Người đăng: TieuBachLong90
Trong chớp mắt vừa rồi không ai rõ chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có một người.
Phong Vô Ảnh.
Chàng đứng trước mặt vị hòa thượng, hơn nữa từ nhỏ đến giờ chàng luôn sống ở
nơi hoang dã, đôi mắt phải sử dụng trong bóng tối nhiều năm trời nên giờ đã
nhanh nhạy chẳng khác gì loài dã thú. Tuy nhiên, chàng lại không dám tin những
gì mình vừa chứng kiến.
Trong khoảnh khắc quán rượu trở nên tối om đó, chàng đã nhìn thấy thân hình vị
hòa thượng như phân ra làm bảy tám cái khác nhau lao vút ra ngoài sân rồi,
tiếp theo nhanh như cắt quay về chỗ cũ, nhập vào thành một. Sau đó ánh đèn
sáng trở lại, tám người đang bước đến cũng chết mà không rõ nguyên do. Dù có
giết Phong Vô Ảnh, chàng cũng dám tin rằng trên cõi đời này có loại khinh công
xuất quỷ nhập thần đến thế.
Mạc Thần Bắc nhìn hòa thượng hỏi:
- Tiền bối, chẳng phải tiền bối đã vạch trần tội ác của tên thiếu chủ này ư?
Vì sao còn muốn che chở cho hắn?
Hòa thượng khẽ buông:
- Ta nói sẽ không che chở cho hắn hồi nào?
Mọi người đang có mặt đều sửng sốt. Ngay cả Phong Vô Ảnh cũng không hiểu gì.
Hòa thượng đưa mắt nhìn tất cả một lượt, dừng lại trên người Nhược Lan:
- Những gì bần tăng nói đều là giả, chỉ có các ngươi mới cho là thật thôi!
Hừ, đáng hổ thẹn thay một đám người thường ngày tự xưng là thông minh, hiệp
đạo, duy trì chính nghĩa, bảo vệ võ lâm, rốt cuộc cũng chỉ là những kẻ ngu
ngốc!
Y tiếp:
- Bần tăng vốn không quen biết các ngươi, các ngươi cũng không quen biết bần
tăng. Vậy mà bần tăng nói một câu, các ngươi lại tin một câu, chẳng hề có chút
nghi ngờ nào. Có bao giờ các ngươi tự suy nghĩ lại vì sao hắn là thiếu chủ
Thiên Sát mà lại nhiều lần tha mạng cho các ngươi chưa? Hay ba kẻ áo đen xuất
hiện kia, võ công hơn hẳn các ngươi không chỉ năm lần, chúng dư sức giết hết
bọn các ngươi, nhưng vì sao lại không làm?
Đúng lúc này, Lê Hy đột nhiên bước ra, ngẩng cao đầu nói:
Thiết bà bà biến sắc:
- Ngươi điên rồi? Nhược Lan tiểu thư và Tiểu Hàn huynh đệ đã nhận ra sai lầm,
bây giờ ngươi lại muốn bước vào con đường đó sao?
Lê Hy vẫn dõng dạc nói:
- Tại hạ nói thật. Huynh ấy không bao giờ có thể là thiếu chủ Thiên Sát được,
bởi vì huynh ấy là con trai độc nhất của…
Lời chưa nói hết, Lê Hy đã ngã gục xuống, sắc mặt xám đen. Dường như trọng
thương rất nặng, tuy nhiên gã vẫn cố gắng gằn hết câu:
- Huynh ấy là con trai độc nhất của… Lý Thiết Hoành Lý đại hiệp. Đã là thế,
làm sao huynh ấy có thế cấu kết với kẻ thù giết hại chính cha mình được?
Nghe vậy, những cao thủ còn lại và đám quan sai cùng Mạc Thần Bắc đều ngạc
nhiên. Mạc Thần Bắc vội bước lại gần đỡ Lê Hy dậy, hỏi:
Cậu nghe những chuyện này ở đâu? Có bằng chứng gì không?
Tất cả đều là do chính miệng Phùng đại hiệp nói ra, còn có thể là giả sao?
- Lê Hy đưa tay quẹt vệt máu trên miệng: - Năm xưa Phùng đại hiệp đã tham gia
vào vụ thảm án “Máu nhuộm Vô Ưu”, vây công giết chết Lý đại hiệp. Vậy nên Lý
huynh mới tới Phùng gia để báo thù cho cha mẹ. Nhưng Thiết bà bà, Bạch Lý Ngư,
Trương Thập Nhất, Ngô Tri Thù và Phạm Nhạc lại có ý bao che, quyết tâm giết
chết Lý huynh để bảo toàn thanh danh cho Phùng đại hiệp. Vãn bối thật xấu hổ
cũng từng hùa theo bọn họ.
Mạc Thần Bắc hỏi tiếp:
- Thế vì sao bây giờ ngươi lại nói ra sự thật?
Lê Hy thở dài:
- Vì Lý huynh là chân quân tử. Ban đầu vãn bối còn bị cái chết của sư thúc là
Lê Khiếu Phóng che mắt, lửa giận lên đầu không còn phân biệt được đúng sai chỉ
một lòng muốn báo thù cho sư thúc. Dù sao Lý huynh cũng không phải người thân
thiết gì của vãn bối, vả lại nghe Phùng tiền bối nói Lý huynh muốn tới đây để
thảm sát Phùng gia. Lúc đó vãn bối cho rằng những việc quá khứ cũng đã xảy ra,
không thể thay đổi được gì, giết Lý huynh thì vừa có thể báo thù cho sư thúc,
vừa ngăn chặn được tội ác ghê rợn này, cộng thêm với một chút cố chấp lúc đó
mới dẫn đến nông nổi này. Về sau ba lần bảy lượt được Lý huynh tha mạng thì
mới dần hiểu rõ huynh ấy. Vãn bối là người không phải cầm thú, đương nhiên dù
thế nào cũng phải vạch trần sự việc này ra.
Nói xong, gã lại phun ra mấy ngụm máu tươi.
Đêm nay, máu của mọi người đều đã đổ quá nhiều, nhưng lý do thì lại quá mơ hồ.
Hòa thượng nhìn Lê Hy mỉm cười:
- Khá lắm, quả không hổ là đệ tử chân truyền của Lê Từ, dám làm dám nhận.
Trong ngũ đại kỳ hiệp ta chỉ nể phục duy nhất hai người là hắn và Phùng Thiên
Y. Đáng tiếc, Phùng Thiên Y lại làm ta quá thật vọng, đêm nay gã chết đi rồi
cũng xem như rửa sạch hết mọi tội lỗi.
Nghe giọng điệu của vị hòa thường khi nhắc tới những đại nhân vật trên võ lâm
thì hệt như ông ta là bằng hữu, thậm chí còn có bối phận cao hơn bọn họ. Nhưng
rõ ràng chưa ai trong số “hiệp đạo” nơi đây từng gặp vị hòa thượng này, cũng
chưa bao giờ nghe hay đọc bất kỳ điển tích cố sự nào liên quan đến y. Loại võ
công kỳ lạ trong nháy mắt có thể giết chết tám cao thủ thì lại càng bí ẩn hơn
nữa.
Mạc Thần Bắc cung kính ôm quyền cúi đầu:
Tiền bối, thứ cho vãn bối vô lễ, nhưng chẳng hay tôn tính đại danh của tiền
bối là gì?
Bần tăng đã nói bần tăng là người si. - Đoạn y quay sang nói với Lê Hy: -
Ngươi đã trúng một thức Tam Phân Nguyên Khí, một loại kiếm khí của A Tam,
đường chủ thứ ba của Thiên Sát nên kinh mạch vùng ngực đã đứt đoạn. Vốn dĩ bần
tăng có thể cứu ngươi nhưng nội lực của ta lại thuộc về loại âm sát giống hắn,
nếu ra tay ngươi sẽ càng chết nhanh hơn. Hiện giờ ngươi phải cấp tốc trở về
Hải Tây kiếm phái, thỉnh sư phụ ngươi ra tay thì mới bảo toàn mạng sống được.
Thiên Sát thật âm độc, bọn chúng biết tính tình ngươi ngay thẳng, sớm muộn gì
cũng nói ra sự thật cho nên tiên hạ thủ vi cường, cũng may là nội lực ngươi
thâm hậu hơn chúng tưởng.
Mạc Thần Bắc suy nghĩ gì đó rồi xen vào:
- Hay là để Đại Lý tự hộ tống Lê huynh trở về?
Lê Hy gượng gạo cảm ơn:
- Đa tạ tiền bối và Mạc huynh!
Đây đúng là lời đề nghị rất tốt. Đường xa hiểm trở mà Lê Hy còn mang trong
mình thương tích, chưa nói đến Thiên Sát, chỉ sợ những thế lực đối lập với Hải
Tây kiếm phái một khi nghe được ắt sẽ đuổi giết gã để trừ đi một đại địch về
sau. Nếu được triều đình hỗ trợ thì những thế lực ắt phải e dè mấy phần trước
khi hành động.
- Không! - Hòa thượng lạnh lùng thốt: - Người của Đại Lý tự các ngươi đều là
đám bất tài vô dụng, Lê Hy sẽ do đích thân hắn đưa về!
Vừa nói, hòa thượng vừa chỉ tay về phía trước, mọi người nhìn theo hướng chỉ
thì phát hiện ra kẻ đó chính là Phong Vô Ảnh.
Tình huống càng lúc càng bất diệu, Thiết bà bà tỏ ra hơi hoảng loạn song không
dám làm càn vì vẫn còn kinh sợ trước võ công của hòa thượng. Phía sau lưng bà
ta, có tới hơn bốn vị hiệp đạo đã bắt đầu lùi chân lại, biểu thị mình đã không
còn theo phe của bà ta nữa.
Mạc Thần Bắc trầm ngâm một lúc rồi ôm quyền nói:
- Nếu đã do Phùng Thiên Y tự làm tự chịu thì vụ án đến đây chấm dứt, thứ cho
vãn bối vô lễ xin mau chóng trở về kinh đô báo cáo chuyện này với hoàng
thượng.
Hòa thượng cười cười:
Mạc Thần Bắc vẫn không lấy làm giận, vái một cái rồi ra hiệu cho các thuộc hạ
bỏ đi.
Đến khi y đi được hơn trăm bước thì thuộc hạ bên cạnh mới hỏi:
- Thưa tổng bổ đầu, tại sao người lại bỏ qua cho bọn chúng như vậy. Đáng lý
phải bắt tất cả về thẩm vấn mới đúng chứ. Chúng ta người đông thế mạnh còn sợ
gì?
Mạc Thần Bắc khoát tay:
- Trên giang hồ có những việc triều đình không cách nào can dự, cũng có những
người không cách nào động đến. Điển hình như vụ việc hôm nay có dính đến tổ
chức Thiên Sát và chuyện Phùng Thiên Y từng tham gia giết Lý đại hiệp. Nếu sự
thật này bị phanh phui ra ngoài thì thiên hạ tất đại loạn. Bởi thế ta cần báo
cáo hoàng thượng trước khi ra quyết định cuối cùng.
Tên thuộc hạ thắc mắc:
- Vậy còn gã hòa thượng kia là ai? Tại sao người lại cung kính với y như vậy?
Mạc Thần Bắc cười nhẹ:
- Tuy điển tịch không có ghi lại trường hợp nào giống vị hòa thượng kia.
Nhưng ta đã từng may mắn đọc được một bức thư trước lúc lâm chung của nhà họ
Tế ở Quảng Oai. Gia chủ của họ muốn cầu cứu một người có tên là Si Nhân (người
si). Theo trong thư có nói vị này là bằng hữu của Lý đại hiệp và Bạch Vô Thiên
năm xưa, thậm chí võ công không hề thua kém. Nội dung chỉ đại loại có thế, và
cả dòng họ ông ta đã bị thảm sát mà không được ai ứng cứu. Tuy nhiên vào ba
tháng sau, bức thư lưu trữ ở kho của hình bộ lại biến mất một cách kỳ lạ trong
một đêm mưa gió. Một thời gian nữa, ta lại nhận được thông tin rằng cả phái
Mục Trần ở vùng ngoại thành Đông Đô bị giết sạch, trên bức tương còn để lại
năm chữ máu thật lớn: “Mạng đền mạng! Tế gia!”. Mà phái Mục Trần mặc dù không
lớn mạnh nhưng chưởng môn của họ bản lĩnh cao cường thế nào ngươi cũng biết
rồi đấy. Thế gian này có những người đã tu luyện võ đạo đến mức siêu phàm nhập
thánh, kẻ tầm thường không cách nào tưởng tượng nổi. Ngươi có thể cho bọn họ
là thần tiên cũng được. Ví dụ như Lý đại hiệp, Bạch đại hiệp…
Tên thuộc hạ ngơ ngác:
- Nhưng Lý đại hiệp rồi cũng phải chết, thần tiên cũng đâu ghê gớm lắm?
Nghe đến đây, Mạc Thần Bắc cũng không khỏi giật mình mà nhìn kỹ tên thuộc hạ
bên cạnh. Dáng vẻ y rất tầm thường, mặt mày ngờ nghệch nhưng không ngờ lại nói
ra được một câu rất chí lý.
- Đi thôi. Hy vọng gã tiểu tử kia sẽ gặp hung hóa cát. Dù sao ta cũng không
muốn Lý gia dễ dàng tuyệt tự đến vậy! À, khoan… Tô Khắc đâu? Tại sao nãy giờ
ta không thấy hắn?
Tên thuộc hạ đáp:
Ban nãy Tô huynh có nói với thuộc hạ đột nhiên có chuyện phải đi gấp, nghe
đâu đã tìm được tông tích của con gái Lý đại hiệp, Lý Ngọc Vân năm xưa?
Hửm? Tại sao lại kỳ lạ vậy? Nếu hắn nán lại một chút thì chẳng phải đã biết
được gã thiếu niên kia vốn là con trai Lý đại hiệp rồi sao?
Mạc Thần Bắc nhíu mày suy tư. Đầu óc gã thoáng xuất hiện một tia sáng mông
lung. Đoạn gã lắc đầu:
- Ài, tên họ Tô này bình thường thông minh biết bao, tài năng cũng không tệ,
nhưng đến lúc quyết định thì luôn gặp vận xui, chính vì thế cả đời mới không
ngóc đầu lên nổi. Mười năm trước phải làm gia nhân của Lý đại hiệp, mười năm
sau vẫn vì tìm hậu nhân của ông ấy mà lưu lạc giang hồ, đến phút chót gần tìm
được thì lại hụt mất cơ hội. Thôi kệ hắn vậy, nếu hắn tìm được Lý Ngọc Vân
cũng tốt. Chỉ hy vọng tên tiểu tử đáng thương kia sẽ an toàn tới chỗ Lê Từ
tiền bối, dù sao ta cũng không muốn Lý gia phải tuyệt hậu.
Mạc Thần Bắc nói xong thở dài rồi quay gót. Bên cạnh Mạc Thần Bắc, tên thuộc
hạ cũng cung kính cúi đầu rồi vẫy tay dẫn đoàn quan sai bước theo.