Thiện Ác? Thật Giả? Chính Tà?


Người đăng: TieuBachLong90

Hòa thượng lạnh lùng đảo mắt nhìn đám người Thiết bà bà, Trương Thập Nhất,
Bạch Lý Ngư. Đôi mắt ông ta như chứa một ma lực kỳ lạ nào đó xoáy sâu vào tâm
can họ, khiến họ bỗng có cảm giác những suy nghĩ trong đầu mình đều bị ông ta
nhìn thấu toàn bộ. Thiết bà bà hoảng sợ hỏi:


  • Ngươi… ngươi muốn làm gì?


  • Không phải ta nói rồi sao? Chỉ cần hắn muốn ta giết các ngươi, ta sẽ giết!


Vừa nói, hòa thượng vừa đưa tay chỉ về phía Phong Vô Ảnh.

Nghe vậy Trương Thập Nhất nuốt vào ngụm nước bọt rồi nhìn chàng chắp tay:


  • Lý huynh đệ, thật ra tại hạ cũng giống Lê Hy, có chỗ khó xử, cũng chỉ vì
    muốn bảo toàn uy danh cho Phùng Thiên Y mà dồn ép huynh đệ vào chỗ chết. Ngẫm
    nghĩ lại thì đều do Phùng Thiên Y tự làm tự chịu, chết cũng đáng đời. Tại hạ
    biết huynh đệ là người độ lượng, chắc không chấp nhất chuyện này đâu nhỉ?

Bạch Lý Ngư cũng vội ôm quyền:


  • Đúng vậy, chuyện hôm nay ta sẽ công bố cho thiên hạ biết đều là do Thiên
    Sát chủ mưu, minh oan cho Lý huynh đệ. Ngoài ra Bạch Long bang cũng xin nguyện
    dốc hết binh mã trợ giúp Lý huynh đệ báo thù. Hy vọng Lý huynh đệ bỏ qua cho!

Thiết bà bà cố chấp hơn nhưng cũng cúi gầm mặt, thể hiện sự quy thuận hoàn
toàn.

Từ tận đáy lòng, Phong Vô Ảnh bỗng cảm thấy thế gian này thật nực cười. Đám
người trước mặt cách đây chưa tới một khắc còn muốn đuổi tận giết tuyệt chàng
mà bây giờ đã như biến thành những con người khác, hoàn toàn sẵn sàng “nghĩa
hiệp” với chàng, thậm chí còn đẩy hết tội lỗi lên đầu vị Phùng đại hiệp đáng
kính họ vừa bảo vệ kia.

Phong Vô Ảnh thở dài:


  • Các ngươi có thể đi, nhưng không cần phải nói về Phùng Thiên Y như vậy, ông
    ta âu cũng là nạn nhân của Thiên Sát mà thôi…

Trương Thập Nhất và Bạch Lý Ngư mừng rơn, bái tạ không ngừng:


  • Cảm ơn Lý huynh đệ, chào đại sư, bọn tại hạ xin cáo từ trước!


  • Khoan!


Đúng lúc bọn họ quay lưng bỏ đi thì chợt nghe tiếng vị hòa thượng cất lên.

Trương Thập Nhất run cầm cập xoay người lại hỏi:


  • Tiền bối có gì chỉ giáo?

Khỏe môi vị hòa thượng nhẹ nhàng cong lên, nụ cười của ông ta sao mà đáng sợ
dị thường:


  • Ta đã cho các ngươi đi sao?

Khuôn mặt Bạch Lý Ngư trắng bệch như một con cá vừa bị lóc hết vảy:


  • Nhưng tiền bối vừa nói..?

Hòa thượng hỏi:


  • Ta nói chỉ cần hắn muốn ta giết các ngươi thì ta sẽ giết, chứ đâu nói sẽ
    thả các ngươi?

Trương Thập Nhất run rẩy:


  • Vậy… vậy tiền bối cần gì?


  • Cần gì? - Hòa thượng cười tà dị rồi tự lẩm bẩm hệt như người điên: - Ta cần
    gì ư?


Dứt lời, hòa thượng bỗng quắc mắt, năm ngón tay từ chưởng cong lại biến thành
trảo, đôi mắt đỏ ngầu như máu. Gần như cùng lúc bầu trời trên cao xuất hiện
mây đen dày đặc che mờ cả ánh trăng khiến tất cả chìm vào bóng đêm, gió lạnh
rít gào bên tai người ta như oan hồn đòi mạng.

Đám người Phong Vô Ảnh, Tiểu Hàn, Nhược Lan rùng mình vội vã lùi sâu vào quán
rượu.

Đúng lúc này một tia sét chói lọi rạch ngang bầu trời đánh xuống, soi rọi con
đường ngoài hiên.

Một cảnh tượng hãi hùng hiện ra.

Vị hòa thượng như hóa thân thành một ác quỷ khát máu thật sự, tay chộp tới cổ
hai nhân sĩ võ lâm rồi bóp nát. Chưa dừng lại ở đó, hòa thượng cuốn thân hình
tới chỗ Thiết bà bà đang hoảng sợ rồi vung tay chém thẳng xuống đầu bà ta. Sự
nhạy cảm của một cao thủ giúp Thiết bà bà đưa thiết trượng ngang lên cao để
đón đỡ dù trước mắt chỉ còn một màu tối đen.

Nào ngờ, cây thiết trượng nặng hơn một trăm cân lại bị vị hòa thượng dùng tay
không chém đứt đôi như một cọng bún, cạnh bàn tay cứ như thế rơi xuống đánh
nát hộp sọ của bà ta.

Ánh sáng vụt tắt, tiếng hét thảm của Bạch Lý Ngư lại xuất hiện. Trong không
gian tối mờ, Phong Vô Ảnh vẫn thấy được cánh tay phải của gã vừa bị vị hòa
thường dùng một chiêu thức kỳ lạ nào đó kéo đứt lìa.

Trương Thập Nhất còn thảm hại hơn, trúng một chỉ giữa trán, nơi đó lập tức
xuất hiện một lỗ thủng sâu hoắc khiến y mất mạng ngay lập tức.

Ba cao thủ thuộc loại có tiếng trong giang hồ dưới sự tấn công của vị hòa
thượng lại yếu ớt chẳng khác gì cây cỏ, không chịu nổi dù chỉ nửa chiêu. Rốt
cuộc võ công của ông ta cao đến cỡ nào?


  • Tiền bối dừng tay!

Phong Vô Ảnh đột nhiên hét lớn, phi thân ra ngoài con đường chắn trước mặt hòa
thượng. Cùng lúc, những âm thanh xương cốt vỡ vụn tắt ngấm, thay vào đó là
những tiếng rên rỉ đau đớn khiến người ta phải rợn tóc gáy. Không gian cũng
chợt tối om đi khoảng gần một phút mới bừng sáng trở lại nhờ ánh đèn dầu.

Thứ đầu tiên đám người Phong Vô Ảnh trông thấy là một bóng dáng quen thuộc mặc
áo cà sa màu đỏ tươi.

Hòa thượng vẫn đứng ở đó, đứng bất động, máu trên tay ông ta nhiễu xuống mặt
đất từng giọt.

Phong Vô Ảnh nhìn mười tám người đang quằn quại đưa tay ôm người rên la đau
đớn, trong lòng bất giác cũng cảm thấy xót xa. Mặc dù họ đều là kẻ địch muốn
giết chàng, nhưng thử hỏi có ai muốn nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như trong
địa ngục thế này?

Chàng hỏi hòa thượng hòa thượng với vẻ mặt thẩn thờ:


  • Bọn họ đều là người tốt, chỉ vì hiểu lầm nên mới truy sát vãn bối, ông cần
    gì phải nặng tay như vậy?

Hòa thượng mỉm cười hỏi lại:


  • Ngươi vốn không giết Phùng Thiên Y và người nhà của gã, nhưng bọn họ có tin
    ngươi không?

Phong Vô Ảnh cúi gầm mặt. Hòa thượng tiếp:


  • Cũng thế, nếu giờ ta nói ta chưa bao giờ động thủ với người vô tội cả,
    ngươi có tin ta không?

Hòa thượng nhìn lên bầu trời tăm tối trên đầu, nơi đó dường như chỉ le lói một
vì sao duy nhất, tuy vừa rồi trời vừa trút cơn mưa to nhưng vẫn không cách nào
khiến ngôi sao này tắt hẳn đi được.


  • Ta hành động không cần người biết, cũng không cần người hiểu. Chỉ cần bản
    thân tự biết tâm mình là được rồi.

Bên trong quán rượu, Nhược Lan kinh hãi chỉ tay về phía ông ta:


  • Ông… ông là người xuất gia, đáng lý không nên ra tay tàn nhẫn như vậy mới
    đúng. Ta thấy ông còn độc ác hơn những sát thủ Thiên Sát nữa kìa. Cả Thiết bà
    bà là phụ nữ mà ông cũng không tha, vậy mà còn biện minh gì nữa chứ?!

Hòa thượng chỉ mỉm cười, quay sang nhìn Bạch Lý Ngư đang gục dưới đất với cánh
tay đầy máu, y là kẻ duy nhất còn sống trong năm vị cao thủ tới hỗ trợ cho
Phùng Thiên Y.


  • Bang chủ Bạch Long bang, Bạch Lý Ngư! Bốn năm trước vào ngày mười ba tháng
    chạp, ngươi đã từng vì dung túng cho con trai mình hoang dâm vô độ mà sát hại
    cả một gia đình ngư dân gồm bảy mạng người bên Cửu Long giang, cướp đi con gái
    của họ. Ta nói có đúng không?

Nghe vậy sắc mặt Bạch Lý Ngư từ trắng bệch chuyển thành tím ngắt:


  • Cái gì… làm sao… làm sao… ông biết?

Hòa thượng chỉ tay sang xác chết của Thiết bà bà:


  • Còn lão thái bà tự xưng hào hiệp chính đạo kia, vào ba năm trước ở Kiến
    Xương từng giết chết một người ăn xin vì dám làm bẩn y phục của bà ta! Thậm
    chí còn hành hạ một thiếu niên dám cự tuyệt làm đệ tử mình cho tới chết. Hành
    động của bà ta có khác gì ma đạo?


  • Còn hắn, Trương Thập Nhất! Lúc nào cũng cho mình là một khất cái trong
    sạch, nhưng ngày bốn tháng ba hai năm trước từng phóng hỏa cướp nhà Trần phú
    ông ở thành Tử Vi khiến ba mươi lăm người chết thảm.


  • ….!


  • Cả ngươi, ngươi! Ngươi dám có nói thuở còn chưa thành danh ngươi chưa từng
    làm đạo tặc ở Kỳ sơn?! Số mạng người chết dưới tay ngươi tuyệt đối không ít
    hơn gấp đôi số người ngươi từng cứu để được khoác lên mình cái danh đại hiệp
    đâu!


Sau lời của vị hòa thượng, không ngờ một kẻ đang đứng trong hàng ngũ phía sau
lưng Bạch Lý Ngư liền quỳ mọp xuống đất, mặt mày thất thần. Không chỉ có hắn
ta, hầu hết những người vừa bị kể tội ai nấy cũng đều tỏ vẻ không tin nổi.
Chuyện tưởng như quỷ không hay, thần không biết mà lại bị hòa thượng vạch trần
vô cùng dễ dàng. Vậy thì phải gọi ông ta là gì? Là tiên? Hay là Phật?

Không! Nếu là tiên thì không thể dáng vẻ bí hiểm tà ác đến vậy. Ông ta càng
không thể là Phật, bởi vì Phật không biết giết người!

Chứng kiến sự suy sụp thừa nhận của những “đại hiệp” mình từng kề vai sát
cánh, Nhược Lan bỗng cảm thấy run sợ. Nếu không có vị hòa thượng, e rằng giờ
phút này nàng còn bị lừa đến thảm hại. Đúng như vậy! Với tội ác bọn họ làm ra
thì dù có chết trăm lần, lột da rọc xương cũng không đền hết tội.


  • Ha ha ha… - Vị hòa thượng chợt cười thật lớn: - Lúc các ngươi giết người có
    bao giờ cảm nhận được sự sợ hãi của những người đó hay không? Mỗi sinh mạng
    đều vô cùng trân quý, mỗi một người đều có cha mẹ, vợ con, các ngươi có bao
    giờ hiểu được nỗi đau mất đi người thân hay chưa?

Giọng nói của hòa thượng ngày càng nặng nề, sát khí trên người ông ta ngày một
nặgn khiến nhân sĩ bốn phía hít thở cũng thấy khó khăn. Chẳng biết có phải ảo
giác hay không mà theo từng chữ phát ra từ miệng ông ta thì mây đen trên bầu
trời cũng biến đổi, lúc xoay tròn lại, lúc phân tán ra thành nhiều hình thù kỳ
quái, thi thoảng còn có sấm chớt âm ỉ len lỏi bên trong.


  • Tiền bối… tha mạng!

Chứng kiến khung cảnh quỷ dị này Bạch Lý Ngư cùng quần hiệp vội vã quỳ mọp
xuống đất dập đầu liên tục. Họ dập mạnh đến nỗi xương cốt phát ra từng tiếng
rôm rốp đáng sợ, máu trên đầu họ cũng thấm đầy mặt đất.


  • Tha? Năm xưa khi bọn họ van xin các ngươi, các ngươi có tha cho bọn họ hay
    không?

Hòa thượng trừng mắt quát lớn, chưởng thủ vung lên định đánh về phía trước.

Đúng lúc này, Phong Vô Ảnh bỗng đưa tay ngăn cản ông ta. Hòa thượng nhìn Phong
Vô Ảnh lạnh lùng hỏi:


  • Ban nãy ngươi nói bọn chúng vô tội nên không đáng chết. Nay ta đã vạch trần
    những tội ác bọn chúng từng làm, vì sao ngươi còn muốn ngăn cản ta giết chúng?

Phong Vô Ảnh trầm mặc, đầu óc chàng bây giờ mông lung vô cùng. Càng lúc, càng
chàng vướng phải vùng lầy cũng chính mình. Phải chăng là do chàng quá nhu
nhược nên luôn không đành lòng xuống tay? Nhưng thiện ác, thật giả, chính tà,
rốt cuộc là thứ gì? Ai mới là người đúng, ai mới là người sai?

Phong Vô Ảnh thở hắt ra một hơi, ngước mặt lên trời:


  • Vãn bối thực sự không biết bản thân đang nghĩ gì nữa… Lúc vừa thoát ra khỏi
    u cốc, vãn bối chỉ quyết tâm muốn báo thù. Từ lúc biết Phùng Thiên Y - một
    trong ngũ đại kỳ hiệp là kẻ thù giết cha mình thì vãn bối đã cho rằng thiên hạ
    này vốn không tồn tại công bằng nữa rồi. Thứ gọi là chính đạo, chẳng qua cũng
    chỉ là một phương tiện để che đậy tội ác mà thôi!

Hòa thượng nhắm nghiền hai mắt:


  • Đúng vậy! Cái gì là thiện, cái gì là ác? Thiện ác chính là lòng người. Cái
    gì là chính, cái gì là tà? Chính tà chính là câu phán xét ngoài miệng của một
    số kẻ. Lòng người thì luôn ẩn sâu, thứ được người ta tiếp cận dễ nhất chỉ có
    những lời nói dối trá kia.


  • Tuy nhiên… - Phong Vô Ảnh lại tiếp: - Kể từ lúc gặp Phùng Thiên Y, vãn bối
    lại hiểu ra được có chuyện không đơn giản như vậy. Nếu Phùng Thiên Y không
    giết cả nhà vãn bối, thì cả nhà y sẽ phải chết. Nếu y không muốn có lỗi với
    gia đình vãn bối, thì y bắt buộc phải có lỗi với vợ con y. Nếu y không tham dự
    cuộc mưu sát cha vãn bối lần ấy thì A Nhất cũng sẽ tìm được người khác thế
    chỗ. Rồi kết cục sẽ thế nào? Có hay chăng tốt hơn hiện tại? Lòng người sẽ bớt
    đau thương hơn hay không? Vãn bối từng thử đặt mình vào vị trí của Phùng Thiên
    Y, ở thời điểm đó có lẽ vãn bối cũng sẽ hành động như ông ta, vì vợ con mình
    mà hy sinh vợ con của một kẻ xa lạ.


Chàng vừa hết câu, một luồng gió lạnh thổi cắt qua thấm vào những vết thương
sâu hoắm trong cơ thể làm chàng ho nhẹ vài cái.

Hòa thượng vẫn tỏ ra mê mang, tuy ông ta nhắm mắt nhưng dường như nhìn thấu,
nghe thấu toàn bộ mọi việc, nắm gọn trong tay sinh tử của tất cả những người ở
đây.


  • Còn về bọn người chính đạo kia… - Nói đến đây, Phong Vô Ảnh đưa mắt nhìn về
    phía những phía vị “đại hiệp” đang ngoi ngóp trong vũng máu trước sân. - Bọn
    họ mặc dù đã làm ra tội ác đáng chết, nhưng nếu tiền bối thảm sát họ như vậy
    thì cũng có khác gì bọn họ? Bọn họ có vợ con, cũng có gia đình… Cũng giống
    Phùng Thiên Y có một hài tử… Rồi mười năm, hai mươi năm sau những hài tử ấy
    lại tiếp tục đi tìm tiền bối và ta báo thù, sự chết chóc lại tiếp tục diễn ra,
    oan oan tương báo đến khi nào mới dứt? Nếu có trách thì chỉ trách A Nhất quá
    mưu mô xảo quyệt mà thốt!

Hòa thượng trầm giọng:


  • Nói như ngươi thì chẳng lẽ người làm ác không bao giờ phải đền tội hay sao?

Phong Vô Ảnh thở dài:


  • Thay vì giết họ, chi bằng tiền bối hãy phế hết võ công của bọn họ, cho bọn
    họ một khởi đầu mới, tự chuộc lấy lỗi lầm mình đã gây ra. Không có võ công
    trong người, họ có muốn làm điều xấu cũng khó. Khi ấy, nếu còn ngoan cố thì có
    chết cũng đáng!


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #21