biết nên làm gì tiếp theo ngoài việc hỏi một gượng gạo:


  • Tại sao cô lại cho rằng ta muốn giết Phùng Thiên Y?

Bạch Linh cười quyến rũ, duỗi thẳng mười đầu nhón tay dài thon của mình:


  • Ta vốn là thần, chuyện gì mà thần lại không biết.

Phong Vô Ảnh chỉ cười nhạt.


  • Huynh không tin? - Bạch Linh cười cười: - Không tin cũng không sao, rồi một
    ngày nào đó huynh cũng sẽ phải tin thôi.

Đột nhiên Bạch Linh thở dài:


  • Có điều ta chưa nói xong. Sau đêm nay huynh sẽ nổi danh, nhưng e cũng sẽ
    biến thành một cái xác không hồn.

Phong Vô Ảnh vẫn bình thản:


  • Không hồn thì có gì không tốt, nếu không có hồn thì chẳng phải sẽ bớt ưu
    sầu đi sao?

Nghe vậy Bạch Linh ngạc nhiên nhìn Phong Vô Ảnh. Khuôn mặt hắn dưới ánh đèn
vàng leo lét của hắn từ trước đến sau thủy chung vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, dù đôi
lúc từ thần thái bộc lộ ra sự ưu thương khó tả, khiến người đối diện không
khỏi nảy sinh đồng cảm với hắn. Thoáng sau, giọng nói Bạch Linh chợt trở nên
nghiêm túc:


  • Một nhân tài như huynh tại sao không gia nhập dưới trướng của ta? Nếu huynh
    đồng ý, cho dù người huynh muốn giết có là Đao đế đi chăng nữa, ta cũng có thể
    giúp huynh.

Câu nói này thật sự rất kinh người. Nếu câu nói này được ai đó nghe thấy thì
chắc đều cho cô ta là kẻ điên. Đao đế Nguyễn Duy Võ là hạng người thế nào kia
chứ? Tuy rằng năm nay Nguyễn Duy Võ đã ngoài thất tuần, lại ẩn cư nhiều nằm
trên Lạc sơn, không còn xuất hiện trên giang hồ. Nhưng vào ba năm trước, khi
“Ma đao” Dương Chính Phong một mình công lên đỉnh Lạc sơn, xông vào giết hơn
bảy tám đại đệ tử và đồ tôn của Nguyễn Duy Võ, đại náo Lưu Nguyệt phái, định
báo mối thù bị chặt đứt một tay khi xưa thì “Đao đế” bỗng nhiênn xuất hiện.
Râu tóc bạc phơ, bạch y phấp phới, ánh mắt từ ái. Nghe đâu Nguyễn Duy Võ không
cần dụng tới đao mà chỉ trong vòng một chiêu đã đánh bại “Ma đao” Dương Chính
Phong, việc trên thế gian khẳng định không có bất kỳ ai làm nổi.

Còn cô nương xinh đẹp trước mắt này, tuy Phong Vô Ảnh chỉ mới gặp cô ta lần
đầu, nhưng hắn lại tin tưởng điều cô ta nói là sự thật. Chỉ nhìn võ công hai
tên hộ pháp kia thôi cũng đủ hiểu xuất thân của cô ta không đơn giản. Hai
người đó, khẳng định hợp sức thì võ công sẽ quán tuyệt thiên hạ, giang hồ hiện
tại không quá ba người đủ sức đánh bại họ. Ngay cả Phong Vô Ảnh cũng thế. Vậy
mà họ lại tình nguyện đi bảo vệ một cô ả chân yếu tay mềm, ngoài bản lĩnh mê
hoặc đàn ông ra thì dường như chẳng còn gì giỏi cả.

Phong Vô Ảnh đáp:


  • Thù là của bản thân ta, không cần người khác giúp. Huống hồ, ta vốn không
    quen làm nô tài.

Bạch Linh vẫn rất nhẫn nại, chớp hai hàng mi cong cong của mình:


  • Thế huynh không sợ ta bắt huynh giao cho Phùng đại hiệp sao? Nếu bổn cô
    nương làm như vậy, e rằng ông ta sẽ rất cao hứng đó.

Phong Vô Ảnh nhướng mày:


  • Cô buồn cười nhỉ? Ta đã đắc tội gì với cô à?

Bạch Linh cười cười:


  • Không phải bạn thì là thù, đạo lý này chẳng lẽ huynh không biết?

Nghe vậy, Phong Vô Ảnh im lặng một lúc rồi đặt lại bầu rượu xuống, cũng bắt
chước Bạch Linh chống tay lên bàn, ghé sát mặt mình vào mặt cô:


  • Vậy cô không sợ ta sẽ giết cô ngay bây giờ sao?

Khi câu này vừa thốt ra, khuôn mặt Bạch Linh đã chuyển thành màu trắng bệch.
Đơn giản vì chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, không rõ bằng cách nào mà
thanh kiếm có vỏ màu ngọc bích kia đã được tuốt ra, đặt trên chiếc cổ trắng
ngần của cô. Ngay cả hai tên hộ pháp võ công cao cường kia cũng phản ứng không
kịp.

Thấy có xung đột, tiểu nhị vội vàng nằm phục xuống mặt đất để trốn, vài bá
tánh đang ngồi trú mưa trong quán cũng chạy tán loạn.

Đến hiện tại thì “Tuệ Nhãn Pháp Vương” cũng chợt hiểu khả năng đánh giá của
mình có vấn đề. Gã định quát lên nhưng lại sợ Phong Vô Ảnh làm tổn thương Bạch
Linh nên nhẹ giọng:


  • Ngươi mau bỏ kiếm xuống, nếu không…


  • Nếu không thì sao?


Phong Vô Ảnh mân mê chuôi kiếm, khiến lưỡi kiếm liếm nhẹ một đường trên cổ
Bạch Linh, làm ứa ra một vệt máu đỏ tươi. Thanh kiếm thực sự rất bén, may là
hắn chưa dùng lực, nếu không đầu Bạch Linh ắt đã rơi xuống từ lâu rồi.

Cao Đại và Cao Thắng hoảng hốt xua tay:


  • Không, không sao cả. Bằng hữu cứ bình tĩnh, chuyện gì cũng có thể thương
    lượng.

Bạch Linh run rẩy nhìn lưỡi kiếm mỏng và hẹp như chiếc lá kia kia, tuy trong
lòng sợ nhưng vẫn cứng giọng:


  • Ngươi thực sự dám giết ta?

Phong Vô Ảnh cười rộ:


  • Cô nói xem, ta có gì mà không dám?

Bạch Linh nói:


  • Ta không tin, ngươi vốn không có lý do để giết ta. Bởi vì nếu giết ta xong
    thì bản thân ngươi cũng phải chết.

Hàm ý của Bạch Linh là muốn nói đến hai gã hộ pháp Cao Thắng và Cao Đại đang
đứng sau lưng nàng. Nếu nàng có mệnh hệ gì thì chắc chắn Phong Vô Ảnh sẽ bị
hai tên này xé xác thành trăm mảnh.

Chỉ nghe Phong Vô Ảnh cười nhạt:


  • Không phải bạn thì là thù? Huống hồ… ta đảm bảo cô không dám thử lòng can
    đảm của ta đâu.

Nhìn khuôn mặt thất sắc vì sợ Bạch Linh, Phong Vô Ảnh mỉm cười:


  • Cũng may cho cô ta là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, nếu không e rằng thế
    gian này đã ít đi một mỹ nhân tuyệt sắc rồi.

Hắn bỏ kiếm ra, lạnh lùng thốt:


  • Nhớ! Có những hạng đàn ông cô không bao giờ quyến rũ hay thu phục nổi đâu.
    Nếu cứ cố gắng, không chừng sẽ tự thiệt thân mình.

Bạch Linh đưa tay che cổ, nhìn Phong Vô Ảnh thở gấp, trong ánh mắt vẫn còn vẻ
kinh hoàng. Nàng không dám tin có một ngày lại bị thương trong tay nam nhân,
thứ mà nàng cho rằng chỉ có thể phủ phục dưới chân nàng, nói gì nghe đó, bảo
sao làm vậy.

Cao Đại và Cao Thắng sau khi nhìn thấy tiểu thư của mình đã thoát khốn thì
liền tỏ ra tức giận, chân khí hùng hậu vốn nội liễm trong cơ thể giờ đây bùng
phát cả ra ngoài. Hai người ánh mắt quắc thước, quai hàm bạnh cứng, chuẩn bị
động thủ với Phong Vô Ảnh. Tuy nhiên, đúng vào lúc mọi thứ trong tửu lâu đang
căng thẳng nhất thì bỗng có tiếng bước chân người tiến vào từ bên ngoài.

Kẻ xuất hiện là một gã đàn ông áo đen đầu đội mũ tre, sau lưng đeo một cái hộp
đen dài, tay trái thì bị cụt lên tới tận bả vai chỉ còn ống tay áo trống không
rũ thẳng xuống. Khuôn mặt y hình chữ điền, cặp mắt quắc thước, đôi mày kiếm
dựng ngược, cộng thêm bộ râu xung quanh vòm miệng được tỉa tót kỹ càng làm cho
y có vẻ rất chính trực, đường hoàng.

Khi vừa nhìn thấy người này, Bạch Linh liền nhận ra gã là ai. Tuy trước nay
chưa từng xuất hiện ở nội thổ Việt quốc, song nàng đã từng đọc qua một cuốn
sách dày cộm nói về những nhân vật phong vân nhất thời bấy giờ.

Gã cụt tay kia chính là đại bổ đầu của Đại Lý tự. Con rồng một tay nổi danh
thiên hạ, cùng với Tiểu Hàn và Trần Lực được giang hồ đánh giá là một trong ba
kẻ có hy vọng trở thành kỳ hiệp lớp kế cận nhất - “Độc tý thần long” Mạc Thần
Bắc!


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #6